Edit: Thanh Hưng
Vốn Hề Hi cho rằng thành tích thi TOEFl lần này của mình sẽ không tốt, không nghĩ rằng lại ngoài ý muốn được điểm cao như vậy, sau khi nhận được kết quả ra ngoài thì rất vui mừng. Cô không giống bọn Đồng Dao sau khi xuất ngoại còn học dự bị một năm đại học lãng phí thời gian giày vò tinh lực, mà là đi đường chính quy, trực tiếp ở trong nước thi ra đại học nước ngoài ra sức học hành thạc sĩ.
Đối với chuyện du học này, cho dù là anh trai Hề Duy hay là bạn trai Hạng Việt cũng đều yêu cầu nghiêm khắc. Cho là nếu đi ra ngoài sẽ phải cố hết sức có tên trong danh sách (die nda nl rq uyd on) trường học tốt nhất, lấy được văn bằng loại giỏi, học được chân tài thực liệu, không phải đơn thuần để cho cô đi mạ vàng. Nếu như chỉ là ôm tâm tư mạ vàng thì tốt nghiệp trung học xong đã đưa cô đi ra ngoài, tùy tiện dùng tiền học tập là có thể lên đại học tư nhân không phải bớt việc hơn sao.
Những ngày kế tiếp bình bình đạm đạm, đang trong lúc bận bịu, gần cuối tháng mười, ngày đính hôn của anh trai Hề Duy và Thẩm Vi đã đến.
Cho dù là nhà họ Hề hay là nhà họ Thẩm thì ở trong vòng thượng lưu Vũ Lăng đều là gia tộc danh tiếng nhất, làm đại thiếu gia nhà họ Hề và đại tiểu thư nhà họ Thẩm, ngày đính hôn của hai người tự nhiên rất được chú ý, rất nhiều nhân vật quyền quý tụ tập ở một chỗ chúc mừng, nhà lớn nhà họ Hề đèn đuốc sáng trưng, cực kỳ náo nhiệt.
Người chủ nhà Hề Hi này dĩ nhiên phải gánh vác trách nhiệm tiếp khách. Cô vội vàng đến mức chân không chạm đất, mặt cũng tươi cười sắp cương cứng lại rồi, thiếu chút nữa thì mệt thành chó, ngay cả Sầm Úy khiêu khích đều lười phản ứng lại. Đợi đến lúc nghi thức chính thức bắt đầu, không ai chú ý tới cô, mới đi theo bạn trai trốn đến trong phòng nhỏ nghỉ ngơi.
Khóa cửa lại, Hề Hi vứt bỏ đôi giày gót nhọn 10 cm trên chân, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm lên ghế sa lon, thở dài một hơi: "Em cảm thấy dường như chân cũng không phải là của em nữa."
Hạng Việt ngồi xuống bên cạnh giúp cô xoa bóp mắt cá chân, có chút bất đắc dĩ: "Biết rõ sẽ mệt mỏi sao lại còn đi đôi giày cao thế?"
"Anh em đính hôn là chuyện lớn, đương nhiên em muốn sắm vai thập toàn thập mỹ nha ~" Cô giọng đương nhiên, "Hôm nay mặc quần áo này chỉ có thể đi đôi giày cao này, lùn một chút đều là tỳ vết."
Hạng Việt nhìn lễ phục màu xanh ngọc trễ vai trên người bạn gái, kiểu dáng rất đơn giản, làn váy cao hơn đầu gối một chút, lộ ra bắp chân thẳng tắp trắng nõn mảnh khảnh, mặc dù không có hoa văn phức tạp nhưng mặc lên người cô chính là xinh đẹp đến mức làm cho người ta không dời mắt được. Chỉ là đối với lý lẽ gót giày thấp một chút chính là tỳ vết này ... Thật sự không lý giải được cũng không nhìn ra có cái gì không đúng.
"Bộ lễ phục này cũng là An Dịch thiết kế?" Anh chỉ có thể hỏi ngược lại.
Hề Hi “Ừ” một tiếng, ngồi dậy một chút, chỉnh chỉnh làn váy, vui lòng ca ngợi: "An Dịch thật có tài hoa, tất cả quần áo cô ấy thiết kế em đều thích." Thật ra thì hôm nay cũng muốn mời An Dịch và Mục Thanh chồng cô ấy, nhưng bởi vì vị kia mang thai bất tiện, theo đó Mục tiên sinh cũng không tới, Hạng Việt giúp đỡ đưa quà tặng đến, nói là vị đại ca kia của mình phải ở nhà bồi phu nhân.
"Bây giờ cô ấy còn tốt, chờ bụng to phề phệ thêm thì không thể làm việc nữa, đại ca anh rất lo lắng cho cô ấy và đứa bé, không muốn để phu nhân vất vả."
Hề Hi nói: "Đây là khẳng định nha, người nào nhẫn tâm để phụ nữ có thai mệt mỏi chứ. Huống chi là vợ của mình, cứ nói anh, tương lai em sẽ mang thai, anh nhẫn tâm để cho em mệt mỏi à?"
Đây là một vấn đề rất tốt đẹp, Hạng Việt chỉ cần suy nghĩ một chút tâm đều đã nóng hôi hổi, anh bóp bóp cái mũi của cô: "Không xấu hổ à, hiện tại đã nghĩ đến lúc mình mang thai rồi hả?"
"Tay anh mới vừa sờ soạng chân của em!" Đối với bàn tay vuốt ve trên lỗ mũi, Hề Hi bất mãn: "Em không xấu hổ, mặc sức tưởng tượng tới tương lai không được ah...? Em đều đã lên kế hoạch xong rồi, sang năm em ra nước ngoài, dùng một đến hai năm ra sức học hành học vị, sau đó trở về nước hai ta lập tức kết hôn sinh đứa bé, thừa dịp em còn trẻ khôi phục nhanh, một mạch sinh hai đứa, như vậy những ngày còn lại em có thể chuyên tâm liều mạng cho sự nghiệp, hiện tại rất lưu hành “hot mom”."
Hạng Việt thấy bạn gái dũng cảm bèn lên tiếng trấn áp: "Em đây coi như là đang cầu hôn anh?"
"Quỷ cầu hôn! Đó là nhiệm vụ của anh." Hề Hi a ô cắn lỗ tai của anh một cái, giống như đang phát tiết bất mãn.
Hạng Việt muốn ôm cô vào trong ngực, sức cắn trên lỗ tai lại không buông ra, có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô: "Đừng làm rộn." Chờ ôm người tốt lắm, mới hỏi: "Những thứ này em nghĩ bao giờ?"
"Chuyện kết hôn đã sớm suy nghĩ xong, đứa bé ngược lại gần đây mới bắt đầu suy tính, An Dịch tuổi cũng không lớn đã phải làm mẹ, ngày đó cô ấy còn nói với em Mục tiên sinh tuổi không còn nhỏ cái gì, sau đó em cũng nghĩ, bác sĩ Hạng anh rất nhanh sẽ là người tuổi băm, tuổi càng lớn tỉ lệ sống sót của tinh trùng sẽ càng thấp, ahhh, đau!"
Hạng Việt buông lỏng lực đọa vặn lỗ tai cô một chút nhưng cũng không buông ra, cắn răng nghiến lợi nói: "Nói hươu nói vượn nữa thử xem!"
Hề Hi đau đến nhe răng trợn mắt còn không chịu thua: "Em nói bậy nói bạ cái gì! Anh là bác sĩ còn rõ ràng hơn em!"
Hạng Việt cực kỳ tức giận, cho dù là người nào, chỉ cần là đàn ông bị nghi ngờ phương diện này cũng sẽ không thể kiềm chế được, hơn nữa người chất vấn còn là bạn gái mình, vậy thì tội càng nặng thêm một bậc rồi!
"Còn mạnh miệng phải không?" Giọng nói anh thâm trầm, rốt cuộc Hề Hi cũng ý thức được mình đạp trúng địa lôi, ngạch một tiếng, không cứng đối cứng nữa, giọng điệu lập tức mềm nhũn nói: "Em chính là thuận miệng mới nói như vậy, không có ý tứ gì khác, chủ yếu vẫn là nghĩ sớm một chút cùng anh xây dựng gia đình ấy. Hạng Việt, anh không muốn cho em sinh con của anh sao?" Cô còn uất ức lên án.
Biết rõ trong giọng nói của gấu nhỏ thì phần diễn trò lớn hơn nhưng Hạng Việt biết cô quả thật thích mềm không thích cứng, cô mềm nhũn, anh sẽ không có cách nào cứng rắn. Buông lỏng sức lực trong tay, muốn giúp cô xoa xoa lỗ tai, bị Hề Hi gạt một cái ra: "Anh cũng quá dữ, đau chết mất!"
Gấu nhỏ cũng có tính tình này, anh mềm nhũn, cô lập tức hếch mũi lên trời. Chỉ là quả thật Hạng Việt mới vừa dùng sức không nhỏ, trên lỗ tai cô mang bông tai lam bảo, lúc vặn không để ý, vốn là lỗ tai trắng nõn vào lúc này đỏ rực lên, tạo thành đối lập rõ rệt với làn da trắng nõn xung quanh.
Hạng Việt nhìn thấy có chút đau lòng, thấy cô mất hứng, trầm mặc chốc lát mới không thể làm gì mở miệng: "Hề Hi, anh lớn hơn em chín tuổi, cho nên đối với số tuổi tương đối nhạy cảm, em vừa nói cái đó anh sẽ mất hứng, điều này làm cho anh cảm thấy rất lo sợ. Em xem, năm nay em mới mười chín, cuộc sống mới bước vào giai đoạn khởi đầu, còn anh thì sao? Đã 28 tuổi, tới lúc em 21 tuổi có thể lĩnh chứng kết hôn thì anh đã ba mươi tuổi, đây là một khoảng cách không có cách nào vượt qua, người ta nói ba tuổi một đời người, có thể em không chú ý tới, có lúc em nói một số câu anh nghe đều có chút không hiểu, minh tinh em thích anh cũng vậy không biết mấy người, cách ăn mặc của em thật ra anh có chút không thích nhưng lại sợ em nói anh bảo thủ, vẫn cố gắng thích ứng với em. Mới vừa rồi em nói những lời đó, theo ý của em có thể chỉ là lời nói đùa giỡn vô hại, không đa nghi, nhưng anh nghe cảm thấy giống như bị giội một chậu nước lạnh, rét căm căm, trong lòng rất không thoải mái."
Hề Hi không ngờ anh sẽ nói ra những lời như vậy, cũng có chút luống cuống, lúng túng không biết trả lời như thế nào. Hạng Việt lần nữa ôm cô vào trong ngực, hôn hôn lên khóe miệng của cô: "Hù dọa em?"
"Thật xin lỗi." Cô gần như hoảng sợ nhìn anh nói xin lỗi.
Ngũ quan tuấn mỹ của Hạng Việt lộ ra nụ cười yếu ớt, Hề Hi đột nhiên đỏ hốc mắt, vùi vào trong ngực anh, thân thiết mà ôm eo của anh, Hạng Việt vuốt tóc của cô: "Ngoan, anh cũng không có ý tứ gì khác, chính là muốn cùng em nói chuyện tâm tình, hôm nay cũng là vừa vặn rồi, theo lý, hôm nay là ngày vui của nhà em không nên nói những thứ không vui này."
"Không phải, là em đối với anh không đủ dụng tâm." Hề Hi buồn buồn nói: "Mặc dù là em theo đuổi anh, nhưng vẫn giống như đều là anh vì em mà suy nghĩ, bình thường em cảm thấy mình cực kỳ đủ tư cách làm bạn gái, nhưng bây giờ mới rõ ràng, em không dụng tâm, Hạng Việt, anh đừng thất vọng về em, về sau em nhất định sẽ sửa chữa."
Có những lời này của cô, Hạng Việt còn có thể nói gì. Lại nói mới vừa rồi anh cũng có chỗ không đúng, cô nhóc này tuổi còn nhỏ, chính mình không báo trước cứ thế nói ra sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt tới cô. Suy nghĩ một chút nói: "Thật ra thì anh cũng giống em là lần đầu tiên nói chuyện yêu đương, rất nhiều việc cũng không biết, chỉ có thể dựa vào từ từ tìm hiều. Hề Hi, mới vừa rồi thái độ của anh không tốt, có chút nóng nảy, nói nặng lời, em đừng để trong lòng, chúng ta từ từ đi, về sau trao đổi tâm sự nhiều hơn, cùng nhau trưởng thành có được hay không?"
Hề Hi ngoan ngoãn khéo léo “Ừ” một tiếng, vùi vào trong ngực anh chặt hơn chút nữa.
Sau lễ đính hôn của Hề Duy và Thẩm Vi, đến trung tuần tháng mười một, nhà họ Hạ cùng Hanh thị nhà họ Lý làm tiệc đính hôn cho Hạ Y và Lý Miêu Miêu, Hề Hi không đi, cha cô và anh trai cô đi, trở lại nói bữa tiệc thuận lợi, trai tài gái sắc.
Sau đó thoáng một cái đến tháng mười hai, tiệc đính hôn của Hạng Việt và cô được chọn vào dịp lễ Giáng Sinh. Gần đây Hề Hi thường ra vào nhà họ Hạng, mẹ Cát đặc biệt tốt với cô, chi tiết quá trình đính hôn còn có danh sách khách mời, thực đơn, trang trí nhà cửa các loại cũng nhất nhất hỏi ý kiến của cô. Hề Hi nói không (L^Q^D) có ý kiến gì cũng không được, mỗi lần luôn luôn phải nói một vài ý kiến mới có thể. Buổi tối Hạng Việt lái xe đưa cô về, Hề Hi lại nói với anh: "Đính hôn thật là phiền phức, lúc anh em đính hôn sao em lại không cảm thấy rườm rà như thế!"
"Anh em đính hôn lại không cần em lo liệu," Hạng Việt thấy buồn cười, "Mẹ anh cũng hi vọng em có thể hài lòng, bà ấy vẫn cảm thấy em theo anh ở một chỗ có chút uất ức nên muốn bồi thường trên phương diện khác." Nói ra có chút mất thể diện, nhưng mẹ ruột của anh quả thật cảm thấy con ruột không xứng với gấu nhỏ này, hơn nữa anh lại lớn hơn cô nhiều tuổi như vậy, càng cảm thấy là đứa con nhà mình chiếm món lời cực kỳ lớn, cho nên đối với Hề Hi còn dụng tâm hơn anh.
Hề Hi chớp chớp mắt: "Thật sao? Em còn tưởng rằng mẹ Cát chu toàn như vậy là vì anh đấy?"
"Em có thể tranh thủ đi hỏi chị anh, anh cả anh đừng nói đính hôn, ngay cả lúc kết hôn mẹ anh căn bản đều không hỏi qua, đều là chị dâu anh và người chủ trì lăn qua lăn lại."
Hề Hi nghe thấy thế trong lòng dĩ nhiên vui mừng, dù sao được mẹ chồng tương lai coi trọng cũng hơn không quan tâm nhiều.
"Đúng rồi, anh cả anh với chị dâu anh náo ly hôn lâu rồi đúng không? Còn chưa giải quyết xong à?"
"Sao có thể giải quyết rõ ràng được?" Hạng Việt chuyển động tay lái rẽ vào khúc quanh: "Tài sản ngược lại không có vấn đề gì, chị dâu và anh cả anh đều không phải là người vì tiền mà liều mạng. Lúc ấy bọn họ kết hôn còn ký hiệp nghị tài sản trước hôn nhân, không có tranh cãi gì. Chủ yếu vẫn là vấn đề đứa bé, Lâm Lâm và Đông Đông, ý của chị dâu anh là mỗi người một đứa, anh cả anh không đồng ý, ba mẹ anh cũng không nguyện ý, sợ đứa bé đi theo cô ấy nếu như cô ấy tái giá sẽ chịu khổ. Nhưng sao chị dâu anh có thể để cả hai đứa bé lại? Tòa án gọi hai lần cũng không có kết quả, hiện tại cứ căng thẳng như vậy."
Hề Hi nói: "Đến bây giờ em cũng không rõ sao anh Hạng Trác và chị dâu anh phải ly hôn." Cũng không nghe nói hai người có bên trong bên ngoài cái gì, bọn họ chỉ nói với bên ngoài là tính tình không hợp...... Vấn đề là đều đã có hai đứa bé, cả hai bên đều không chịu lui, nhất định chờ đứa bé đều lớn rồi mới chịu ly hôn.
Chuyện này Hạng Việt cũng cảm thấy kỳ quặc, nhưng anh trai và chị dâu cũng đều một mực khẳng định là nguyên nhân tính tình, cho dù ai hỏi cũng chỉ là một đáp án này, trưởng bối hai nhà khuyên cũng khuyên rồi, dạy dỗ cũng dạy dỗ rồi, đáng tiếc đều vô dụng.
Chỉ có thể nói mỗi nhà đều có quyển sách khó đọc. Hề Hi chủ động đổi đề tài, hỏi người bên cạnh: "Bác sĩ Hạng, hai ta có phải lập cái hiệp nghị tài sản gì trước hôn nhân không? Ngộ nhỡ xảy ra cái gì, cũng tránh cho không thể nói rõ ràng?"
Hạng Việt tức giận trừng mắt nhìn cô: "Em một ngày không gấu thì trong lòng không thoải mái phải không?" Còn nghĩ tới ngộ nhỡ có cái gì, có cái gì, có thể có cái gì cần phân chia tài sản? Không phải là chỉ có ly hôn à!
Hề Hi im lặng: "Anh lại nói em gấu nữa là em trở mặt đấy!"
"Trở mặt thế nào? Tới, em lật da một cái để cho anh xem một chút."
Hề Hi: "...... Hạng Việt, gần đây anh rất độc miệng đấy."
"Cảm ơn, em bớt chọc anh một chút, tài ăn nói của anh cũng sẽ không tiến bộ nhanh như vậy."
Hề Hi: "......"
#Thanh Hưng: mấy chương gần đây giống điền văn quá nhỉ?_? Chương sau có tí sóng gió cho vui nhóe ^_^