Edit: Thanh Hưng
Dù thế nào Hề Hi cũng không nghĩ ra, mới chỉ vẻn vẹn hơn hai giờ trước, chuyện Hạ Y còn bị coi như bí mật gần như không người biết, nhưng bây giờ đã thông báo rộng rãi lên các phương tiện truyền thông.
"Em nghe Tần Lạc Lạc nói Hanh thị và nhà họ Hạ vốn định mấy ngày nữa mới công bố chuyện này, hiện tại đây là cái quỷ gì?"
Hạng Việt gắp miếng ức gà đút vào miệng cô: "Chuyện này chỉ có thể hiểu là tình báo của bạn em không chính xác." Anh phóng to màn hình làm rõ thêm tiêu đề: "Hai nhà liên hiệp công bố, không làm giả được."
Hề Hi có chút mệt mỏi: "Lạc Lạc nói nhà họ Hạ gặp phải phiền toái, cần phải rót một khoản tiền lớn vào cho nên Hạ Y mới đồng ý đám hỏi. Nhưng em cảm thấy đây không phải là sự thật, Hạ Y không phải l.tha.q.nhh.đ.ưng người dễ bị thuyết phục, anh ta chính là kiểu người muốn mọi người đều khuất phục mình. Lại nói Hạ Nhiễm cưng chiều em trai như vậy, làm sao có thể để cho anh ta chịu thiệt ở chuyện lớn cả đời?"
"Cưới con gái một của tập đoàn Hanh thị là thua thiệt?" Hạng Việt lại nhét củ từ vào trong miệng cô: "Tin tưởng anh, ở trong mắt rất nhiều người, cưới cô ấy có lợi hơn cưới em nhiều. Lý Nghiễm Lâm chỉ có một đứa con gái, sau trăm tuổi Hanh thị đều là của con gái một, Hạ Y cưới cô ấy ít nhất ba đời cũng không phải lo."
"Nếu như vậy sao anh không cưới cô ta đi!" Hề Hi có chút mất hứng, cảm thấy lòng tự ái bị tổn thương rồi.
Hạng Việt nhéo cái mũi của cô: "Ánh mắt anh độc đáo, chỉ thuận mắt em thì có biện pháp gì?"
"Hứ, sao anh không nói là Lý Miêu Miêu nhìn không vừa mắt anh, chú!"
Hạng Việt buồn cười, thật là một chút thua thiệt cũng không muốn ăn. Gõ một cái lên ót cô: "Lại nói anh già, xử lý em đấy."
"Em sợ anh à? Ưmh ~" Sau một nụ hôn triền miên nóng bỏng, Hạng Việt tựa vào trán của cô hỏi: "Còn nhiều lời nữa không, hả?" Âm cuối cao lên, thanh nhuận lịch sự tao nhã, giống như dòng điện truyền vào trong tai, tê tê ngứa ngứa một chút, Hề Hi bị dụ dỗ đỏ mặt, trái tim nhỏ thịch thịch nhảy loạn.
"Lưu manh, chiếm tiện nghi của em."
Hạng Việt hôn một cái lên chóp mũi cô, cười cười: "Thích em nhất, ngoan, đừng tức giận, hả?"
"Người nào nói em tức giận?"
Thấy cô vịt chết còn cứng mỏ, Hạng Việt cũng không trêu nữa, đặt bạn gái ngồi bên cạnh mình xong anh lại tiếp tục ăn cơm, thỉnh thoảng cho ăn.
Hề Hi bĩu môi: "Kể từ lúc ở chung một chỗ với anh, Hạ Y đều không để ý em nữa, em muốn hẹn anh ta ra ngoài hàn huyên một chút, xem có chuyện gì em có thể giúp một tay, Thẩm Gia nói em đây là thêm phiền. Bảo em đừng quấy rầy anh ta." Nói xong lời cuối cùng còn có một chút uất ức, tình nghĩa với Hạ Y lúc trước không phải là giả, bạn bè gặp nạn, làm như không biết khoanh tay đứng nhìn thật sự không phải là tác phong của cô.
Hạng Việt đút thìa cháo nấm tuyết cho cô, gật đầu nói: "Nếu như anh là Hạ Y thì cũng không muốn gặp em vào lúc này."
"Mặt mũi quan trọng như vậy?!"
"Đây không phải là vấn đề mặt mũi, là tôn nghiêm của một người đàn ông. Lại nói coi như cậu ta không phải tự nguyện thì em có biện pháp gì? Giúp cậu ta đào hôn? Hay là có thể lấy ra một số tiền lớn chuộc cậu ta ra ngoài?"
Hề Hi bị hỏi khó, lại có chút không cam lòng: "Cứ như vậy chẳng quan tâm không phải là càng không tốt à?"
"Thẩm Nam có một người chú họ có quan hệ họ hàng với nhà họ Hạ, lát về anh giúp em hỏi thăm một chút, ngộ nhỡ là cậu ta và Lý Miêu Miêu lưỡng tình tương duyệt thì sao? Em cứ nói năng lung tung như thế đến lúc đó chẳng phải rất lúng túng sao?"
Mặc dù cảm thấy cơ hội lưỡng tình tương duyệt là cực kỳ nhỏ bé nhưng Hề Hi vẫn đón nhận đề nghị của bạn trai, quyết định trước tiên cứ án binh bất động đã. Lại nói...... Trừ có thể cảm giác có chút ngoài die,nda/nl;equ?yd(on ý muốn thì đối với loại chuyện này cô quả thật không thể ra sức. Tiền, cô có, nhưng khẳng định nhà họ Hạ sẽ không để vào mắt; quan hệ, cô cũng có, đáng tiếc đều là nhỏ bé không đáng kể. Suy nghĩ kỹ một chút, quả thật là mình yếu kém như một con gà con.
"Vậy anh thuận tiện nhờ chú họ Thẩm Nam hỏi thăm một chút rốt cuộc nhà họ Hạ gặp phải khó khăn gì, theo lý thuyết gia tộc bọn họ có lai lịch như vậy không thể nào xuất hiện tình trạng tài chính eo hẹp mới đúng." Nếu như phải so sánh với phần lớn những nhà giàu mới nổi khác, nội tình nhà họ Hạ có thể tìm hiểu ngược dòng đến tận thời kỳ dân quốc.
Hạng Việt đồng ý.
Buổi chiều Hề Hi ở lại trong phòng làm việc của bệnh viện giết thời gian. Trong lúc đó cũng cùng mấy người bạn nhỏ tán gẫu chuyện Hạ Y, đối với chuyện tin tức không chính xác như vậy Tần Lạc Lạc còn rất tức giận, nói bị anh họ đùa bỡn, muốn tìm người tính sổ. Thẩm Gia cũng tiết lộ nói, người nhà của cậu ta cũng là mới vừa biết chuyện đám hỏi của hai nhà Hạ, Lý, có thể thấy được các biện pháp giữ bí mật quả thật làm không tệ.
Từ phòng bệnh quay về, Hạng Việt thấy bạn gái nằm trên ghế sa lon chơi điện thoại di động, anh khóa cửa phòng làm việc lại tránh cho có người xông vào, nhìn đồng hồ: "Buổi tối em theo anh cùng đi ăn cơm hay là trở về ăn với anh trai em?"
Hề Hi để điện thoại lên khay trà, ngồi dậy nói với anh: "Anh em buổi tối có xã giao, sẽ về tương đối trễ." Còn nói: "Mới vừa rồi lão đầu tử nhà em gọi điện thoại tới đây, bảo tối mai anh tới nhà ăn cơm, có đi hay không?"
Cha vợ tương lai có lời mời, vậy khẳng định phải đi chứ. Thấy anh gật đầu, cô nói với anh: "Vậy anh cẩn thận, ba em nhất định sẽ hỏi chuyện đính hôn của hai ta."
Hạng Việt đi tới ngồi bên người cô, ôm người vào trong ngực, cười nói: "Vốn ý định của anh là tháng chín đính hôn, nhưng anh em lại muốn sau tháng mười, cho nên chúng ta quyết định tháng 12 đi, lễ Giáng Sinh như thế nào?"
Hề Hi liếc anh một cái: "Cái người này cũng quá tùy tiện đi, bác sĩ Hạng, chuyện như vậy phải xem Hoàng Lịch chọn ngày tốt."
Hạng Việt thấy bộ dáng kiêu ngạo của cô không nhịn được bấm một cái trên eo nhỏ của cô, Hề Hi sợ nhột muốn né tránh, Hạng Việt dĩ nhiên không thả, hai người nháo nháo lại hôn rồi, hôn hôn lại đè xuống. Hôm nay cô mặc quần yếm có đai đeo, vốn là bên ngoài còn mặc áo khoác chiffon, chê không thoải mái lại đang ở trong phòng nên đã cởi ra, cái này thật sự là dễ dàng cho bác sĩ Hạng. Tay Hạng Việt vốn là đang vỗ về chơi đùa trên cánh tay mảnh khảnh của cô, từ từ lại dời trận địa đặt lên bộ ngực mềm mại, đôi môi cũng trượt một chút xíu, cằm, cổ, xương quai xanh, mọi chỗ nhóm lên lửa.
Cho đến khi tay của anh dò vào trong quần áo, cách áo ngực vỗ về chơi đùa, một cái tay khác dọc theo người xuống phía dưới, chỉ lát nữa là đã trượt vào trong quần lót rồi, Hề Hi thật sự là không chịu nổi kích thích này lập tức vùng vẫy, tay Hạng Việt dùng sức nắm khối thịt kia hai cái, lại hung hăng hôn một cái lên xương quai xanh của cô mới than thở bất động đè lên người cô.
"Nặng chết được, mau dậy đi."
Hạng Việt cười khổ bò dậy, vào lúc này mặt Hề Hi đỏ bừng bừng có thể sánh với bông tai hồng bảo trên lỗ tai. Cô bụm mặt lại dùng tay quạt quạt gió, cảm thấy đã tốt hơn một chút mới nhìn về phía bạn trai, ánh mắt có chút bỉ ổi, ánh mắt đặt ở địa phương Việt nhô ra rõ ràng giữa hai chân Hạng.
Cô nháy mắt mấy cái: "Cứng rắn?"
Hạng Việt dựa lưng vào ghế sa lon, ừ một tiếng, Hề Hi lại gần, nhịn không được phủ tay lên. Hô hấp Hạng Việt rõ ràng cứng lại, cô giống như được khích lệ xoa nhẹ hai cái ở phía trên, sau đó nghiêng đầu hỏi: "Em có thể xem một chút không?"
Bác sĩ Hạng rất muốn nói không thể, bởi vì anh từng bảo đảm với Hề Duy, mới vừa rồi mất khống chế như vậy đã coi là đạp lên ranh giới rồi. Nhưng vào giờ phút này, gương mặt mang theo ngây thơ tò mò lại không thiếu quyến rũ này là của cô nhóc anh yêu. Hạng Việt không phải thánh nhân, nhịn không được gật đầu.
Trong khoảng thời gian sau đó đối với bác sĩ Hạng mà nói giống như bay lên thiên đường, khi khoái cảm đột kích thì trong miệng của anh thậm chí phát ra rên ngâm khàn khàn, giống như Vodka, tiêm nhiễm lòng người.
Kích tình qua đi, Hạng Việt nhắm mắt thở hổn hển, ngũ quan tuấn mỹ đang say, mồ hôi thấm ướt tóc mái, hình ảnh này hết sức khêu gợi.
Hề Hi đỏ mặt rút hai tờ khăn giấy trên bàn trà lau tay, lúc này Hạng Việt đã hồi hồn đưa tay vuốt ve trên đầu cô: "Lau giúp anh."
Giọng nói của anh còn có chút khàn khàn sau kích tình, nghe vào trong tai người khác thật sự rất mất hồn, Hề Hi tức giận: "Tự anh không có tay à!" Mặc dù nói như vậy nhưng vẫn thuận tay giúp anh lau, sau đó đứng lên đi toilet, ở lại bên trong hơn 10" sau mới ra ngoài.
Lúc đi ra đã tỉnh táo lại, không nhìn ra ý xấu hổ vừa rồi. Hạng Việt còn có một chút tiếc nuối, chỉ là cũng không tiện lại trêu chọc cô, sợ bạn gái thẹn quá thành giận trở mặt, dù sao mới vừa nhận được “phúc lợi” rồi, có lần đầu tiên khẳng định sẽ có lần thứ hai. Lần này chọc người tức giận, lần sau không biết sẽ là bao giờ.
Bữa ăn tối hai người đi nhà hàng Tây ăn, cơm nước xong cũng không đi thẳng về mà tay trong tay tản bộ ở bên cạnh. Trải qua mấy giờ tiêu hóa chuyện buổi chiều đã không còn làm cho người ta lúng túng như vậy, Hề Hi lại gấu, thấy quanh mình không có người nào lại nhỏ giọng hỏi: "Buổi chiều kỹ thuật của em như thế nào? Anh có phải đặc biệt thoải mái hay không?"
"Có người trực tiếp như thế à?" Hạng Việt tức giận.
"Hai ta là bạn bè trai gái quang minh chính đại, tại sao phải cong cong quẹo quẹo, có mệt hay không? Lại nói lúc này mới ăn chút thức ăn khai vị mà anh đã xấu hổ à?"
Cô lại còn chế nhạo, Hạng Việt vừa tức vừa buồn cười: "Lúc xế chiều là ai chui vào trong toilet gần hai mươi phút mới ra?"
"Em đi vệ sinh anh còn tính giờ?!" Còn kém chưa nói hai chữ “biến thái”.
Hạng Việt: "......"
Hề Hi thấy anh kinh ngạc thì ha ha nở nụ cười, mổ một cái trên miệng anh: "Bác sĩ Hạng, anh nói nếu anh nhìn thấy anh em có thể chột dạ hay không?"
Hạng Việt giúp cô gạt tóc rơi bên tai đến sau tai, nhìn đôi mắt sáng còn có khóe miệng má lúm đồng tiền, ánh mắt mềm mại: "Còn chưa tới một bước cuối cùng, anh chột dạ cái gì?" Mặc dù đạp tuyến, nhưng l.tha.q.nhh.đ.ưng rốt cuộc vẫn không làm gì cả, anh và Hề Hi là bạn bè trai gái, có chút mập mờ với nhau là chuyện bình thường, mặc dù...... Ít nhiều cảm thấy có chút xin lỗi Hề Duy nhưng Hạng Việt thấy trong chuyện này cô nhóc kia chủ động quyến rũ, anh có thể nhịn được mới là chuyện xấu chứ?
Buổi sáng hôm sau trên bàn ăn sáng, Hề Duy hỏi em gái: "Chuẩn bị khi nào tới công ty?"
Tay đang ăn cháo của Hề Hi dừng lại, lại như không có chuyện gì nói: "Hôm nay cha bảo em dẫn Hạng Việt trở về ăn cơm, ngày mai đi."
Hề Duy nhìn em gái một cái, trầm mặc một lát, nói: "Cha cũng gọi điện thoại cho A Vi."
Hề Hi chậm chạp “Oh” một tiếng, không có phản ứng gì lớn, chỉ nói: "Vậy thì thật tốt, mọi người chính thức gặp mặt một lần."
Hề Duy lại trầm mặc, Hề Hi chủ động nói: "Anh, anh biết chuyện đám hỏi nhà họ Hạ và Hanh thị sao?"
"Chuyện này hôm qua đã truyền khắp nơi rồi." Hề Duy gắp cá nãi hoàng bao để vào trong đĩa cho em gái nói: "Chuyện nhà họ Hạ có chút phức tạp, anh biết rõ em và Hạ Y quan hệ không tệ, chỉ là chuyện này em đừng dính vào, người ngoài chen vào không tốt."
"Anh, anh biết chuyện gì xảy ra à?!" Hề Hi có chút ngạc nhiên, ngày hôm qua thật ra cô cũng đã hỏi vài người, không chỉ Hạng Việt và mấy người bạn nhỏ, trước đó mọi người đều không biết.
Hề Duy cũng không lừa gạt cô: "Chỉ nghe nói chút phong thanh, hình như là con trưởng nhà họ Hạ một mình tham ô một khoản tiền lớn, số tiền kia hiện tại chẳng biết đi đâu." Anh ta không nói rõ ràng, trong chuyện này như có bóng dáng của cha Hề Bá Niên, nhưng tất cả đều là phỏng đoán chủ quan của anh ta, không tiện nhắc tới với em gái.