Người làm thím Cung mang cà phê đến cho Hoa Mẫn Quân đây là thói quen mỗi buổi sáng của bà ấy.
Hoa Mẫn Quân tao nhã cầm tách cà phê lên, mở miệng hỏi: "Cậu muốn kết hôn với Minh Lê sao?"
Giọng nói dửng dưng hời hợt.
Hoắc Dung Cảnh "dạ" một tiếng: "Hoa tổng cháu thành thực xin lỗi bác về chuyện xảy ra năm đó, tuy năm đó cháu không ở Lâm Thành nhưng cháu sẽ không xem đây là cái cớ để trốn tránh trách nhiệm của mình."
Giọng điệu ấm áp, anh ta hạ thấp tư thế nói "Đây là lỗi của cháu đã không thông báo sớm với bác", anh ta nhận lỗi thái độ cực kỳ chân thành "Cháu biết điều này đã làm tổn thương Minh Lê rất nhiều và làm tổn hại đến thể diện của nhà họ Minh khiến mọi người bị cười chê, Hoa tổng cháu thực sự rất xin lỗi bác."
Hoa Mẫn Quân uống cà phê mí mắt còn chưa hề nhấc lên.
"Hoa tổng, cháu rất thích Minh Lê, cháu muốn cưới cô ấy cháu sẽ chăm sóc cho cô ấy và ở bên cạnh cô ấy suốt cuộc đời này," Hoắc Dung Cảnh nhìn bộ dạng hờ hững của Hứa Mẫn Quân, giọng nói càng lúc càng thấp: "Bác yên tâm, về phía mẹ cháu cháu đã nói chuyện với bà ấy, vài hôm nữa mẹ cháu sẽ tự mình đến đây để xin lỗi bác và xin lỗi Minh Lê."
"Hoa tổng, cháu mong bác có thể đồng ý."
Anh ta hơi khom lưng cúi đầu, bộ dáng lễ phép cực kỳ tôn trọng Hoa Mẫn Quân.
Hoa Mẫn Quân đặt tách cà phê xuống bàn.
"Đã hết năm phút."
Không hề ngó qua Hoắc Dung Cảnh bà đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Hoắc Dung Cảnh cũng không quá bất ngờ anh ta cũng không ngăn cản chỉ chậm rãi nói: "Hoa tổng hãy lui một bước đi, cả bác và cháu đều biết rõ ở Lâm Thành này liên hôn với nhà cháu mới là quyết định chính xác và đúng đắn nhất, hai nhà Minh Hoắc chúng ta kết thông gia với nhau sẽ tạo nên một liên minh cực kỳ mạnh."
Vừa nói anh ta vừa cầm ra một bản tài liệu.
"Minh Lê.23 năm qua cô ấy đã là viên ngọc quý báu của nhà họ Minh thì trong tương lai cũng vẫn sẽ như vậy cô ấy sẽ là một Hoắc phu nhân khiến mọi người phải ghen tị ngước nhìn, nếu được cưới cô ấy cháu hứa tuyệt đối sẽ không để cô ấy phải chịu một chút thiệt thòi nào hay phải uất ức vì bất cứ chuyện gì cả."
Anh ta nói rõ ràng từng chữ và đây cũng là một lời hứa hẹn của anh ta.
*
Năm phút sau.
Xe của Hoắc Dung Cảnh từ từ lăn bánh chạy ra khỏi khuôn viên nhà họ Minh.
Hoa Mẫn Quân từ tốn uống nốt phần cà phê còn lại, vẻ mặt bà điềm nhiên nhẹ nhàng.
Bác Trịnh đến gần, hơi cau mày rồi thấp giọng khuyên nhủ: "Thiếu phu nhân, tôi biết tôi không nên nói những lời này nhưng mà Lê tiểu thư cô ấy đã kết hôn rồi, không mấy.."
Hoa Mẫn Quân đặt tách cà phê xuống bàn.
"Bác Trịnh," bà nhìn về ông, giọng điệu như thường ngày, "Bác đã đưa sổ hộ khẩu cho Minh Lê có đúng không?"
Bác Trịnh nheo mắt vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không phải tôi, thưa thiếu phu nhân."
Hoa Mẫn Quân vẫn nhìn chăm chăm ông: "Bác Trịnh, tôi biết bác rất thương Minh Lê nhưng bây giờ con bé đang rất tùy hứng ngỗ nghịch, chúng ta tuyệt đối không thể hùa theo nó làm xằng làm bậy được, con bé lớn lên từ nhỏ ở nhà họ Minh chúng ta, biết rõ liên hôn là như thế nào và cần phải làm gì huống chi đối với gia tộc việc liên hôn này là một chuyện hết sức bình thường con bé phải biết rõ trách nhiệm của mình."
"Bác Trịnh bác đã hiểu rõ rồi chứ."
Bà ấy đã nói vậy thì ông còn nói được gì nữa đây?
Hoa Mẫn Quân không nói thêm nữa bà đứng lên chuẩn bị rời đi.
*
"Mẹ." Giọng nói dịu dàng của Minh Lạc vang lên.
Hoa Mẫn Quân dừng lại.
Minh Lạc cố kiềm nén sự nôn nóng trong lòng, vẫn duy trì một phong thái thanh nhã, cô ta bước nhanh đến chỗ Hoa Mẫn Quân nhẹ giọng nói: "Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ, mẹ có thể cho con xin vài phút được không?"
Bác Trịnh thấy vậy bèn rời đi trước.
"Có chuyện gì?" Hoa Mẫn Quân nhìn cô ta.
Minh Lạc hơi mím môi, hàng lông mi dài mảnh khẽ chớp, cô ta nắm chặt tay lại nhằm muốn giảm bớt đi sự lo lắng hồi hộp trong lòng, giọng nói của cô ta rất kiên định: "Mẹ, con nghe nói nhà chúng ta muốn liên hôn với nhà họ Hoắc, chuyện này có đúng không mẹ?"
Hoa Mẫn Quân dễ dàng nhìn thấu được sự hồi hộp và mong đợi của cô ta.
"Con muốn nói gì?" Bà hỏi cô ta.
Minh Lạc biết rõ tính cách Hoa Mẫn Quân.
Nghe xong cô ta biết mình không nên lãng phí thời gian thêm nữa, quyết định nói chuyện thẳng thắn với bà: "Mẹ, từ năm 17 tuổi con được tìm về nhà họ Minh, con chưa bao giờ yêu cầu hay xin mẹ bất cứ gì, nhưng bây giờ con muốn xin...."
Cô ta nói chậm lại, không hề chớp mắt nhìn thẳng Hoa Mẫn Quân: "Con thích anh Hoắc Dung Cảnh con đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, nếu nhà chúng ta cần liên hôn, vậy có thể hay không để con gả cho anh ấy?"
"Con....."
"Không được."
Bầu không khí nhanh chóng im lìm.
Minh Lạc bất ngờ, đồng tử của cô ta co rút mãnh liệt, đôi môi vì quá khiếp sợ khẽ mở ra.
"Mẹ." Cô ta khó khăn mấp máy môi.
Hoa Mẫn Quân không mềm lòng, giọng điệu cường thế trước sau như một: "Minh Lạc, con thích ai cũng được nhưng Hoắc Dung Cảnh thì tuyệt đối không được."
Minh Lạc nôn nóng muốn nói tiếp.
"Được rồi, mẹ phải đến công ty."
Hoa Mẫn Quân cắt ngang lời cô ta sắp nói, quay người rời đi.
Bóng dáng bà nhanh chóng biến mất.
Chỉ có Minh Lạc vẫn ngơ ngác đứng im tại chỗ.
Cơ thể cô ta cứng ngắc, máu trong người như đã ngừng lưu thông, cả người lạnh lẽo như một tảng băng.
Rất lạnh.
Hơi nước dần dần dâng lên khóe mắt, trong lòng bàn tay đã in hằn nhiều vết đỏ do móng tay đâm vào, Minh Lạc chớp chớp mắt, cô ta cảm thấy ngực mình rất nặng, nặng nề khó chịu không thể thở nổi.
Vì sao câu chữ muốn nói ra lại như mắt kẹt trong cổ họng không thể thốt ra được.
*
Đầu óc cô ta quay cuồng rối loạn, không khống chế được những suy nghĩ hiện lên vào lúc này, tại sao mọi người trong nhà họ Minh ngay cả mẹ cũng luôn rất bất công với cô ta.
Cái nhà này ai cũng chỉ thương mỗi Minh Lê không có một ai thật sự coi cô ta là đại tiểu thư chân chính của nhà họ Minh cả.
Mẹ cho rằng cô ta không hề nghe không hề biết anh Dung Cảnh đã đến nhà sao.
Cô ta không thể thích anh Dung Cảnh vậy thì Minh Lê thì có thể sao?
Dựa vào cái gì mà tất cả đều dành cho Minh Lê chỉ Minh Lê là được mà cô ta thì luôn nhận được chữ không?
Không được.
Cô ta không thể ngồi im như thế này được, không thể trơ mắt nhìn mọi thứ vốn thuộc về cô ta lại bị Minh Lê cướp đi lần nữa.
Cô ta nhất định phải làm gì đó.
Cắn chặt môi lấy lại tinh thần, sự đau khổ trong mắt nhanh chóng tan biến, không chậm trễ nữa cô ta quay người lên lầu đi về phòng ngủ của mình.
Cầm điện thoại lên, cô ta gõ một dãy số: "Chuyện tôi yêu cầu làm đã kiểm tra đến đâu rồi.....Tài liệu về người đàn ông bên cạnh Minh Lê, rốt cuộc hai người đó có quan hệ gì nhanh chóng tìm ra ngay và gửi liền cho tôi."
"Ngoài ra giúp tôi thêm một việc....."
Cuộc trò chuyện rất nhanh đã kết thúc.
Minh Lạc cầm điện thoại chậm rãi đi vào phòng ngủ, cuối cùng cô ta ra quyết định sẽ gọi cho ba của cô ta Minh Văn Kính.
Mà quan hệ giữa ông ấy và Hoa Mẫn Quân.
Công ty của nhà họ Minh cũng có chi nhánh ở nước ngoài mà cô ta không hiểu vì sao mà mấy năm nay Minh Văn Kính vẫn một hai ở đó mà không hề chịu trở về nước kể cả những ngày gia đình tụ họp ông ấy cũng không về.
Mà quan hệ giữa ông ấy và Hoa Mẫn Quân.
Trong lúc cô ta thoáng ngơ người thì cuộc gọi đã được kết nối.
"Lạc Lạc?"
Nghe được giọng của ông ấy, Minh Lê hoàn hồn cô ta cắn môi cảm thấy hơi uất ức khẽ gọi một tiếng: "Ba ba...."
*
"Á...."
Một tiếng thét kinh hãi vang lên.
Minh Lê đột ngột ngồi bật dậy từ trên giường, tay đè lại trái tim đang đập bịch bịch liên hồi, cô thở hổn hển, hô hấp gấp gáp rối loạn, hai má không kiềm chế được đỏ bừng lên.
Đi kèm với đó là cảm giác thẹn thùng mạnh mẽ ập đến.
Hay tay trắng nõn ôm kín khuôn mặt, nhiệt độ trong lòng bàn tay cũng đang nóng ran.
Cô lại mơ thấy Lục Nghiên ——
Trong giấc mơ, cô hình như bị té xuống vì quá đau cô ấm ức kêu lên, rồi sau đó Lục Nghiên xuất hiện anh xoa xoa thổi thổi cho cô, giống hệt như lúc cô đau đầu gối kêu anh thổi thổi cho mình.
Một hình ảnh khác xẹt qua, là anh đang giúp cô uống nước nhưng mà cô lại hôn lên môi anh.
Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng cấm dục đang ở trước mắt cô, đôi mắt sâu thẳm nặng nề nhìn cô chăm chú, cực kỳ giống với giấc mơ hôm cô say rượu, thấy anh đang chống hai tay bên người mình, kề sát cô.
Còn có.....
Những hình ảnh nối tiếp nhau không ngừng hiện lên tuy rằng mờ ảo không rõ ràng nhưng cũng đủ khiến cô ngượng ngùng vô cùng.
Rõ ràng tối hôm qua đã quyết định buông xuống rồi, mà sao cô lại vẫn mơ thấy anh?
Còn ở trong mơ mà.....
Phòng ngủ yên tĩnh, cô có thể nghe thấy nhịp tim của mình đang đập rất nhanh, Minh Lê cắn chặt môi.
Mãi một lúc sau.
Minh Lê cũng thả tay ra.
*
Cô nghĩ mình không thể tiếp tục như vậy được, chẳng qua cũng chỉ mới dừng ở chữ thích mà thôi không thể để những giấc mơ này tiếp tục làm rối loạn bản thân được, nó đang khiến cô càng ngày càng lún sâu vào, cô cần phải rời đi Lục Nghiên vài ngày để điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Giấc mơ dù sao cũng chỉ là giấc mơ là những ảo giác không hề có thật.
Lục Nghiên không thích cô.
Tâm trạng buồn phiền dần dần lắng xuống, cơ thể cũng bớt nóng hơn, Minh Lê cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đầu ngón tay ấn ấn giữa chân mày, tay còn lại vươn ra tìm điện thoại để xem giờ.
Tay cô quơ quơ lại đụng phải một cái hộp cứng.
Đôi mắt chậm chạp nhìn qua——
Giây tiếp theo, đầu ngón tay cô run lên.
Là món quà mà Lục Nghiên đã tặng cô vào hôm hai người đăng ký kết hôn.
Một chiếc nhẫn sang trọng được thiết kế tỉ mỉ khéo léo cùng một chiếc vòng tay xinh xắn đáng yêu, đây là những món đồ cô rất rất thích vừa nhìn một cái là cô thích vô cùng.
Thật ra mà nói đêm hôm đó ngoại trừ cảm xúc thích thuần túy ra, thì thật sự cô cũng không có cảm xúc gì khác.
Nhưng mà bây giờ thì.....
Minh Lê kéo mạnh một ngăn của chiếc tủ đầu giường ra và bỏ chiếc hộp kia vào đó.
Mắt không thấy tâm sẽ không loạn nữa.
*
Đường Cách đang hướng dẫn dặn dò nhân viên giao hàng phải cẩn thận một chút, ánh mắt hơi liếc qua thì thấy Minh Lê đang kéo vali bước xuống.
Cậu ta ngẩn người.
"Phu nhân!"
Chạy nhanh đến, cậu ta lo lắng hỏi: "Phu nhân muốn ra ngoài hả?"
Minh Lê không muốn lộ ra chỉ nói: "Ừm."
Đường Cách mở miệng muốn ngăn cản nhưng không biết phải nói sao đây, cậu ta chỉ hỏi: "Vậy phu nhân muốn đi đâu? Tôi sẽ đưa bà đi."
"Không cần đâu." Minh Lê từ chối, chiếc kính râm đã che đi khuôn mặt thanh tú chỉ nhỏ bằng một bàn tay của cô ấy, không ai có thể nhìn thấy được biểu cảm cô lúc này như thế nào: "Tôi sẽ tự lái."
Trong lòng Đường Cách hoảng hốt.
Cậu ta nhớ lại chuyện Hoắc tổng đã hỏi hôm qua cộng thêm tình trạng của sếp, cậu ta như đã ngộ ra gì đó.
Không lẽ sếp với phu nhân cãi nhau nên bây giờ hai người đang tách ra riêng?
Chuyện này....
Đường Cách sốt ruột, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, cậu ta bất giác cao giọng: "Phu nhân, dương cầm được giao đến rồi bà có muốn xem qua không?"
Dương cầm?
Bước chân Minh Lê bỗng chậm lại.
Lòng cô như một mặt hồ đang yên ả bình lặng thì bỗng nhiên bị một ai đó ném một viên đá xuống, mặt hồ gợn sóng bắt đầu chuyển động, ngực hơi phập phồng cảm xúc của cô đang có dấu hiệu mất kiểm soát.
Đường Cách thấy cô không đi nữa, khẽ thở phào nhẹ nhõm cậu ta lại vội nói: "Là Lục tổng đã đặt nó, người ta cũng vừa mới giao tới, theo ý Lục tổng tôi đã đặt nó ở trước cửa sổ sát đất phu nhân có muốn qua nhìn một chút không?"
Khi mạch suy nghĩ quay trở về Minh Lê liền nhìn theo hướng ngón tay của Đường Cách.
Một chiếc dương cầm màu đen nằm im lặng ở một chỗ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên chiếc dương cầm, những tia nắng xinh đẹp rực rỡ và chói sáng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Minh Lê rất yêu dương cầm.
Lần đầu tiên cô đàn thử Minh Hành đã khen cô có thiên phú bẩm sinh và khí chất tự nhiên của một người đánh đàn, chú nhỏ sẽ giúp cô học đàn và ủng hộ cô theo đuổi sở thích của mình, cây đàn trong chung cư bị Hoa Mẫn Quân đập vỡ chính là món quà của chú nhỏ.
Nhưng trái lại mẹ cô lại không cho phép cô được chạm vào dương cầm.
Ở nhà họ Minh, "dương cầm" như một từ cấm, từ trên xuống dưới không ai được phép nhắc đến nó, mà chỉ sau khi ra nước ngoài cùng Minh Hành cô mới được tiếp xúc với dương cầm.
Thật ra ngày hôm về nước cô đau buồn không phải vì chuyện liên hôn, mà là vì bảo bối của cô chiếc dương cầm cô yêu quý nhất bị người ta đập nát ra thành từng mảnh.
Mà lúc này......
Lục Nghiên, anh ấy lại mua thêm một chiếc dương cầm mới cho cô.
Nếu không phải vì chứng kiến dương cầm bị vỡ nát thì sự ngỗ nghịch kiêu ngạo được che giấu rất sâu bên trong linh hồn cô sẽ không được bộc phát ra, thì đoán chừng bây giờ cô với Lục Nghiên sẽ không còn liên quan gì với nhau nữa, nếu có thì chỉ là quan hệ giữa cô chủ và vệ sĩ mà thôi.
"Phu nhân?"
Minh Lê tỉnh táo lại.
"Không được." Cô mạnh mẽ ép buộc bản thân quay người đi không nhìn đến nó nữa cô chuyển ánh mắt ra hướng cửa bước đi.
"Phu nhân!"
Đường Cách lo lắng vội vàng đuổi theo cô.