Từ trong xương của Trác Uyển vọt lên một luồng khí lạnh, sự sợ hãi lóe lên từ phía sau lưng.
Như Ý lạnh lẽo âm hàn này...
Tại sao đột nhiên nàng ta giống như trở thành một người khác vậy?
Như Ý dịu dàng, rộng lượng để mặc cho người khác bắt nạt nhưng vẫn cười hì hì kia giống như trong phút chốc đã trở thành một sát thủ máu lạnh, vô tình...
Trác Uyển sợ đến mức thân thể run lên, không thốt nên lời.
Như Ý cười hờ hững khẽ nói: "Đúng rồi, nói cho ngươi một bí mật, quả thật ta là giả. Dáng vẻ ngươi xấu như vậy làm sao có được một muội muội đẹp như thế chứ? Chỉ có điều cũng cảm ơn ngươi, hôm nay ngươi đã thay ta chứng minh thân phận của ta trước mặt nhiều người như vây, sau này sợ rằng sẽ không còn ai nghi ngờ thân phận của ta nữa rồi. Cho dù ngươi đi nói khắp nơi, e là cũng chẳng có ai tin ngươi nữa. Tạm biệt!" Như Ý nói xong nghênh ngang rời đi.
Trác Uyển ngây ngốc đứng tại chỗ, nàng ta tức đến độ khuôn mặt lúc trắng, lúc xanh...
Nàng ta muốn hãm hại Như Ý, kết quả trái lại còn giúp cô!
Cô là tiểu thư giả nhưng trải qua việc nhỏ máu nhận người thân ở Từ đường hôm nay, sau này cô ta có thể yên tâm làm thân phận tiểu thư của cô rồi!
Hơn nữa, lúc cô nói ra câu nói cuối cùng kia, trên người phát ra sát khí lạnh lẽo đáng sợ... Thật đáng sợ! Vẻ bên ngoài là thiên sứ dịu dàng, bên trong lại là ác ma máu lạnh...!
Rốt cuộc cô là ai?
Cô đã dùng cách gì để hai giọt máu hòa lẫn vào nhau? Nếu như cô là giả thì tại sao máu lại hòa lẫn vào nhau?
Trong đầu Trác Uyển ngập tràn lo sợ, nghi ngờ...
Người trong Từ đường từ từ tản đi. Như Ý đã có được thân phận Cửu tiểu thư thật sự, lần này xem như là đã thật sự nhận tổ quy tông rồi.
Mọi người đi hết chỉ để còn lại một mình Trác Uyển đứng ngây ngốc nơi đó. Hai mắt nàng ta sững sờ nhìn chén nước sạch đã hòa tan với máu...
Từ đầu đến cuối nàng ta vẫn không nghĩ ra được, rốt cuộc Như Ý làm thế nào có thể gian lận?
"Tiểu Lục."
Đột nhiên, một giọng nói già nua quen thuộc vang lên sau lưng nàng ta.
Trác Uyển quay đầu nhìn lại, tất cả người trong Từ đường đều đã đi hết, chỉ còn sót lại nàng ta và Trác lão gia tử hiền hòa dễ gần hai người.
"Ông nội, người nhất định phải tin tưởng Tiểu Lục, nhất định phải tin tưởng con! Nàng ta đúng là giả mạo! Nàng ta là giả mạo!"
"Tiểu Lục, tuy lòng dạ của con hẹp hòi, nhưng ông nội biết con còn chưa đến nỗi phải nói dối."
"Ông nội, người tin tưởng con sao?"
Trác Uyển vô cùng kích động, nếu như gia gia có thể tin nàng, vậy thì quá tốt!
Người có địa vị uy vọng nhất ở Trác gia, chính là Trác lão gia. Ông ta chỉ cần dậm chân một cái, cả phủ Trác Vương cũng sẽ đất rung núi chuyển.
"Ta sẽ không tin tưởng con, ta chỉ tin tưởng chứng cứ, sự thực đã chứng minh nhỏ máu nhận người thân là không sai được."
"Không! Ông nội, nàng ta gian lận! Chắc chắn nàng ta gian lận!"
"Gian lận thế nào?"
"Con không biết! Con không biết nàng ta gian lận thế nào, nhưng con có thể khẳng định nàng ta gian lận! Nếu không, máu của nàng ta tuyệt đối sẽ không hòa lẫn với máu của cha con. Nhưng mà làm thế nào con cũng không hiểu rõ nàng ta gian lận thế nào, cho dù lúc nãy đi phòng bếp con cũng không rời nàng ta nửa bước!"
"Phòng bếp? Lúc nàng đi phòng bếp đã làm gì?"
"Nàng ta không làm gì? Không có gì đặc biệt, chỉ có múc một chén cháo nhỏ trong nồi, hơn nữa chỉ ăn có hai ngụm!"
Trác Uyển suy nghĩ cẩn thận lại, nhưng làm thế nào nàng ta cũng không nghĩ ra rốt cuộc là Như Ý làm thế nào gian lận?