Cưng Chiều Đến Hư

Chương 12: Đừng chạm vào em ấy



Tử Hoàng bị tát cho tỉnh lại vài phần, hai má nóng lên lại còn đau nhức khiến cậu tủi thân mà ôm chặt lấy Phác Dương Thanh, nức nở nói.

- Ô...ô...ô đồ chó già, chú dám đánh tôi hả ? Cha mẹ tôi còn chưa dám mắng tôi nữa đó... Ô...ô..ô tôi ghét chú.

Dương Thanh nhìn tâm can bảo bối trong lòng đang khóc đến thương tâm, ruột gan đều cồn cào cả lên. Nhưng nội tâm anh lại bảo rằng phải nghiêm khắc trừng trị Tử Hoàng, để sau này người kia không phải hư hỏng nữa. Cho nên mặc dù vẫn ôm cậu vào lòng, nhưng anh vẫn cứng rắn nói.

- Nếu cha mẹ không dạy được em thì để tôi dạy. Nên nhớ rằng, tôi chính là người lo cho em từ khi em còn bé cho đến bây giờ. Cho nên em không có quyền ghét tôi, có biết chưa ?

- Ô...ô...ô đồ chó già, chú đánh tôi nhé. Chú hết thương tôi rồi, tôi thích chú nhiều như vậy, nhưng chú dám làm tôi tổn thương. Tôi ghét chú, ghét chú rất nhiều. Hai má đều đau cả.
Tử Hoàng mặc kệ trong quán bar đang có rất nhiều người đang nhìn họ, kể cả Mạnh Nghiêm và Hoắc Đông, cậu cứ như vậy ôm chặt Dương Thanh khóc lóc lên lên án. Mà anh nghe người kia nói rằng má rất đau, liền buông cậu ra xem mặt Tử Hoàng thật kĩ, trong giọng nói ôn nhu phát ra.

- Hư thì phải đánh, em nhìn đi... Nếu tôi không tới kịp có phải lũ xấu này đã làm gì em rồi hay không ? Được rồi, được rồi mau nín đi. Là tôi sai, tôi sai có được chưa. Chúng ta cùng về nhà nhé? Tôi sẽ không đánh em nữa đâu. Tiểu thiên hạ của tôi ơi.

Tử Hoàng vốn dĩ đã có men rượu trong người, nay lại được người thương dỗ dành một chút, lá gan liền lớn hơn. Cậu vùng vẫy thoát khỏi đôi bàn tay của anh, sau đó cố gắng đứng vững, chỉ thẳng mặt Phác Dương Thanh nói.

- Chú chó già, chú dám đánh tôi hả ? Vậy thì tôi đây cũng không cần nữa. Chuyện của tôi không mượn chú quản, chú dám tát tôi hai cái. Tôi liền đi chơi với đám người này hai ngày hai đêm. Hừ hừ, đánh đau muốn chết. Tôi dù gì cũng được cưng chiều từ nhỏ, chú có quyền cấm tôi chắc?
Khang Mạnh Nghiêm cùng Hoắc Đông nghe tên bạn thân của mình phát ra những lời ngu ngốc, cả hai liền có chút bất lực mà bóp bóp thái dương thở dài, trong lòng thầm cầu nguyện cho Tử Hoàng không bị làm sao. Nhưng mà với cái tình hình này thì xem ra không ổn rồi.

Phác Dương Thanh vừa nghe Tử Hoàng nói vậy, máu nóng trong người lại nổi lên. Sự ôn nhu vừa tìm lại được lập tức biến mất, anh đi thẳng đến nắm chặt cổ tay cậu. Đôi mắt đỏ lừ rồi gầm gừ.

- Tử Hoàng, em có giỏi thì nói lại cho ông đây nghe ?

- Tôi.. Tôi nói cho chú biết. Chú đánh tôi hai cái, tôi cũng liền đi chơi với đám người này hai ngày hai đêm. Chú không phải cha mẹ của tôi nên không có quyền ngăn cản đâu. Chú có giỏi thì đánh tôi nữa đi, mặt đây nè... Đánh đi

Tử Hoàng say rồi, nên lời nói mơ hồ ngu ngốc vô cùng. Mà Dương Thanh lại là một tên đang có máu điên trong người, bây giờ nghe những lời kia anh liền bị chọc giận. Trực tiếp vác Tử Hoàng lên vai, Dương Thanh nổi giận nói.
- Được, em dám ở trước mặt tôi nói như vậy thì tôi cũng sẽ cho em biết thế nào mới là cách cư xử đúng đắn. Tôi không phải là cha mẹ của em. Nhưng tôi có thể làm chồng của em, Tử Hoàng em chỉ có thể ngoan ngoãn, chứ không thể hư đâu. Cha mẹ không dạy em được thì để tôi dạy, em chuẩn bị đổi thành họ Phác đi là vừa.. Hừ hừ

Nói rồi, Dương Thanh không nghĩ nhiều nữa mà vác thẳng Tử Hoàng lên vai đi thẳng ra kia, trước đó còn không quên dặn dò hai người kia.

- Mạnh Nghiêm cùng Hoắc Đông hãy đi chung xe về nhé, cũng đừng đến nhà chú làm gì.

Mạnh Nghiêm khuôn mặt lãnh tĩnh gật đầu đã hiểu, bình ổn đáp lại.

- Chú muốn làm gì thì cứ làm, cháu không cản. Nhưng cậu ấy dù gì cũng còn nhỏ, chú cũng nên thủ hạ lưu tình

- Đã biết... Hai đứa về cẩn thận.

Dương Thanh gật đầu rồi ôm thẳng Tử Hoàng ném vào xe. Nhìn anh hung dữ như vậy, cậu cũng tỉnh táo vài phần, run sợ hỏi.

- Chú.... Chú định làm gì tôi ? Chú nói đi.

Dương Thanh khởi động xe, bình thản đáp.

- Tất nhiên là chơi chết em, dù sao sức chịu đựng của Dương Thanh này có hạn, em đã chọc trúng tôi thì đừng mong có ngày thoát ra.

- Nhưng tôi chưa đủ tuổi, chú làm vậy là phạm pháp .

- Vậy em còn nhỏ mà dám vào bar, đây là ý gì ? Em nên nhớ rằng, bản thân cũng chưa đủ tuổi đó.

Tử Hoàng bị nói cho cứng họng, liền ôm cái đầu còn mê man của mình ngoan ngoan ngồi trong xe. Mà Dương Thanh hiện tại cũng đã không thể kìm chế được nữa, cứ thế anh lập tức nhấn chân ga chở thằng nhóc hư hỏng này về làm thịt.

Xem ra, tối này Tử Hoàng khó sống tốt rồi đây.

---****---

Hôm nay Cỏ bệnh nên ra chap hơi ngắn, cũng thỉnh chị em đừng ở tại chap này mà đòi H, Cỏ hứa có H thì chắc chắn có,đừng tại một nội dung truyện khác mà đi đòi H nhé.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv