"Vị tiểu thư này, tôi nói vậy chắc cô cũng hiểu nhỉ?"
Người đàn ông ngồi đối diện cô tên Thụy Huân, chẳng biết từ đâu đến lại ngồi trước mặt cô nói năng sành điệu như thế
"Anh nhầm người rồi". Từ lúc ngồi vào bàn chỉ một mình người ông khua tay múa mép cô chưa hề lên tiếng
"Chúng ta đều là người trẻ...." Chưa nói hết câu đã bị câu nói của cô chọc
Hắn cho rằng cô không chịu buông bỏ:
"Nhầm gì chứ, buổi xem mắt hôm nay cô về nói một câu với gia đình một chút, tôi cũng sẽ nói đẹp cho cô mà"
Cặp lông mày đẹp đẽ của Vân San lúc này đã nhíu chặt hết mức: " Tôi không đến xem mắt"
" Vậy cô đến đây làm gì chứ?" Giọng của Thụy Huân tăng vọt khiến cho mọi người đều quay sang nhìn
" Tôi đã bỏ tiền đặt bàn chẳng lẽ không thể ngồi đây sao?"
Lúc này tên Thụy Huân mới nhìn số bàn, mắt hắn mở to liếc qua vài cái
"Thật xin lỗi, tôi nhầm bàn, xin lỗi nhiều nhé, hay để tôi mời cô bữa này để đền bù?" Hắn xấu hổ đến mức nếu có một cái lỗ chắc chắn hắn sẽ chui xuống ngay
"Đền bù thì không cần, chỉ là sau này nhớ đem não khi ra đường " Cô vừa nói vừa nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo khiến hắn run sợ
"Cô..." Đừng có mà không biết điều
Chỉ là chưa kịp nói đã bị ánh mắt và lời nói của mọi người xung quanh nhìn thấu xương, hắn có thể cảm thấy lửa cháy sau lưng mình. Hắn liền phất tay bỏ đi
Lúc này bàn bên cạnh cô ngồi có hai người đàn ông đang nói chuyện: " Cậu nói xem, có người chú nào lại ngồi yên xem trò cười của cháu mình không?" Dương Bạch châm chọc
"Tự làm tự chịu" Người đàn ông chỉ lạnh nhạt đáp
" Cô em này... Rất quen mắt " Dương Bạch lại nói với giọng điệu nghi vấn nhưng lại có chút khẳng định
"Ấy, cậu nhìn đi, rất xinh đẹp, không đúng, hai từ xinh đẹp này không thể diễn tả được" Dương Bạch nói với Tiêu Sở Hoành
Đúng lúc này, Vân San đứng dậy nghe điện thoại, vừa nói vừa đi ra khỏi nhà hàng
Đi qua bàn của hai người họ cô khẽ nhìn lại, cũng chính vì ánh mắt của Dương Bạch từ lúc nãy nhìn cô chằm chằm và một cặp mắt khác, rất sắc bén nhưng cũng nhanh chóng thu lại
"Vân Triết?" Đã bắt máy nhưng chưa thấy ai trả lời, cô liền hỏi
Khi cô gọi tên Vân Triết, cả hai người đàn ông đều ngạc nhiên: " Cậu...cậu có nghe thấy không?"
"Có". Tiêu Sở Hoành chậm rãi đáp. Nếu nhìn kĩ có thể thấy mắt anh có chút sóng gợn. Đúng là quen
"Chẳng lẽ là cô em út kín tiếng đó sao?" Dương Bạch chưa thể lấy lại bình tĩnh
" Cư xử giống người đi!" Anh nhắc Dương Bạch. Từ nãy đến giờ, cậu ta cứ như bị điên, nói năng lắp bắp
"Anh hai à, anh cứ làm việc đi nhé, đừng đến nhà hàng đợi em nữa"
"Có chuyện gì sao?" Vân Triết thắc mắc
"Không có gì, em cúp máy nhé". Cô rất lười nói
Vân Triết: "???". Rất hiếm khi được em gái cưng hẹn ăn cơm
Đáng lí ra hôm nay cô rảnh rỗi hẹn anh hai cô ăn bữa cơm, lại đến sớm bị một tên thần kinh phá hoại tâm trạng nên chẳng còn tâm trạng thưởng thức bữa trưa này
Nói xong điện thoại, cô quay lại bàn ăn lấy áo khoác. Vừa định đi ra, thì thấy Dương Bạch chắn đường
"Em gái à, không biết em có tiện không?"
"Không tiện" Vân San khó chịu đáp lại. Tiện tiện cái khỉ gì chứ
"Ấy, đừng vội đi như thế chứ, nghe anh nói xong đã nào" Dương Bạch vội kéo tay cô lại nhưng cũng nhanh chóng buông ra bởi ánh mắt cô chẳng đáng yêu chút nào.