Tòa nhà của công ty Thiên Lực.
Khi Diệp Tử Phàm trở về công ty thì thấy trưởng phòng Lý Kiệt đang đứng trước cửa văn phòng của mình. Lý Kiệt vừa nhìn thấy Diệp Tử Phàm thì gấp gáp chạy qua.
“Trưởng phòng Lý, sao lại gấp như thế?” Diệp Tử Phàm đi vào văn phòng ngồi xuống ghế hỏi.
Lý Kiệt vội đáp: “Diệp tổng, công ty Thần Uy cung cấp nguyên vật liệu cho việc cải tạo khu dân cư cũ bỗng nhiên hủy hợp đồng.”
Sắc mặt Diệp Tử Phàm trầm xuống: “Mấy người là thùng cơm à? Họ hủy hợp đồng thì đi tìm nhà cung cấp mới, chút việc nhỏ này còn phải chạy đến xin chỉ thị của tôi?!”
Lý Kiệt hơi run lên, nhỏ giọng giải thích: “Diệp tổng, nguyên bản chúng tôi đã định là ngày mai sẽ mở thầu chọn nhà cung cấp mới nhưng hôm nay công ty Hối Hằng lại gọi điện đến bảo muốn hợp tác với chúng ta!”
“Công ty vật liệu xây dựng Hối Hằng?”
Diệp Tử Phàm tựa lưng vào ghế ngồi, một tay chống cằm, một tay xoay cây bút máy, đầu óc nhanh chóng hoạt động. Trầm ngâm một lúc thì bảo: “Gọi điện hẹn thời gian với họ đi!”
Lý Kiệt tỏ ra ngần ngừ: “Diệp tổng, công ty Hối Hằng từ trước đến giờ vẫn luôn hợp tác với Trung Hâm, lần này đột nhiên đưa ra yêu cầu hợp tác, e là…”
Diệp Tử Phàm nhướng mày cười khẽ: “Vô phương, nếu như người ta đã chỉ đích danh muốn hợp tác với chúng ta, không tiếp chiêu chẳng phải sẽ khiến cho người khác chê cười! Cứ đi sắp xếp đi!”
Lý Kiệt mang theo một bụng nghi hoặc rời khỏi văn phòng của Diệp Tử Phàm.
–
Mạch Tử vừa đi vào nhà hàng thì thấy được bóng dáng quen thuộc, vui vẻ gọi: “Anh Từ, đợi lâu không?”
Từ Hoằng Nghị mỉm cười: “Không lâu, anh vừa đến! Trưa nay em muốn ăn gì?”
Từ Hoằng Nghị đưa menu cho Mạch Tử, Mạch Tử đọc qua một lượt rồi gọi món ăn.
Trong lúc dùng bữa, Từ Hoằng Nghị tinh tế đánh giá Mạch Tử ngồi đối diện, thấy tinh thần của Mạch Tử rất tốt, sắc mặt hồng nhuận. Xem ra hiệu quả của loại thuốc mới kia không tệ lắm, nỗi lo lắng vì bệnh tật của Mạch Tử cũng dần dần vơi bớt.
“Gần đây anh bận tham gia nhiều buổi hội thảo, lâu rồi không đến thăm em và Mạch Bảo, hai người vẫn khỏe chứ?”
Mạch Tử gật đầu: “Rất tốt!”
“Khu nhà em ở chuẩn bị cải tạo, bây giờ em đang ở đâu? Nhà anh vẫn còn hai phòng, em và Mạch Bảo cứ chuyển qua ở!”
“Em thuê được nhà rồi, cũng đã chuyển qua!”
“Sao việc lớn như vậy mà em không nói gì với anh?”
“Chỉ là việc nhỏ mà, sao em dám phiền đến anh chứ!”
Cảm nhận được sự xa lạ trong giọng nói của Mạch Tử, Từ Hoằng Nghị cảm thấy đau xót. Kể từ khi tỏ tình bị từ chối, Mạch Tử bắt đầu tránh né anh, mối quan hệ vốn không mấy thân thiết của hai người nay càng thêm bất hòa.
Từ Hoằng Nghị cười khổ: “Em và anh còn khách sáo làm gì?!”
Ánh mắt Mạch Tử hơi thay đổi, khóe môi hơi động nhưng không biết nên làm sao để đáp lại Từ Hoằng Nghị.
Từ Hoằng Nghị liên tục gắp thức ăn lẫn rót nước cho Mạch Tử, Mạch Tử cảm thấy không được tự nhiên nhưng càng ngại khi phải từ chối anh. Một bữa ăn, Mạch Tử ăn rất vất vả.
Từ Hoằng Nghị nhìn thấy bên khóe môi Mạch Tử dính hạt cơm, cười khẽ giơ tay muốn giúp cậu gạt đi nhưng lại bị Mạch Tử bối rối né tránh, bàn tay của Từ Hoằng Nghị xấu hổ khựng giữa không trung vài giây rồi mới rút về.
“Bên mép em dính cơm kìa!”
Mạch Tử cúi đầu lau miệng, trong lòng có vài phần áy náy.
Thấy sắc mặt Mạch Tử lộ ra áy náy, Từ Hoằng Nghị đành an ủi: “Mạch Tử, chuyện ngày hôm đó coi như anh chưa nói, chúng ta cứ như trước kia, em đừng tự tạo áp lực cho mình.”
Mạch Tử gật đầu, biết rằng Từ Hoằng Nghị là vì lo lắng đến suy nghĩ của mình, rõ ràng là mình làm anh tổn thương, thế nhưng anh lại tìm cách an ủi mình, trong lòng lại càng thêm áy náy.
Mạch Tử ngẩng đầu chân thành nói: “Anh, anh vĩnh viễn là anh trai của em!”
Anh trai! Hai từ vừa thân thiết mà lại tàn khốc biết bao nhiêu…
Trong lòng Từ Hoằng Nghị rất khổ sở nhưng anh vẫn miễn cưỡng nở nụ cười: “Mạch Tử, chiều nay còn phải đi làm, đừng đến muộn!”
“Vâng, em còn phải sớm mang đơn hàng buổi sáng về công ty nữa!”
Từ Hoằng Nghị gọi tính tiền, Mạch Tử định móc ví ra trả, hai người giằng co một lúc, Từ Hoằng Nghị tỏ ra không vui: “Mạch Tử, em còn làm vậy thì anh sẽ giận thật đấy!”
Mạch Tử ngượng ngùng thu tay về, Từ Hoằng Nghị thanh toán xong thì cùng Mạch Tử rời khỏi nhà hàng.
“Mạch Tử, anh lái xe đến nên để anh chở em về!”
Mạch Tử vốn muốn từ chối nhưng lại cảm thấy như vậy quá mức tuyệt tình, do dự một lát đành đồng ý.
Hai người ngồi trong xe, câu được câu không tán gẫu. Tuy rằng chẳng khác gì trước kia nhưng Từ Hoằng Nghị vẫn cảm nhận được rằng khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa.
Suốt buổi chiều, Từ Hoằng Nghị ngồi trong văn phòng không lên tinh thần nổi, gần đây tâm trạng không tốt, anh thường xuyên phải nhờ sự trợ giúp của chất cồn để làm vơi đi nỗi đau đớn khiến anh không thể hít thở kia.
Từ Hoằng Nghị xoa dạ dày ẩn ẩn đau đơn, lấy vài viên thuốc ra nuốt vào.
Lâm Dương từ bên ngoài đi vào vừa vặn nhìn thấy Từ Hoằng Nghị cất lọ thuốc vào trong ngăn kéo, không nhịn được khẽ cau mày đi qua: “Học trưởng, dạ dày của anh lại khó chịu à?”
Từ Hoằng Nghị cười khổ: “Không sao đâu, chỉ hơi khó chịu một chút thôi!”
Lâm Dương tỏ ra không an tâm: “Học trưởng, hay anh cứ đi kiểm tra chi tiết cho chắc!”
Từ Hoằng Nghị xua tay, cầm lấy bệnh án trên bàn đi ra ngoài. “Anh xuống phòng bệnh trước!”
Lâm Dương đuổi theo giữ chặt lấy Từ Hoằng Nghị: “Học trưởng, tại sao dạo này anh luôn tránh mặt em?”
Từ Hoằng Nghị hơi quay mặt qua, sắc mặt không được tự nhiên đáp: “Lâm Dương, em suy nghĩ nhiều rồi!”
Là do mình suy nghĩ nhiều sao?
Vì muốn quan hệ giữa hai người được tiến triển, Lâm Dương đã thử xâm nhập vào cuộc sống của Từ Hoằng Nghị. Thế nhưng Lâm Dương nhận ra Từ Hoằng Nghị đã cố tình dựng lên một vách chắn ngăn bản thân mình ở bên ngoài, hơn nữa lại còn cố tình tạo khoảng cách giữa hai người bọn họ.
Lâm Dương nhìn thẳng vào đôi mắt đen ánh nâu của người đàn ông trước mặt, trong đôi mắt chỉ thuần một vẻ tĩnh lặng như nước hoàn toàn không mang theo bất kỳ một chút tình cảm đặc biệt nào. Ánh mắt đạm mạc kia khiến cho Lâm Dương không khỏi sinh ra vài phần phẫn uất.
Vì sao trong mắt của học trưởng vĩnh viễn không có sự tồn tại của mình?
Rất thích, rất thích anh!
Ước muốn được ở bên cạnh anh cường liệt đến độ có thể phá tung cả ***g ngực của Lâm Dương.
Từ Hoằng Nghị thấy ánh mắt của Lâm Dương hiện lên vẻ khác thường, vội vàng tránh khỏi cánh tay của Lâm Dương: “Lâm Dương, anh phải xuống phòng bệnh!” Nói xong thì gần như chạy trốn mà bỏ đi.
Vì sao lại trốn tránh em? Vì sao không thể chấp nhận em?
Những thanh âm từng đợt từng đợt vang lên, không ngừng gào thét trong lòng. Một cảm giác không cam tâm trào dâng, như dây leo quấn quanh trái tim của Lâm Dương, siết thật chặt khiến cho Lâm Dương đau đớn đến mức không thở nổi.
Mình muốn có được anh ấy!
Mình muốn trong mắt anh, trong trái tim anh chỉ có mình mình!
Lâm Dương sải bước chân lao đến giữ chặt lấy Từ Hoằng Nghị đã đến gần cửa, một tay lôi anh vào trong phòng rồi sập cửa lại, sau đó bờ môi liền áp lên hung hăng hôn lên đôi môi đầy đặn của Từ Hoằng Nghị.
Từ Hoằng Nghị hoàn toàn không thể ngờ rằng Lâm Dương lại tập kích mình, trong lúc đang ngây người thì đã bị Lâm Dương ôm lấy hôn nồng nhiệt.
Cảm giác ấm áp lẫn ướt át truyền đến trên môi khiến cho ngọn lửa giận trong lòng Từ Hoằng Nghị bùng lên, anh tức giận xô Lâm Dương đang ôm mình ra.
Lâm Dương lảo đảo ngã huỵch xuống dưới đất.
Từ Hoằng Nghị nhìn người con trai đang ngây người ngồi dưới đất, xung quanh người của cậu ấy bao phủ tầng tầng lớp lớp cảm xúc ưu thương, vẻ thống khổ hiện rõ trong đáy mắt như mũi nhọn đâm thẳng vào lòng anh. Từ Hoằng Nghị cảm thấy tim mình hơi nhói lên, anh không dám nhìn Lâm Dương nữa mà cúi xuống, nhặt lấy bệnh án rơi dưới đất rồi vội vàng tông cửa bỏ đi.
Lâm Dương ngồi bệt dưới đất, nụ cười khổ treo trên khóe môi.