"Đừng uống nhiều rượu nhé! Không tốt đâu" anh dặn dò, cô nhìn trong ánh mắt của anh chứa một sự dịu dàng trìu mến
"Được, nghe anh Tiêu" cô ra vẻ ngoan ngoãn đáp lại
Hai tiếng "Anh Tiêu" mà cô gọi anh nghe chẳng ưa chút nào, liền nói: "Đừng gọi anh Tiêu nữa, rất xa cách"
"Vậy nên gọi như thế nào?" Vân San hỏi
"Có thể gọi anh là Sở Hoành" anh cười trêu chọc cô
Nhận ra được ý trêu chọc của anh cô cũng làm ngơ đi, chủ cười chứ không nói gì
Khoảng năm phút sau, thấy Vân Triết trở lại cùng Vân Cảnh, bốn người đứng tụ lại một chỗ khiến người khác nhìn vào khó mà phá vỡ
Vân Triết hắng giọng: "Đi thôi, đi tìm phụ huynh nào"
Mọi người cùng đi lên tầng ba, trên này là khu nghỉ ngơi VIP dành cho các bậc trưởng bối đến nghỉ ngơi, còn tầng hai dành cho các thanh niên.
Thẩy cửa được mở ra, mọi người đều hướng ánh mắt ra phía cửa, hai anh em Vân Triết và Vân Cảnh vào phòng đầu tiên, phía sau là Vân San và Tiêu Sở Hoành
Đêm nay cô mặc lễ phục lụa màu đen khoét lưng, để lộ làn da trắng nõn của cô, còn Tiêu Sở Hoành mặc bộ vest đen lịch lãm càng tôn thêm khí chất lạnh lùng và kiêu ngạo của anh. Anh cao một mét chín, cô cao một mét bảy, chiều cao tương xứng, thật đẹp đôi
Thấy hai người đi vào, Tiêu Hoàn mỉm cười nói nhỏ bên tai Vân Quảng: "Nhìn đi, đẹp đôi biết bao!"
Vân Quảng đanh mặt liếc ông
Vân Triết và Vân Cảnh vào trước đã ổn định chỗ ngồi
Tiêu Sở Hoành gật đầu với ba anh rồi cất tiếng chào: " Chào hai Bác"
Vân San cũng chào Tiêu Hoàn: " Chào Bác Tiêu"
"Được rồi, hai đứa ngồi xuống đi" Lúc này Vân Quảng mới nói
Trong một căn phòng rộng, họ ngồi vây quanh phòng khách. Vân Quảng ngồi giữa, bên phải là Trần Cẩm, bên trái là Tiêu Hoàn, Vân Cảnh và Vân Triết chia ra ngồi hai sô pha đơn hai bên bàn, Tiêu Sở Hoành và Vân San ngồi đối diện ba mẹ
"Mấy năm không gặp, San San ngày càng xinh
đẹp rồi!" Tiêu Hoàn vừa nói vừa cười ha hả như vớ được lợi
"Cảm ơn Bác Tiêu" Cô cũng giữ đúng phép tắc mà lịch sự cảm ơn với ông
"Tối nay cháu chơi vui chứ?" Tiêu Hoàn quan tâm hỏi han cô
" Vui ạ" cô nhàn nhạt đáp lại
"Vui là tốt, nếu có chỗ nào không vừa ý con cứ nói với Bác, Bác sẽ bảo bọn họ sửa" Nghe ra thì đúng là Tiêu Hoàn đang săn sóc cô
Nhưng cô được thương mà sợ
"Hai đứa đã nói chuyện với nhau chưa?" cuối cùng ông không nhịn được mà hỏi đúng vấn đề
Nhận ra ông đang hỏi cô với Tiêu Sở Hoành, nhưng cô chưa trả lời thì anh đã nói: "Chúng con nói chuyện rồi"
Lúc này Tiêu Hoàn mới có một chút nghiêm nghị. Thật ra cô nghe nói ba cô và Tiêu Hoàn là hai lão cáo già, trên thương trường tàn ác rùng rợn, không nói đến Vân Quảng vì thường ngày ông luôn chiều chuộng cô, nhưng từ lúc vào cửa đến giờ Tiêu Hoàn lại luôn tươi cười, suýt nữa cô đã chửi thầm người tung tin đồn kia
"Tôi đã nói rồi, nếu hôn ước này San San không đồng ý thì nhất định phải hủy bỏ" Vân Quảng mặt mày nhăn nhó, nhìn Tiêu Hoàn với vẻ mặt ghét bỏ
" Hả?" Tiêu Hoàn giả điếc
"Hả cái gì mà hả?" Vân Quảng như có thể đánh nhau với lão già này bất cứ lúc nào
"Ba mẹ, tạm thời con không có ý định hủy hôn" Cô bình tĩnh nói, khiến hai vợ chồng Vân Quảng há hốc mồm, nhưng cũng thoáng qua một tia vui mừng
"Haha, lão Vân à, nghe thấy chưa, San San không hủy hôn mà" Tiêu Hoàn cười không ngừng được, tay còn vỗ lên vai Vân Quảng
"Chỉ là tạm thời không có thôi, sau này có thì sao?" Vân Quảng mỉa mai nói
Tiêu Hoàn tắt cười, lại làm ra dáng trưởng bối
Tiêu Sở Hoành cảm thấy mất mặt, sao ba anh lại khác thường thế nhỉ?
Lần này đến lượt Trần Cẩm lên tiếng, bà rất nghiêm túc nói rằng: "Sở Hoành, bác mong nếu hai đứa đến với nhau thì hãy đến bằng chính tình cảm của các con, không nên vì lí do bào khác!"
"Cháu hiểu rõ, thưa Bác" Tiêu Sở Hoành gật đầu nghiêm túc đáp
"Vậy thì tốt, nếu đã về nước thì thường xuyên đến nhà chơi, dù sao ở một mình cũng buồn" Trần Cẩm rất biết phép tắc, dặn dò con cái xong thì cho bọn họ rời đi, lát nữa hai vợ chồng sẽ về sau
Bây giờ mới hơn chín giờ tối nhưng cô lại cảm thấy buồn ngủ.
"Về nhà cẩn thận nhé" Tiêu Sở Hoành dặn dò Vân San, trong ánh mắt chứa đựng sự cưng chiều vô cùng, hình như từ lúc cô nói không hủy hôn, anh đã bắt đầu công khai cảm xúc của mình với cô
"Ngủ ngon" Cô mỉm cười vẫy tay chào anh rồi lên xe cùng Vân Triết và Vân Cảnh
Mọi người tạm biệt nhau rồi bắt đầu trở về. Tối nay tất cả đều về nhà chính họ Vân.
Trên xe, cô không biết Vân Triết đã hỏi cô bao nhiêu lần rồi: " Em chắc chắn không hủy hôn chứ?"
"Dù sao tuổi em còn nhỏ, hủy hôn cũng không sao, không ế được!" anh lại bồi thêm một câu
Mỗi lần anh hỏi cô đều chỉ đáp "Ừ " cho qua, thái độ rất dửng dưng khiến Vân Triết tức đen mặt, còn Vân Cảnh ngồi im lặng bây giờ mới lên tiếng:
"Nếu cậu ta bắt nạt em, em phải nói ngay với bọn anh, có thể đánh hắn một trận!"
Vân San cười cười rồi đáp: "Em biết rồi, các anh yên tâm!"