Mộ Dung Tinh Thần nghe thấy Như Ý nói như vậy, trong lòng vô cùng vui sướng, vì vậy vô cùng hài lòng đồng ý.
“Vậy được, Tinh Thần, chàng quay về chuẩn bị đi, xem xét thời gian, nhưng phải chú ý an toàn, ngộ nhỡ đánh rắn động cỏ!” Như Ý đột nhiên phát hiện bản thân mình lúc này giống như một người mẹ, lại có thể nói nhiều như vậy.
Ban đêm khi gần vào thu, tất cả mọi thứ dướng như rất yên bình, Như Ý tiễn Mộ Dung Tinh Thần, xuyên qua màn sương mỏng và ánh trăng thiêng liêng, Như Ý nhìn thấy rất nhiều giọt sương đang nô đùa trên những bông hoa, trở nên vui vẻ, sáng long lanh, hoa đào nở rộ trong một ngày cũng đã ủ rũ, ngậm một chút sương, giống như một mỹ nữ đang ngủ, lặng lẽ ở trên cành cây, ánh trăng rất sáng, tất cả giống như một bữa tiệc gia đình.
Ngày mai chính là lúc quyết định khả năng chiến thắng, trong lòng Như Ý ngoài niềm vui còn có một chút sợ hãi, thậm chí là do dự, lặng lẽ hòa hợp với màn đêm.
Tối nay Cát Băng rời khỏi phòng Như Ý vô cùng nhanh, thực ra có chút mờ mịt, nhưng hắn ra rời khỏi là vì hắn ta sợ tên sư phụ kỳ quái kia sẽ làm ra chuyện gì đó, dù sao trong thời điểm mấu chốt này, hắn ta thực sự không dám sinh sự.
“Sư huynh, sư phụ đâu!”
Cát Băng vừa rơi vào suy nghĩ của mình, vội vàng đi đến thư phòng của mình, trên đường đi một giọng nói đột nhiên vang lên làm hắn ta hốt hoảng, một hình bóng y phục đỏ chặn phía trước hắn ta, chặn đường hắn ta.
Vừa nghe thấy hai chữ sư huynh, đương nhiên Cát Băng biết người đến là ai, nhớ lại những lời hôm nay sư phụ nói, Cát Băng đột nhiên sự áy náy với sư muội đang đứng trước mặt mình, trở nên có chút chán ghét, đúng vậy! Chuyện năm đó hắn ta cũng có lỗi, nhưng Hồng Đậu lại cáo trạng với sư phụ, còn kêu sư phụ đến làm khó hắn ta, từ trong lòng hắn ta sao có thể không ghét Cát Băng chứ.
“Sư phụ, ngươi muốn tìm sư phụ sao lại tìm đến chỗ ta, sư phụ mất tích nhiều năm như vậy rồi, cũng không thấy ngươi đi tìm, hôm nay không biết ngọn gió nào thổi qua, khiến ngươi lo lắng như vậy đi tìm sư phụ!”
Trên khuôn mặt Cát Băng lộ rõ sự coi thường, nhìn vào ý cười lóe lên trong mắt Hồng Đậu, dưới ánh trăng, không phải là hốt hoảng mà là chói mắt.
Trong mắt Hồng Đậu phủ một lớp sương mù, ánh mắt này, nàng ta có thể không bị tổn thương sao, nhìn thấy Cát Băng một lần nữa, nàng a không biết phải đối mặt như thế nào, hôm nay vẫn là ánh mắt như vậy.
Loading...
Nàng ta lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm Cát Băng với một ánh mắt phức tạp: “Ngươi biết năm đó ta tìm như thế nào không? Năm đó xảy ra chuyện gì, ta nghĩ có lẽ ngươi còn rõ hơn ra, ta không tìm!? Ha, vậy còn ngươi? Ngươi đang làm gì?” Hồng Đậu lạnh lùng cười, tràn đầy thất vọng nhìn người đàn ông trước mặt, đã từng là thanh mai trúc mã của mình, vậy mà lại trở nên độc ác như vậy, không thể tin được.
Cát Băng nhìn vào ánh mắt này, trong lòng cảm thấy rất đau, nhưng hắn ta lập tức nhớ lại sư phụ đã nói muốn hắn ta xin lỗi rất nhiều người vì chuyện năm đó, trong lòng cảm thấy buồn bực, đánh một chưởng qua, chỉ nghe thấy một tiếng thình thịch, hoa đào phía sau Hồng Đậu nằm rải rác khắp nơi, khó trách có người làm tổn thương mùa thu, có người thương hoa, hoa cũng mỏng manh như con người, một chiêu đi vào lòng đất, sau đó biến thành vĩnh hằng.
Hồng Đậu trong lúc Cát Băng ra quyền, không biết tại sao, nàng ta lại không tránh, suy nghĩ phức tạp này nàng ta cũng không rõ, nàng ta giống như một con cừu đang chờ trị tội, nhắm đôi mắt có chút hoảng hốt lo sợ của mình lại.
“Đủ rồi, năm đó, năm đó, năm đó…. Các người hết lần này đến lần khác nhắc đến chuyện năm đó, không phải chính là năm đó ta làm không tốt sao? Ngươi còn giống như bây giờ, nắm lấy chuyện năm đó không buông, có lẽ là ngươi, năm đó gặp phải tình huống đó ngươi cũng khó mà đưa ra được lựa chọn!” Cát Băng không thể chịu đựng được Hồng Đậu còn có sư phụ lúc này mới quay lại, lại lấy những chuyện quá khứ ra để nói, mỗi lần nói, thực ra trong lòng hắn ta cũng dằn vặt, đau đớn giống như bị lăng trì, điều này cũng nhắc nhở hắn ta, năm đó hắn ta đã làm sa, năm đó lương tâm của hắn đã bị có công đi rồi.
Các người? Hồng Đậu vừa nghe thấy các người? Liền biết được sư phụ đã đến, nàng ta không muốn Cát Băng phải quấn lấy chuyện năm đó, hôm nay nàng ta đến chỉ có hai chuyện.
Nghĩ đến đây, nàng ta cũng không sợ Cát Băng lúc này đang không có vẻ mặt tốt, túm lấy cổ áo hắn ta nói: “Nói cho ta biết sư phụ đang ở đâu, chuyện năm đó ta cũng không muốn nhắc đến, đó cũng là một vết nhơ của ta! Ta biết sư phụ nhất định đã đến đây, và còn tìm ngươi, nếu không phải như vậy, ngươi sẽ không nói là các ngươi? Nói cho ta biết sư phụ đang ở đâu?”
Hòng Đậu chỉ là có chút lo lắng, nàng ta biết công phu của sư phụ rất tốt, nhưng với sự hiểu biết của cô ta với sư phụ, nói không chừng sư phụ đã xảy ra chuyện, Cát Băng đã không còn là Cát Băng của trước đây nữa, hắn ta trở nên khát máu như vậy, ngộ nhỡ vì xảy ra xung đột gì với sư phụ, đến lúc đó Cát Băng tấn công vào người của mình, đến lúc đó không biết sư phụ sẽ thế nào!
Cát Băng lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không phủ nhận, hắn ta còn mong là Hồng Đậu sẽ đưa sư phụ đi.
“Đi theo ta!” Nói xong, âm cuối vẫn còn run rẩy trong không khí, những người khác đã đi ra, hình bóng đung đưa dưới ánh trăng, giống như một thi thể bán linh hồn cho quỷ.
Ánh mắt Hồng Đậu đảo qua đảo lại, đi theo Cát Băng, từ từ đi về phía thư phòng.
“Sư phụ, đệ tử tốt đến tìm người!”
Cát Băng đẩy cửa ra, không thèm nhìn đã lên tiếng! Đối với sự hiểu biết của hắn ta với sư phụ, có rượu ngon, đương nhiên sư phụ sẽ uống no rồi mới rời đi, bộ dạng như hôm nay không phải là nên say bí tỉ và nằm ngủ sao!
Hồng Đậu từ từ đẩy cánh của ra, sau đó nhìn vào trong, đáng lẽ phải có một cái ôm nồng nhiệt, hoặc một lời nói ấm áp, hay một tiếng ngáy dễ chịu, lúc này bên trong chỉ còn lại không gian trống rỗng, trên mặt đất chỉ có những chai rượu được ném ngổn ngang.
Không nhìn thấy người cần tìm, nụ cười của Hồng Đậu vẫn còn ở trên môi, quay đầu nhìn Cát Băng, ánh mắt chất vấn, còn có nụ cười vẫn chưa biến mất, trên khuôn mặt Hồng Đậu lộ rõ sự bướng bỉnh.
“Sư phụ đâu?” Hồng Đậu nghiến răng nói ra ba chữ, bình tĩnh? Từ này, bây giờ không nên đặt trên người nàng ta, nàng ta chỉ muốn sư phụ.
Lúc Cát Băng nhìn vào căn phòng trống rỗng, rõ ràng có chút hoảng loạn, lo sợ, đương nhiên hắn ta không nghĩ ra được tại sao không thấy bóng dáng của sư phụ.
“Biểu chiều sư phụ vẫn còn ở đây, sau đó ta có chuyện phải đi, ta nghĩ không phải sư phụ rất thích uống rượu sao? Ta chuẩn bị cho sư phụ rất nhiều rượu ngon, ngươi xem những bình rượu kia vẫn còn ở kia, sao mà biết được sư phụ lại không thích chứ, đi rồi! Còn đi đâu thì tôi thực sự không biết!” Ánh mắt của Cát Băng có phần ngây thơ, tất cả mọi chuyện dường như đúng là như lời hắn nói.
Trong lòng Hồng Đậu cười lạnh một tiếng, ánh mắt ngây thơ? Nếu như đổi là trước đây, còn có thể lừa được nàng ta, nhưng bây giờ đã không thể nữa, bởi vì nàng ta đã nhìn thấy trái tim đen tối của Cát Băng rồi.
“Thu lại cái biểu cảm kia của ngươi đi, ngươi nghĩ rằng ngươi có thể lừa được ta sao? Nói, có phải ngươi bỏ cái gì vào trong rượu không? Độc hay là thuốc ngủ? Nói đi?” Hồng Đậu không chút khách khí, nàng ta đang rất tức giận, nhìn chằm chằm vào Cát Băng, vô số lưỡi dao bắn ra từ đôi mắt của cô.
Cát Băng cau mày. “Ta đã nói là ta không làm, ông ấy là sư phụ của ta. Sao ta có thể làm những chuyện trái với lương tâm chứ!” Cát Băng không thể chịu được việc Hồng Đậu cố tình gây sự, rõ ràng rất bất lực.
Cát Băng này không trả lời còn tốt, vừa trả lời đã khiến Cát Băng tức giận hơn, thậm chí lý trí cũng nhanh chóng biến mất! Nàng ta nhếch khóe miệng, lạnh lùng, mỉa mai, châm biếm nói: “Ngươi không phải không có lương tâm, vậy mấy trăm người ở Huyền Thiết sơn trang đã chôn vùi trong biển lửa như thế nào, ngươi cho rằng ngươi làm giấu giếm tốt đến mức không ai biết sao? Cát Băng, sư huynh tốt của ta, người làm, trời sẽ nhìn thấy, người sẽ gặp báo ứng!”
Hồng Đậu biết mình có tranh cãi thế nào cũng không có được kết quả, miệng của Cát Băng rất chặt, nàng ta chỉ có buổi tối xem xem có tin tức gì hay không, nhưng nghĩ là hắn ta vẫn còn một chút lương tâm, nếu không thì, nàng ta tuyệt đối sẽ chém thi thể của hắn ta mười nghìn đoạn!
Cát Băng cố gằng nhớ lại mấy lời cuối cùng của Hồng Đậu, lẽ nào Hồng Đậu biết cái gì? Vậy có phải có nghĩa là giữa nàng ta và Phinh Đình kia có cài gì đó? Buổi tối hắn ta có cần phải đi thám thính thực hư, nếu không chuyện xảy ra lâu như vậy rồi, Phinh Đình kia giống như đã mất tích, không có một chút tin tức nào.
Nhìn vào một nơi xa xôi, mịt mù; còn có con đường kia đã không còn, Cát Băng nghĩ thầm trong lòng.
Mặc dù trái tim này của Mộ Dung Tinh Thần ổn định hơn một chút, nhưng chuyện ngày mai luôn khiến trong lòng hắn như đang đặt trên một con đường gồ ghề, đến mức hắn ta còn không ngủ được, dứt khoát thức luôn, bầu trời ban đêm ở nơi này tốt như vậy, đương nhiên sẽ có người đêm hôm đến ngắm hoa, ngắm cảnh, nói chuyện.
“Các người, cẩn thận một chút, nhớ là không được đánh rắn động cỏ, chỉ cần trông giữ bên trong đó, xem xem có thể có phát hiện gì không, một khi phát hiện ra điều gì, phải báo cho ta trước!”
Trong bóng tối, một giọng nói nho nhã, trong đó có chút âm u từ một gốc cây đào truyền đến, giọng nói nghiêm túc, cay độc.
Ánh mắt của Mộ Dung Tinh Thần vừa di chuyển, xem ra thật sự đã gặp phải cái gì đó! Hắn ta nhếch khóe miệng, dường như phát hiện ra một thứ gì đó rất thú vị, nghĩ đến, ngày mai Cát Băng và Cát Lượng chắc chắn phải bắt đầu hành động, nếu như mất đi một người, vậy thì có phải là cơ hội chiến thắng của hắn ta và Như Ý lại lớn hơn một chút!?
Đôi mắt Mộ Dung Tinh Thần di chuyển, bay theo mấy người mặc y phục đen vừa mới được dặn dò.
Mấy người đàn ông kia hoàn toàn không lường trước được mình đi điều tra người khác, cuối cùng lại bị theo dõi.
Mấy tên kia thận trọng, cẩn thận làm theo những gì mà người đàn ông kia đã dặn, đến sân nơi Hồng Đậu đang ngủ.
Mộ Dung Tinh Thần đi theo, giữ một khoảng cách nhất định, hắn ta không có hành động gì khác, chỉ nhìn xem mấy tên kia định làm cái gì.
Một số tên đi lên mái nhà, lật viên gạch ra, nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Lúc này, Hồng Đậu vẫn còn đang trong cơn tức giận, nói với Phinh Đình về chuyện ngày hôm nay.
“Tên Cát Băng kia đúng là một con sói, cũng không biết bây giờ sư phụ thế nào rồi!?” Hồng Đậu không thể bĩnh tĩnh được, nói chuyện cũng rất đau lòng.
Phinh Đình trải qua rất nhiều chuyện, bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng ta đi qua, một tay đặt lên vai Hồng Đậu, nói một cách chân thành: “Yên tâm đi, ta tin sư phụ ngươi sẽ không sao, hơn nữa tên Cát Băng kia sớm muộn cũng sẽ bị tiêu diệt trong tay của chúng ta!” Đôi mắt của Phinh Đình tràn đầy thù hận, sự thụ hận của nàng ta không cần phải che đậy, Hồng Đậu hiểu, cũng không nói gì nhiều.
Hồng Đậu khẽ hật đầu, nhưng thể xác và tinh thần lại vô cùng mệt mỏi: “Nhưng, tối nay ta vẫn cần phải đi thám thính một chút, nếu không thật sự không có cách nào yên tâm được!” Hồng Đậu đứng dậy, đưa ra quyết định một cách rất chắc chắn.
Trong lòng Phinh Đình ứ đọng, kéo tay Hồng Đậu, nhìn Hồng Đậu với ánh mắt mong đợi: “Đã muốn đi, thì để ta đi cho, ta đang muốn gặp mặt những tên căn bã này!” Một tay khác của Phinh Đình nắm chặt, nắm tay kia đã bị cô siết chặt lại, giống như thứ nắm trong tay chính là Cát Băng.
Hồng Đậu đương nhiên là không đồng ý, bản thân Phinh Đình rất nguy hiểm, hơn nữa nếu như xảy ra chuyện gì vào lúc này, vậy thì sẽ không tốt.
“Không được, ngươi không được đi, hiện tại đây là lúc vô cùng gay go!”
Hồng Đậu nghiêm túc nói với Phinh Đình.
Phình Đình khẽ lắc đầu: “Hồng Đậu tỷ, nếu như hôm nay tỷ không để ta đi, ta cũng không chịu được mà đi, hơn nữa, hôm nay, ta chỉ đi thám thính thôi, nếu như có chuyện gì, ta nhất định sẽ truyền tin tức về, vậy nên tỷ cứ yên tâm!” Ánh mắt của Phinh Đình rất kiên định, thái độ không dễ dàng phản đối được.
Hồng Đậu nhìn Phinh Đình như vậy, cũng chỉ có thể giao phó một tiếng, sau đó còn nói là hi vọng nàng ta chú ý an toàn.
Mấy người kia xem ra đã có được tin tức, hơn nữa thời gian không còn nhiều, vội vàng rời đi, quay lại báo cáo.