Quái Địch Tử cảm thấy suy nghĩ của mình hết sức hợp lý, nếu làm thế, Hồng Đậu không chỉ là lâu chủ, mà còn có quan hệ với Núi Đào Viên, đến lúc đó không có ai dám kiếm chuyện với nàng ta nữa.
Muốn hắn xin lỗi nàng ta trước mặt biển người? Trời ạ, Cát Băng xấu hổ đến đỏ bừng mặt mũi, kềm chế đến độ khó chịu, hắn ta muốn phản đối nhưng lại sợ uy nghiêm người sư phụ mang tiếng quái của mình này.
“Sao? Ngươi không chịu à?” Quái Địch Tử trừng mắt nhìn hắn, ông ta sấn lại gần Cát Băng rồi hỏi hắn, rõ ràng giọng nói của ông ta không lớn như ban nãy, nhưng dường như có pha lẫn ma lực nào đó, khiến cho sống lưng Cát Băng lạnh ngắt. Để trốn tránh ánh mắt của sư phụ, Cát Băng gật gật đầu, nhưng trong lòng hắn ta lại tính toán khác.
“Phải rồi, sư phụ, ta vẫn còn vài chuyện bận rộn, người xem…” Cát Băng xua tay, ra dáng gặp chuyện khó xử.
Quái Địch Tử vẫn còn chưa hỏi xong việc chính, sao có dễ dàng bỏ cuộc như vậy, thấy Cát Băng quay người bỏ đi, ông ta bèn túm chặt cổ áo của hắn ta: “Chúng ta vẫn còn chưa nói xong đâu? Ngươi có việc gì mà gấp gáp, sư đồ chúng ta lâu ngày chưa gặp, cũng không biết khách sáo vài câu với sư phụ à!” Quái Địch Tử kéo Cát Băng, ngồi xuống ghế, nhìn hắn ta rồi nói.
Trong lòng Cát Băng dậy lên nỗi ngờ vực, còn có chuyện khác nữa à? Lần này lại là chuyệnn gì đây? Lẽ nào là chuyện về Hắc Huyền Lệnh à?
“Sư phụ, người có chuyện gì thì cứ nói đi!” Cát Băng không dám làm trái ý Quái Địch Tử, chỉ đành hùa theo ông ta, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng hoảng hốt, cũng không biết bây giờ Như Ý như thế nào rồi, hy vọng là không bị gì, dù gì đi nữa hắn ta đã dịch dung cho Như Ý rồi, hy vọng đại ca của hắn đừng nổi cơn nghi ngờ.
“Là thế này, ta đi theo một đám người trong giang hồ lên núi, rồi sau đó đấy à, ta nghe thấy một ít tin tức về Hắc Huyền Lệnh, nghe nói Hắc Huyền Lệnh ở trên ngọn núi này, đúng không?”
Gương mặt Quái Địch Tử ánh lên vẻ trông chờ, dù gì hắn cũng là đồ đệ của ông ta, ông ta cũng hy vọng Cát Băng sẽ nói thật với mình.
Thực chất Cát Băng cũng hết sức băn khoăn, không biết phải nói với ông ta chuyện về Hắc Huyền Lệnh như thế nào.
Loading...
“Sư phụ, người có biết nơi nào lan truyền tin tức này đầu tiên không?”
Quả thực Cát Băng không nghĩ ra tin tức này bị lọt ra ngoài bằng cách nào, chứ không bằng sao người khác lại biết được Hắc Huyền Lệnh ở trên ngọn núi này, mục đích của người tuồn tin tức này là gì? Nếu như đối phương chắc chắn Hắc Huyền Lệnh ở Núi Đào Viên của bọn họ thì chắc chắn là người tuồn tin tức muốn đục nước béo cò, nếu như đối phương không chắc chắn Hắc Huyền Lệnh ở đây, vậy có nghĩa là muốn báo thù Núi Đào Viên bọn họ à? Chắc chắn người đó có quen với Phinh Đình, rốt cuộc người đó là ai?
Quái Địch Tử nghe thấy Cát Băng không những không trả lời câu hỏi của mình, mà còn hỏi ngược lại, bây giờ lại trầm ngâm suy nghĩ, bèn thấy tương đối bất mãn.
“Ta hỏi ngươi nơi này có Hắc Huyền Lệnh thật hay không, tiểu tử nhà ngươi vòng vo làm gì, lẽ nào ngươi không biết lão tử đi từ rừng sâu ra đây sao? Làm sao có thể biết được những chuyện rối ren này!” Vẻ mặt Quái Địch Tử toát lên vẻ bất mãn.
Cát Băng thấy Quái Địch Tử không giống như đang nói dối, cũng chẳng dám hỏi nhiều nữa. Bây giờ hắn ta đang lo nghĩ về Như Ý, cũng không biết rốt cuộc đại ca của hắn muốn làm gì, sao bây giờ hắn ta lại đi đến sân của mình, hắn ta phải không biết gì cả mới đúng chứ.
“Sư phụ, người đã không biết gì cả, thế thì xin người hãy nghỉ ngơi đi, ta sẽ phái người sắp xếp ổn thỏa cho người. Đợi khi nào đồ thi giải quyết êm xuôi hết tất thảy mọi chuyện, đồ thi sẽ ôn lại chuyện xưa với người!” Cát Băng vừa nói vừa đi ra ngoài, thoắt chốc đã biến mất dạng.
Vốn dĩ Quái Địch Tử đang suy nghĩ về những lời Cát Băng đã nói, Cát Băng nhân cơ hội này bỏ đi trước mặt ông ta. Đến khi hắn đã đi khuất hẳn, ông ta mới nhận ra.
“Oắt con!” Quái Địch Tử lớn tiếng chửi mắng, rồi lại nhớ đến chuyện tiểu tử Đỗ Chính Viễn đối xử với mình khá tốt, mặc dù hắn không phải đồ đệ của mình, nhưng phẩm hạnh tốt hơn tên đồ đệ này nhiều. Ông ta không muốn sống một mình buồn bã, bèn nhảy vút lên, đi ra khỏi thư phòng, về nơi Đỗ Chính Viễn đã sắp xếp cho mình.
Cát Băng lau sạch mồ hôi đi, sống lưng vẫn còn lạnh ngắt, hắn ta cảm thấy bản thân mình xui xẻo hết sức, lại gặp phải sư phụ như vậy. Lúc mình còn nhỏ, ông ta không hề dốc hết lòng dạ dạy dỗ mình, mà cứ hay chê mình không thông minh. Tuyệt chiêu của Quái Địch Tử, mình chẳng học được chút nào cả. Ông ta còn thiên vị, truyền lại hết cho Hồng Đậu. Sau khi mình trưởng thành còn bị ông ta mắng mỏ, Cát Băng càng nghĩ càng thấy tức giận, một lúc lâu sau gương mặt của hắn vẫn chưa giãn ra.
Nhưng mà, chuyện khiến hắn tức giận hơn nữa còn ở phía sau.
Lúc hắn ta đi về sân nhà mình, những người được hắn cử đi âm thầm giám sát Như Ý đang đứng trước mặt hắn ta, mặt ai nấy đều nặng nề.
Cát Băng biết, chuyện mình lo lắng đã thành sự thật, hắn sa sầm mặt, ngồi xuống cái ghế đá, nhìn mấy người đứng trước mặt mình, chỉ vào tên thủ lĩnh rồi hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Người nọ bước lên trước một bước, quỳ sụp xuống đất, kể lại hết ngọn nguồn mọi chuyện đã xảy ra cho Cát Băng nghe.
“Đại đương gia nói rằng, nếu như ngài muốn cô ta thì hãy đi tìm hắn.”
Nghe thuộc hạ nói thế, Cát Băng lập tức giận dữ, đập mạnh xuống chiếc bàn đá, một tiếng ầm vang lên, đến những bông hoa đào ở xung quanh bị kinh động, rơi tả tả xuống mặt đất.
“Lúc hắn ta đến, trông Như Ý có giống với mọi khi không?”
Cát Băng không biết mình đã để lộ sơ hở ở đâu mà khiến cho đại ca bắt được Như Ý, có tin tức gì có thể bị tiết lộ đây?
Tên thuộc hạ ấy cố gắng nhớ lại cảnh tượng ban nãy, hắn ta trả lời một cách nghiêm túc: “Lúc đại đương gia đến đây, cách hắn nhìn Như Ý cô nương không có chỗ nào kỳ lạ cả, còn ngắm Như Ý cô nương vẽ một hồi lâu, rồi Tiểu Giai đi ra, hắn đuổi mọi người đi hết, rồi hai người trò chuyện với nhau vài câu. Đại đương gia định dẫn Như Ý đi khỏi nơi này, bọn hạ thấy đại đương gia muốn đem cô ấy đi, bèn chặn đường lại, nhưng không ngờ đại đương gia lại nói nếu như không để hắn đưa Như Ý đi, hắn sẽ giết cô nương ấy ngay.”
Cát Băng xoa trán, mọi chuyện đã hết sức rõ ràng rồi, chỉ có hắn ta và Như Ý biết Như Ý quan trọng đến mức nào. Bây giờ đại ca làm như vậy, chắc chắn hắn cũng đã biết đến tài năng của Như Ý, hắn không nghĩ ra ai là người có thể giúp Như Ý chuyển lời, bình thường Như Ý đâu có hay tiếp xúc với người khác, ngoại trừ…Hắn lập tức nghĩ đến nha đầu Tiểu Giai, không thể nào là nàng ta được! Cát Băng tự nhủ với mình, nhưng quả thật hắn đã không tìm được người thứ hai.
“Các người lui xuống trước đi, gọi Tiểu Giai lên đây cho ta!” Cát Băng cũng không nhìn bọn họ nữa, chỉ dặn dò họ vài câu rồi nhìn sang hướng khác. Hắn trông về nơi đặt bảng vẽ, nhưng không nhìn thấy tờ giấy bên trên đâu.
Cát Băng nhìn tấm bảng vẽ ấy, rồi lại nhớ đến gương mặt nhã nhặn, toát ra vẻ thản nhiên của Như Ý. Đôi mắt hắn như ngọn sóng gợn, nhìn chăm chú về nơi ấy, ánh mắt dừng trên bảng vẽ, cây bút trong tay nhanh chóng múa lượn. Không ngờ đôi mắt của Cát Băng lại ánh lên vẻ dịu dàng, giống như làn sóng xanh giữa ngân hà, trong veo và dịu dàng, hắn cũng không biết có phải mình thích hay không, chỉ biết rằng cảm giác này khiến hắn cảm thấy yên tâm.
Lúc Tiểu Giai đến, nàng ta nhìn thấy Cát Băng nở nụ cười trên môi, dịu dàng nhìn bảng vẽ chăm chú, chìm sâu trong dòng suy tư của mình, có là đồ ngốc cũng nhận ra Cát Băng thích Như Ý, huống hồ chi Tiểu Giai chỉ đơn thuần chứ không phải là đồ ngu ngốc.
“Thưa nhị đương gia, ngài tìm nô tỳ ạ?” Tiểu Giai thật sự không nỡ cắt ngang dòng suy tư của Cát Băng, nhưng khi nãy người áo đen gọi mình một cách sốt ruột, dường như có chuyện gì gấp lắm. Nàng ta thấp thỏm cất tiếng gọi Cát Băng, nhưng Cát Băng đã chìm đắm quá sâu vào cảm xúc của mình.
Nghe thấy tiếng Tiểu Giai gọi mình, Cát Băng mới sực tỉnh táo lại. Gương mặt hắn ta trở nên nghiêm túc, lộ ra vẻ lạnh lùng.
“Nói cho ta biết, có phải Như Ý kêu ngươi đưa vật gì cho đại đương gia không!” Cát Băng biết, Tiểu Giai là một người đơn thuần, ngoại trừ chuyện trung thành với mình thì nàng ta quá dễ dàng tin tưởng vào người khác, bởi thế suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu hắn là Như Ý đã kêu nàng ta gửi thư cho đại ca.
Tiểu Giai nhìn Cát Băng với vẻ vô tội, nàng ta lắc lắc đầu: “Thưa nhị đương gia, Như Ý cô nương không hề nhờ nô tỳ đưa bất kỳ thứ gì cho đại đương gia cả!”
Cát Băng nhìn thẳng vào mắt Tiểu Giai, thấy nàng ta vẫn bướng bỉnh không quay mặt đi, chẳng hề chột dạ một chút nào, khiến cho Cát Băng thấy tức giận nhưng rốt cuộc vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, mấy ngày nay Như Ý nói gì với ngươi? Hoặc là cô ấy kêu ngươi làm gì? Hoặc là đại đương gia thăm dò người thế nào hay bắt ngươi làm gì?” Cát Băng không tin, chuyện này quá kỳ dị, sao vô duyên vô cớ mà đại ca lại biết Như Ý ở đây.
Tiểu Giai cố gắng nhớ lại, suy nghĩ xem Cát Băng nói vậy là ý gì.
“Ồ!” Hình như nàng ta đột nhiên nhớ ra gì đó, cười cười nói với nhị đương gia: “Như Ý cô nương nói với nô tỳ rằng nhị đương gia cực khổ quá, rồi dạy nô tỳ vài câu, kêu nô tỳ nói lại với đại đương gia!” Tiểu Giai nói dứt lời, nàng ta bèn mỉm cười, nói với Cát Băng những câu nàng ta đã khắc ghi trong lòng, không biết Cát Băng có khen nàng ta không.
“Bốp!”
Tiểu Giai ngạc nhiên nhìn Cát Băng, nàng ta muốn được khen ngợi, nhưng bây giờ hắn ta lại cho nàng một cái tát, nước mắt nàng ta rưng rưng, trông có vẻ hết sức vô tội. Nàng ta không biết rốt cuộc phải hình dung tâm trạng của mình như thế nào? Tủi thân ư? Phải đấy, trước nay nàng ta chưa từng bị đối xử như vậy, trước nay nhị đương gia chưa từng đối xử với nàng ta như thế, thậm chí hắn còn rất ít khi mắng chửi mình. Nàng ta ngẩng đầu nhìn nhị đương gia, đôi mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ, người trước mắt mình có phải là nhị đương gia không.
Cát Băng cũng không ngờ mình lại tức giận đến nỗi tát vào mặt Tiểu Giai, nhưng mà sao nàng ta lại đơn thuần đến mức này kia chứ? Ha ha, Cát Băng nghĩ đến đây bèn không khỏi bật cười, ban đầu chẳng phải vì mình thấy Tiểu Giai đơn thuần nên mới giữ nàng ta ở lại bên cạnh, hy vọng nàng ta mãi không nhiễm bụi trần giống như những cánh hoa đào ở đây sao?
“Ngươi tự ngẫm lại mình đi!”
Hắn không hề an ủi nàng ta, dù gì hắn cũng là chủ nhân, nàng ta chỉ là nha hoàn mà thôi. Phải đấy, bây giờ chuyện hắn nên làm, có thể làm chỉ là đi tìm đại ca của mình mà thôi. Hắn ta ngẫm nghĩ một hồi, không thể không nhìn Như Ý bằng cặp mắt khác, không ngờ cô ấy lại thông thấu như vậy, lợi dụng triệt để những gì cso thể, bởi vậy mới tạo được cơ hội, lừa Tiểu Giai đi mật báo với đại ca mình.”
“Như Ý, sao ngươi không lo lắng chút nào thế?”
Cát Lượng thấy Như Ý thẫn thờ như bên cạnh không có ai khác, hắn ta cảm thấy hơi kỳ lạ, đúng là hơi tò mò, rốt cuộc tại sao tính cách Như Ý lại điềm tĩnh như vậy, thậm chí gặp chuyện bất trắc mà mí mắt còn không giựt.
Như Ý quay đầu sang nhìn hắn, nở nụ cười ấm áp như ánh nắng xuân, rồi nhẹ nhàng nói: “Bây giờ chắc người phải lo lắng không phải là ta đâu nhỉ, huống hồ chi thật sự không nên là ta, bây giờ ta sốt ruột cái gì? Hơn nữa hình như có sốt ruột cũng không giải quyết được chuyện gì cả.”
Vừa dứt lời, Như Ý lại quay đầu đi, tiếp tục ngắm nhìn những cánh hoa tự do nhảy múa ngoài bầu trời, rốt cuộc bọn chúng không có gì lưu luyến, hay là cơn gió kia quá đỗi yêu thương nó, khiến chúng nó nhảy múa trước những cánh hoa trên cành cây khác một cách trắng trợn