Như Ý hừ lạnh: ”Vậy Hoàng thượng muốn như thế nào? Lôi ta ra chém cùng ư? Vậy được, dù sao ta cũng là người của Trác phủ, đúng lúc người có thể một mẻ hốt gọn, lẽ nào người chưa từng nghe, giệt cỏ không diệt tận gốc thì gió xuân thổi lại lên ư?” Như Ý tiến lên phía trước nhìn chằm chằm Thác Bạt Liệt.
Thác Bạt Liệt phất tay áo một cái, tức giận nhìn Như Ý, hai người giằng co, không khí xung quanh cũng trở nên ngưng trọng.
”Nàng thực sự nghĩ ta không dám?”
Như Ý ngẩng đầu, giống như không nghe thấy lời nói của Thác Bạc Liệt, nhìn qua những người ở đây, cuối cùng đối diện với ánh mắt của Trác Lỗi, cô nhìn lại hắn với một ánh mắt kiên định.
Cảnh này đập vào mắt Thác Bạt Liệt lại khiến hắn tức giận không thôi, Như Ý còn không thèm để ý đến sự tồn tại của hắn.
”Người đâu, lôi toàn bộ người của Trác phủ đi chém đầu cho ta!” Thác Bạt Liệt nổi trận lôi đình.
Như Ý cũng không quan tâm đến người ngồi bên trên rốt cuộc là ai, cô phi thân, kiếm chĩa thẳng về phía Thác Bạt Liệt.
Trong lòng Thác Bạt Liệt ớn lạnh, hai người ở trong cung giao tranh.
”Nàng vì quan tâm đến Trác phủ mà không ngại coi ta là địch.” Thác Bạt Liệt nhìn Như Ý, trong mắt tràn ngập bị thương, đấy là nữ nhân hắn yêu đấy.
Như Ý nghe thấy lời nói của Thác Bạt Liệt, lập tức cười: ”Ta yêu Trác Lỗi!”
Bốn chữ này như rút cạn lý trí và tình cảm của Thác Bạt Liệt, sao hắn có thể dễ dàng tha thứ cho việc nữ nhân của mình yêu nam nhân khác cơ chứ, thậm chí còn vì nam nhân khác mà đối đầu với mình.
”a…”
Loading...
Ảo cảnh dường như càng xâm nhập sâu vào trong lòng Thác Bạt Liệt, hắn kích động hét lên, người xung quanh trở nên hỗn loạn, giống như thực sự phải đối đầu với lưỡi kiếm của Như Ý vậy.
”Thác Bạt Liệt, Thác Bạt Liệt….” Như Ý cảm thấy sương mù kéo tới, quay lại đã không thấy Thác Bạt Liệt đâu, bởi vì lần trước cô đến, lần này lại không có gì trở ngại, có điều giống như có điểm gì đó không đúng lắm, tựa như có gì đó ngăn cách khiến cô không thể thấy rõ tình cảnh hoặc mọi người xung quanh.
Thác Bạt Liệt bị rơi vào trong ảo cảnh, nghe thấy tiếng gọi của Như Ý khiến hắn tỉnh táo lại một chút, hoàn toàn không ý thức được kiếm trong tay mình đã rút ra khỏi vỏ.
Lúc Như Ý ý thức được lại thì Thác Bạt Liệt đã cầm kiếm hướng về phía cô.
”Thác Bạt Liệt, chàng đang làm gì thế, ta là Như Ý mà? Mau tỉnh lại!” Như Ý phản ứng kịp thời, hơi né tránh mũi kiếm của đối phương, nhưng nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng của Thác Bạt Liệt, cô liền biết hắn đã rơi vào ảo cảnh, nhưng tại sao trong ảo cảnh hắn lại muốn giết cô.
Thác Bạt Liệt hừ lạnh, không để cho Như Ý có cơ nghỉ, lại tiếp tục nâng kiếm lên.
Như Ý nào còn thấy tia lí trí trong mắt của Thác Bạt Liệt: ”Thác Bạt Liệt, chàng lí trí lại một chút có được không, đó đều là ảo giác, ảo giác đấy!” Như Ý vừa tránh vừa hét lên với Thác Bạt Liệt.
Nhưng Thác Bạt Liệt đã hoàn toàn mất đi phương hướng, không quan tâm được nhiều như vậy. Hắn cứng rắn hét: ”Trẫm không cho phép nữ nhân của mình phản bội mình…” Vừa nói vừa điên cuồng công kích Như Ý.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, võ công của hai người cũng coi như ngang nhau, nhưng giờ Thác Bạt Liệt phát điên kiến tốc độ trở nên kinh người, Như Ý không kịp trốn tránh.
Trong khoảng khắc, cô nghĩ lẽ nào bản thân phải bỏ mạng ở đây ư? Cô không muốn, cô còn nhiều chuyện chưa hoàn thành, cô muốn né tránh nhưng lại không thể nào đuổi kịp tốc độ của Thác Bạt Liệt.
”Phốc…” âm thanh lưỡi kiếm đâm vào da thịt.
Như Ý nhìn Thác Bạt Liệt, cô cho rằng mình cứ như vậy mà chết trước mặt hắn, dưới lưỡi kiếm của hắn, nhưng không phải như vậy.
”Tử Yên…” Như Ý nhìn nữ nhân chắn trước mặt mình, trong mắt cô ngập nước, ai đó nói với cô rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đi.
”Tử Yên… cô chịu đựng, tôi…” Như Ý ôm lấy Tử Yên, nhìn thấy máu không ngừng trào ra, muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện ra tay cô không còn nghe theo sự sai khiến của mình nữa, hơn nữa không còn lí trí như ngày thường.
Khoảng khắc Thác Bạt Liệt hướng về phía Như Ý, khoảng khắc kiếm đâm vào cơ thể của Tử Yên, lí trí của hắn cũng lập tức khôi phục lại: ”Đây….” Thác Bạt Liệt nhìn người trước mặt, rồi lại nhìn kiếm trong tay mình, trong mắt mang theo vẻ không thể tin.
Như Ý ngẩng đầu nhìn Thác Bạt Liệt một cái, cô muốn nói gì đó nhưng lại biết chuyện này là do hắn bị ảo giác chi phối tâm trí, cô cũng không biết nên nói gì thêm.
Tử Yên nhìn sắc mặt của Như Ý, sau đó nhìn sang Thác Bạt Liệt, cô đưa tay lên, muốn chạm vào mặt của hắn, một giọt lệ chảy xuống từ khóe mắt cô, bởi vì cô biết đây chỉ là tưởng tượng: ”Như…Ý, khụ khụ, đừng trách hoàng thượng…nhớ rõ…Hắc…Huyền…Lệnh, đứa bé…” Tử Yên dùng hơi thở cuối cùng để nói cho Như Ý, nhưng vì mạng sống của cô đang dần dần biến mất, nên cô đã không còn sức nói thêm gì nữa.
Như Ý nhìn Tử Yên nằm trong lòng mình, máu nhuộm đỏ mặt cô, dung mạo của cô, Như Ý hận, nhưng hận không được, thậm chí cô còn không biết tại sao Tử Yên lại đến đây, tại sao lại biết đến Hắc Huyền Lệnh, còn đứa trẻ là chuyện gì?
Thác Bạt Liệt thấy Như Ý không bị thương, trong lòng cũng không lo lắng, quay đầu nhìn màn sương mù phía sau, lại phát hiện không có gì cả, vừa nãy rốt cuộc là tại sao, tại sao lại…
”Như Ý, ta…”
Như Ý liếc mắt nhìn Thác Bạt Liệt một cái, lập tức cắt ngang lời nói của hắn: ”Không cần nhiều lời, chúng ta đi thôi, ta không trách chàng!” Như Ý đứng lên dẫn đầu đi về phía trước.
Thác Bạt Liệt nhìn Tử Yên một cái, cũng không nói gì đuổi theo Như Ý.
Đi qua ảo ảnh đó, mọi thứ trở nên khác biệt, đó là một cung điện, một cung điện được lát bằng vàng, mang theo một cảm giác linh thiêng và vĩ đại.
Cố cung tráng lệ Như Ý đã từng thấy, nhưng tòa cung điện trước mặt này cô không biết dùng gì để hình dung, chỉ cảm thấy giây phút nhìn thấy nó cô vô cùng kích động.
Quay đầu nhìn Thác Bạt Liệt, cũng nhìn thấy vẻ kích động của hắn.
”Lí công công, ngươi đem cha ta và thái thượng hoàng vào đi, Thác Bạt Liệt, chúng ta vào đợi Vệ quốc công đến!” Như Ý cười cười, giống như chuyện này chẳng liên quan gì đến cô.
Thác Bạt Liệt hơi sửng sốt, khó hiểu nhìn Như Ý: ”Nàng nói là Vệ quốc công ư? Sao nàng biết hắn ta sẽ tới?” Thác Bạt Liệt không biết Vệ quốc công tạo phản, nhưng biết Vệ quốc công chắc chắn sẽ đuổi kịp bọn họ, đó cũng là lí do vì sao hắn phái người âm thầm bảo vệ, còn cả theo dỗi, có điều tất cả hắn chỉ là muốn đồng thời một lưới bắt hết tất cả những người ở đây, còn đem bảo vật này mang ra ngoài.
”Chàng đang nghĩ gì thế?” Như Ý nhìn vẻ mặt của Thác Bạt Liệt có chút kỳ quái hỏi.
Thác Bạt Liệt khôi phục lại trạng thái bình thường: ”Không có gì, chỉ cảm thấy nơi này thật thần kì!” Thác Bạt Liệt cười, giọng nói nhẹ ngàng bâng quơ.
Vệ quốc công lúc này đang phi ngựa đến, hắn phải đến lấy được số bảo vật kia trước khi đám người kia tới, nếu không dù hắn có cướp được ngôi vua thì cũng sẽ nhanh chóng bị hạ bệ.
”Giá…” Vệ quốc công mặc kệ sống chết, tất nhiên là càng không thèm để ý đến thái hậu đang khó chịu.
”Ông có thể chậm lại một chút được không?” Thái hậu một đời sung sướng, tốc độ như vậy quả thực bà ta không chịu được.
Vệ quốc công nhìn vào mắt Thái hậu, tốc độ không dừng lại, cũng không chậm đi: ”Muốn chậm ư, đừng mơ, nói thật đi, có phải là Thác Bạt Liệt bảo bà cố ý kéo chân ta để ta không thể đến mang bảo vật đi đúng không? Nói cho bà biết, ta không dễ bị che mắt như vậy đâu!” Vệ quốc công nói xong, chân đạp một cái, không cho thái hậu có cơ hội nghỉ.
Trác Lỗi nhìn tốc độ của Vệ quốc công ngày càng nhanh, cũng không dám có chút chần chờ, hắn không muốn bị bỏ lại nhanh như vậy, nếu bên kia tình hình nguy cấp thì phải làm sao, phải biết là một mình Như Ý đi đó.
Người bên này đánh giá lẫn nhau, vài người còn sống hầu như đều tiến vào mật thất.
Tất cả mọi người đều bị màu vàng làm cho chói mắt, mắt bọn họ mở lớn, hoàn toàn không thể tin được, sau đó dần dần biết thành tham lam.
”Thần thú, chúng ta cứ chờ như vậy ư?” Như Ý nhìn bộ dáng nghiêm túc của thần thú, có chút khó hiểu.
Thác Bạt Liệt cũng cảm thấy kì quái, vì sao thần thú của mình vẫn chưa xuất hiện, lẽ nào đây không phải là thật: ”Như Ý, thần thú của trẫm sao chưa thấy?”
Lúc Thác Bạt Liệt còn đang mơ hồ thì một con thần thú nhỏ có đôi cánh màu trắng xuất hiên dưới chân Thác Bạt Liệt: ”Chủ nhân, người đang gọi ta ư?” Đây là một con thần thú màu đỏ toàn thân phát sáng.
Thác Bạt Liệt nhíu mày, màu đỏ? Quá diêm dúa: ”Ngươi nghe được lời ta nói ư?” Thác Bạt Liệt mở miệng hỏi, dường như thần thú hiểu được suy nghĩ của hắn, trực tiếp nói chuyện với hắn qua tâm thức, Thác Bạt Liệt bắt đầu nói chuyện với nó, chỉ có một điều duy nhất, sao thần thú của hắn lại xuất hiện muộn như vậy, còn của Như Ý lại sớm như thế.
Bạch Dực nhìn cáo mắt đỏ, nói: ”Còn bao lâu?” Hai con thần thú trao đổi ngầm cũng không ít, đây là sứ mệnh của bọn nó.
”Vệ quốc công vừa đến, thì tất cả sẽ kết thúc ở đây, có điều…” Cáo đỏ chưa nói xong, chỉ thấy Thác Bạt Liệt vừa quay đi, dùng tay ra hiệu, sau đó xuất hiện rất nhiều người.
”Thác Bạt Liệt, đây là chuyện gì thế?” Như Ý không biết những người này sao có thể tiến vào, thậm chí cô còn không cảm nhận được, hơn nữa nhìn dáng vẻ có vài người còn bị thương, có chuyện gì xảy ra vậy?
Thác Bạt Liệt thản nhiên đáp: ”Trẫm lấy lại đồ của nước Minh chúng ta, trước tiên vào đem những châu báu này đi đã…” Thác Bạt Liệt không cho Như Ý mặt mũi, cũng không quan tâm đến vẻ mặt của Như Ý, hiện tại hắn phải mang những món đồ này đi, như vậy mới có thể làm được chuyện tiếp theo.
”Đợi đã, Thác Bạt Liệt, chàng không tin ta? Ta nói rồi, những thứ này đợi Vệ quốc công đến, dùng thần chú mới có thể chạm vào!” Nếu đổi lại là trước kia, Như Ý chắc chắn sẽ không tin, nhưng hiện tại xuyên qua rồi, còn chính mắt mình nhìn thấy, cô không dám tin cũng không thể không tin.
Thác Bạt Liệt thản nhiên cười một cái, lập tức phất tay bảo những người kia dừng lại, sau đó nói với Như Ý: ”Sao nàng phản ứng kịch liệt như vậy, tin hay không cũng không phải ta nói là được, là cuối cùng nàng làm, ta thấy được, được rồi, nếu đã muốn đợi Vệ quốc công, vậy thì đợi đi. Có điều trẫm có chút khó hiểu, sao nàng biết Vệ quốc công sẽ đến, lẽ nào nàng chân đạp hai thuyền?” Thác Bạt Liệt làm như không nhìn thấy vẻ mặt ngày càng khó coi của Như Ý, giọng nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Như Ý lui lại một bước, nhìn nam nhân trước mặt đột nhiên thay đổi, sao lại như vậy, lẽ nào trước đó đều là ngụy trang ư, không, cô không tin, cô ra sức lắc đầu.