Tiểu nhị như trút được gánh nặng, mọi người nhanh chóng tản ra.
Quái Dịch Tử biết còn có việc cần giải quyết đương nhiên cũng không muốn tính toán chi li với tên tiểu nhị này.
Ngay sau đó Đỗ Chính Viễn đưa Quái Dịch Tử tới căn phòng trang nhã này.
“Cô nương này là?”
Đỗ Chính Viễn lúc này mới phát hiện ra Quái Dịch Tử đang đi cùng một người nữa, chỉ là vì sao cô nương này không nói câu nào, thậm chí ông còn không cảm nhận được khí tức của cô nương ấy.
Quái Dịch Tử cười cười: “Đây là khuê nữ nhà ta, nàng không nghe lời chút nào nên ta mới phải làm thế này, suốt ngày chọc ta tức giận, ôi……” Quái Dịch Tử vừa nói vừa lau nước mắt, trông đau lòng vô cùng.
Hồng Đậu nhìn ông ta bằng nửa con mắt, nàng ta không thèm để ý tới kỹ xảo diễn kịch của Quaí Dịch Từ.
Đỗ Chính Viễn cũng thấy thái độ khinh bỉ của Hồng Đậu, nhưng cô nương ấy dường như có quan hệ không tồi với Quái Dịch Tử, hắn là người ngoài không tiện hỏi nhiều nên chỉ đứng một bên quan sát.
Tiểu nhị tiếp tục bưng món ăn lên, thịnh soạn hơn lần trước rất nhiều, mới nhìn thôi mà hai mắt Quái Dịch Tử đã sáng lên, cái bụng vừa mới lấp đầy thế mà lại cảm thấy hơi đói.
Chỉ có điều, lần này ông ta rất vô tư mở huyệt đạo của Hồng Đậu, lại còn nịnh hót Hồng Đậu ăn nhiều hơn.
Hồng Đậu cũng không khách khí, luận công phu nàng ta đương nhiên đánh không lại, muốn chạy cũng chỉ có thể bị bắt lại, vì thế nàng ta ngoan ngoãn thuận theo, có đồ ăn ngon lại có rượu ngon, có gì mà không tốt chứ.
Sau khi hai người ăn mấy bận cơm, Quái Dịch Tử này cuối cùng cũng đặt bát đũa xuống.
“Đỗ tiểu tử, ngươi nói xem ta nên cảm ơn ngươi thế nào!”
Quái Dịch Tử ra vẻ vô cùng khó xử, cứ giống như hiếm khi mình gặp được người tốt như Đỗ Viễn Chính vậy.
Loading...
Nhưng lời này của Quái Dịch Tử lại doạ Đỗ Chính Viễn sợ mất mật, vì sao chứ? Đỗ Chính Viễn thấy Quái Dịch Tử là một người không đơn giản, lúc đầu còn giở trò khiến người khác không biết nói gì, hắn còn hơi sợ lão già này sẽ đưa ra yêu cầu khó với mình, lúc đó mới phiền, thế là hắn nhanh chóng xua xua tay nói: “Có thể mời được tiền bối, giúp đỡ tiền bối chính là vinh hạnh của vãn bối, nếu tiền bối còn nói lời cảm ơn như vậy là xem thường vãn bối rồi!”
Quái Dịch Tử thấy Đỗ Chính Viễn đề phòng mình thì cảm thấy mặt căng cứng lại, hơi không vui, râu ria như bị hắn thổi dựng ngược cả lên.
“Ta nói này Đỗ tiểu tử, ngươi nói như thế là coi thường lão già ta rồi, lão phu đã nói muốn cảm ơn ngươi, đây là điều chắc chắn, thế này đi, ta có được một bảo bối ở đây ta đưa cho ngươi trước, đợi ta có tiền rồi sẽ đến chuộc lại.” Quái Dịch Tử vừa nói vừa lấy một vật từ sau lưng đặt lên mặt bàn, mặt ông không có nửa phần nuối tiếc.
Vừa nhìn thấy món vật này, đây mà là bảo bối? Đỗ Chính Viễn lẩm bẩm trong lòng, chỉ sợ đây mới là ý nghĩ thật sự của lão già này, cũng không biết đây là thứ đồ gì mà cứ nhất định phải gửi ở đây, Đỗ Chính Viễn thực sự khó xử.
“Tiền bối, ông……” Đỗ Chính Viễn còn muốn từ chối nhưng khi thấy sắc mặt của Quái Dịch Tử ngày càng thâm trầm, hắn thực sự không nghĩ ra nổi mình có điểm nào khiến lão già tin tưởng đến vậy.
“Ta nói để ở đây là để ở đây, ngươi liệu mà làm!”
Quái Dịch Tử nói xong đứng dậy kéo theo Hồng Đậu đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Chính Viễn gặp người ép đưa đồ thế này đấy, hôm nay coi như hắn được mở mang tầm mắt rồi, chỉ có điều món đồ này xem ra không phải thứ vớ vẩn gì, có lẽ còn ẩn chứa cái gì đấy.
Thực ra Quái Dịch Tử còn mừng trộm trong lòng, từ khi ông ta quen biết Đỗ Chính Viễn, ông ta nghĩ nhân phẩm của Đỗ Chính Viễn tốt, bây giờ lại nghe người khác nói về hắn, ông lại càng yên tâm hơn, đồ đã đưa rồi, ông có thể yên tâm chữa bệnh cho Hồng Đậu.
“Đúng rồi, quên mất nói, ta là trưởng bối của ngươi, Quái Dịch Tử!”
Quái Dịch Tử nói xong, kéo Hồng Đậu rời khỏi tửu lầu.
Một lát sau Đỗ Chính Viễn đứng dậy, nhớ lại tên hiệu Quái Dịch Tử này năm xưa sáng lạn ra sao, về sau đi ở ẩn thì trở thành một huyền thoại, bây giờ ông ta xuất hiện ở đây cũng khó trách vì sao mình cảm thấy công phu của ông ta vô cùng đỉnh, nếu không đỉnh thì còn ai xứng với danh hiệu này chứ!
Cũng không biết món đồ trước mặt này là bảo bối gì, nhưng không có chuyện gì xảy ra mới là tốt, Đỗ Chính Viễn cầm đồ lên, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là cầm về chỗ mình ở là ổn nhất.
Như Ý cùng với Mộ Dung Tinh Thần chạy ra khỏi dãy núi Đào Viên, Như Ý không có chủ ý gì nên nhất thời không biết phải đi đâu, cô biết Mộ Dung Tinh Thần là môn chủ của của Hắc Hạp còn bản thân tạm thời lại mất liên lạc với thủ hạ, Như Ý chỉ có thể đưa Mộ Dung Tinh Thần về để trị thương.
“Tinh Thần, ngươi có thể kiên trì nữa không?
Đêm muộn thế này lại ở trong rừng như vậy thực sự không biết người bị thương nặng như Mộ Dung Tinh Thần có thể kiên trì được bao lâu nữa.
Gương mặt của Mộ Dung Tinh Thần đã sớm trắng bệch, thanh âm yếu ớt, hắn thực sự không thể tiếp tục nữa rồi nhưng lại có một âm thanh khiến hắn nhất định phải cố gắng tiếp tục duy trì, hai luồng suy nghĩ cứ thế hành hạ hắn khiến hắn vô cùng khó chịu.
“Như Ý, ta mệt quá…”
Lúc ấy hắn thực sự quá mệt rồi, từ lúc thoát khỏi dãy núi Đào Viên, sợ bị người khác theo dấu nên bọn họ cứ thế chạy, cứ chạy cho đến khi rất lâu rồi dừng lại.
Như Ý nghe thấy giọng nói của Mộ Dung Tinh Thần, cô biết Mộ Dung Tinh Thần đang tỏ ra yếu ớt, nhưng bây giờ có lẽ quá mệt rồi nếu không hắn sẽ không làm vậy.
Nhanh chóng đỡ Mộ Dung Tinh Thần ngồi xuống, Như Ý tìm thấy hai viên đá to, cô phải đập rất lâu mới bùng lửa được, lúc này cô nhìn rõ được gương mặt của Mộ Dung Tinh Thần không có chút huyết sắc nào cả, đôi môi nứt nẻ hết ra, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ, vô định.
Mà vết thương trước ngực của hắn vì đánh nhau mạnh quá nên lại bị chảy máu.
Như Ý không để ý đến vết thương trên vai mình mà xé y phục ra một mảnh vải, băng lại vết thương cho hắn, cũng may là có thuốc của Đỗ Chính Viễn nếu không nguy hiểm thế này không biết họ có vượt qua được không.
Mộ Dung Tinh Thần ngồi bên cạnh Như Ý, lúc cảm nhận được Như Ý đang băng vết thương cho mình, hơi thở của hắn phả vào cổ cô. Cảm giác kỳ diệu này khiến cho sự lo lắng của hắn cuối cùng cũng từ từ được thả lỏng, đột nhiên hắn mở mắt ra.
Như Ý vừa vặn băng bó xong cho hắn, bỗng chốc hắn ngọ nguậy ngồi dậy, như thể đang nghĩ ra điều gì đó quan trọng vậy.
“Tinh Thần, ngươi sao vậy?” Như Ý rất lo lắng, cô vừa thấy Mộ Dung Tinh Thần trông rất mệt mỏi, bây giờ lại phản ứng mạnh mẽ như thế, rốt cuộc là bị kích thích gì chứ.
Mộ Dung Tinh Thần kéo Như Ý qua, nhìn thấy vết thương trên vai cánh tay trái của nàng, dường như máu đã đông lại nhưng vẫn có nhiều chỗ chảy máu.
“Phải làm thế nào đây? Làm thế nào bây giờ?” Mộ Dung Tinh Thần cảm thấy đau lòng nhưng không biết phải làm gì mới được. Như Ý là một nữ nhân, hắn không thể băng bó cho cô, Mộ Dung Tinh Thần lo lắng đến độ oà khóc như một đứa trẻ.
Như Ý thấy Mộ Dung Tinh Thần đang xem xét vết thương của mình rồi khóc lóc, trái tim cô như thể được đặt vào một vòng tay mềm mại, ấm áp đến vậy, trái tim chưa từng rung động của cô như đang có từng gợn sóng xô đẩy, cứ thế lặp đi lặp lại.
“Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ, chốc nữa sẽ ngừng chảy máu thôi!”
Như Ý không tiện tự băng bó vết thương, mà nàng cũng chỉ có thể sử dụng lý do khiên cưỡng này để tạo khoảng cách với Mộ Dung Tinh Thần.
Mộ Dung Tinh Thần cau mày, trái tim hắn cảm thấy cay đắng, hắn nhắm mắt lại, như thể đang đưa ra quyết định nào đó, mở mắt ra rồi nói với Như Ý một cách bình tĩnh khác thường: “Như Ý, hãy để ta băng bó vết thương cho nàng!”
Sau đó, hắn cảm thấy hơi đột ngột lại hơi xấu hổ không dám nhìn cô, sợ rằng Như Ý sẽ hiểu lầm hắn.
Như Ý cười nhẹ, cô là người hiện đại nên đương nhiên cô không sợ gì cả, cô chỉ sợ tự mình băng bó sẽ không ổn, nhưng nếu hắn đã không để ý, Như Ý đương nhiên cũng thoải mái gật đầu.
Mộ Dung Tinh Thần vui mừng khôn xiết, với một người cổ đại mà nói, không từ chối thế này có nghĩa là nữ nhân đang thể hiện tình yêu của mình.
Hắn đau lòng xé mảnh y phục của Như Ý, sau đó nhẹ nhàng lau đi những vết máu, rút dải vải ra khỏi y phục rồi nhẹ nhàng băng bó cho cô, sợ cô sẽ bị tổn thương nên hắn luôn cẩn thận như thể hắn đang cầm một con búp bê sứ mỏng manh, miệng hắn nhẹ nhàng thổi vết thương của Như Ý rồi từ từ quấn nó lại.
Khi Mộ Dung Tinh Thần băng bó vết thương, Như Ý không hề cảm thấy xấu hổ, nhưng khi hơi thở của Mộ Dung Tinh Thần thổi vào da mình, không hiểu tại sao cô như cảm thấy có một luồng điện lan tỏa khắp cơ thể một cách khó hiểu, khiến cô như phát sốt. ngôn tình sủng
Câu nói sau đấy của Mộ Dung Tinh Thần với Như Ý khiến nàng không biết làm thế nào: “Đừng lo lắng, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng!”
Như Ý là người hiện đại không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng nói như thế ở thời cổ đại, có nghĩa là Mộ Dung Tinh Thần muốn thành thân với Như Ý, Như Ý muốn từ chối nhưng trong lòng hơi không nỡ, thực sự rất khác với con người cô bình thường vẫn điềm tĩnh, đúng là tình yêu rất mù quáng, cô thậm chí không biết rằng mình đã chìm đắm vào sự dịu dàng ấy.
Như Ý không trả lời, chỉ để Mộ Dung Tinh Thần nằm xuống dựa vào một cái cây: “Ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, chúng ta sẽ rời khỏi đây vào ngày mai, dù sao chỗ này cũng không an toàn!”
Mộ Dung Tinh Thần thấy Như Ý không từ chối, cũng không giống như trước đây, việc này khiến hắn cảm thấy vô cùng có hy vọng, lúc đầu hắn rất xấu hổ vì những gì đã nói, kết quả bây giờ lại khiến hắn vui mừng khôn xiết, nhưng ngoài mặt hắn vẫn cư xử khá bình tĩnh, gật đầu rồi nhắm mắt lại, nhưng lại nở một nụ cười ngọt ngào nơi khóe miệng.
Khi Như Ý thấy Mộ Dung Tinh Thần không nói gì nhiều trong lòng cô mới bình tĩnh lại, nếu không cô cũng không biết phải trả lời thế nào, màn đem che phủ cả bầu trời, ngoài tiếng đốt ‘tí tách’ của cành cây thì nơi đây im lặng vô cùng, Như Ý lặng lẽ ngồi đó với nỗi buồn man mác trong lòng.
Cô nghĩ về nữ nhân tên Tiểu Giai vừa nãy, nghĩ về những ngày tháng đó, lúc Tiểu Giai còn đang bập bẹ bên tai mình, nô đùa cười vui bên mình.
“Như Ý cô nương, nàng thấy chữ ta viết có đẹp không?”
Lúc ấy, Tiểu Giai vô cùng mong chờ và tự hào khoe chữ viết tay mà nàng ta đã thực hành trong một thời gian dài với Như Ý, sau đó khi được Như Ý công nhận, nàng ta sẽ vui mừng nhảy nhót như một chú chim.
“Như Ý cô nương, nàng vẽ đẹp thật ấy, bông hoa này vẽ y như thật vậy, ồ không đúng, nó thật hơn cả thật!”
Lúc đó, Tiểu Giai khen ngợi vài lời, chỉ là những lời ấy thực sự khiến Như Ý buồn cười.
“Như Ý cô nương…”
Như Ý nghĩ, cứ nghĩ, rồi mỉm cười, nước mắt nàng bỗng tuôn rơi không ngừng, Như Ý lắc đầu, cô thật sự rất yếu đuối!
“Tiểu Giai, yên tâm, cô sẽ sống một cuộc sống hạnh phúc với chủ nhân thứ hai của mình, cô có thể yên tâm rằng ta sẽ báo thù cho cô!”
Nhìn vào khoảng không bóng tối, Như Ý âm thầm thề rằng mình sẽ làm được.
Mộ Dung Tinh Thần quay người sang nhìn thấy những giọt nước mắt của Như Ý, hắn vẫn còn lời muốn nói nhưng lại không làm phiền cô, hắn biết Như Ý bướng bỉnh luôn tạo cho mình một vỏ bọc bên ngoài, cô không cho phép quá nhiều người biết đến sự yếu đuối của mình, Mộ Dung Tinh Thần chỉ nói thầm với bản thân, hết lần này đến lần khác: Như Ý, sau này ta sẽ ở bên nàng, bất kể nàng đi đâu, bất kể nàng làm gì!