“Về sau, ta cũng đã trở thành cận vệ của hắn, là người duy nhất có thể xưng huynh gọi đệ với hắn, và được hắn xem trọng. Sau đó nữa, là huyết chú, thật ra bản thân hắn không nói cho ta biết, nhưng ta lo lắng hắn sẽ gặp nguy hiểm, bí mật theo dõi, nhưng sau trở về đã xảy ra một loạt những chuyện đáng sợ, cũng chính là phụ thân của ngươi, tình hình Thái thượng hoàng, ngay sau đó lại là ta, duy chỉ không có Vệ Quốc Công, ta vẫn luôn không cam tâm, một mực chịu đau khổ chính là muốn tìm ra nguyên nhân, ta chắn chắn là Vệ Quốc Công đã làm điều gì đó, nếu không sao lại biến thành như vậy giờ!” Lời nói cuối cùng của người bí ẩn lộ ra sự kích động, trong mắt đều là sự khát máu.
Cuối cùng Như Ý cũng hiểu được một vào điều trong đó, nhưng rõ ràng chuyện này dường như vẫn chưa nói hết.
Người bí ẩn từ từ bình tĩnh lại, tiếp tục nói: “Ta vẫn luôn biết Thái Thượng Hoàng rất thích Thái Hậu, thậm chí có thể nói là yêu, nhưng ta không hiểu vì sao Thái Thượng Hoàng muốn đem Thái hậu giao cho Vệ Quốc Công, Vệ Quốc Công vẫn luôn thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Thái hậu, nhưng lão thất phu Vệ Quốc Công kia vẫn tự cho là đúng, sau đó ta tận mắt nhìn thấy Thái hậu đâm một đao lên người Thái Thượng Hoàng, khi đó ta muốn xông lên giết Thái hậu, nhưng không ngờ giây phút cuối cùng Thái Thượng Hoàng lại kéo ta, muốn ta thề sẽ phục vụ Thái hậu.” Người bí ẩn cuối cùng chỉ chán nản đứng tại chỗ, Như Ý nghĩ ông ta có thể đang nhớ lại khoảnh khắc trước khi Thái Thượng Hoàng chết.
Thở dài một tiếng, người ta nói lưỡng tình tương duyệt đến với nhau không dễ dàng, nhưng hắn ngay cả hi vọng cũng không có, Như Ý hỏi: “Vì sao lại muốn giết cha ta?” Như Ý không hiểu, cô rất vất vả mới có thể cứu người ra, nhưng ông ta lại muốn giết phụ thân mình, vậy mình tìm quyển sách kia sau đó lại phiên dịch nó ra có ý nghĩa gì?
Người bí ẩn chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Như Ý nói: “Đây là điều tốt nhất cho cha của ngươi! Ta nhớ không phải ngươi đã đọc qua quyển sách kia sao, ta nhớ hắn nói không thể để lộ ra ánh sáng, nếu không đằng sau sẽ rất điên cuồng khó nói!” Người nào vừa nói như vậy, Như Ý nhớ lại nội dung cuốn sách mình đã đọc, lúc này mới nhớ một đoạn văn trong đó.
Nói là bị trúng bùa chú, trong bảy ngày thần trí rối loạn, hậu quả có lẽ không thể lường được.
“Vậy nếu như trong vòng bảy ngày này Thái hậu không xử lý người thì sao?” Như Ý có chút lo lắng hỏi.
Người kia không hiểu rõ ý nghĩa bảy ngày mà Như Ý nói, nhưng dựa theo suy luận của ông ta, bảy ngày này có lẽ là khoảng thời gian vô cùng quan trọng.
“Trong vòng bảy ngày nếu như không được, như vậy chỉ có ta tới…” Người bí ẩn rất đau khổ nhưng cũng rất kiên quyết nói.
Như Ý gật đầu, nhưng dường như cô rất không mong muốn nhìn thấy kết cục như vậy: “Thúc thúc, ta có một thỉnh cầu, thúc có thể đồng ý với ta không?” Như Ý không muốn để phụ thân của mình chết một cách oan uổng như vậy, phải biết rằng cô làm nhiều việc như vậy tất cả hầu hết đều là vì phụ thân của mình, sau đó là con của mình, Thần thú của cô luôn nói cho cô biết rằng vạch trần được bí ẩn này có thể tìm được nơi con của cô đang ở, cho nên cô vẫn luôn chịu đựng, điều này nói rõ, một là con của cô vẫn còn sống, hai là cô có thể tìm được con của mình.
Loading...
Không phải ai cũng có thể hiểu được tâm trạng này của cô, cô vẫn luôn biểu hiện vô cùng bình tĩnh, trong mắt người khác, cô có lẽ đã quên đứa con của mình, thật ra chỉ là cô đã học được cách cử xử bình tĩnh, hơn nữa còn ẩn giấu thật sâu.
Người bí ẩn nhận ra được sự khó xử của Như Ý, Như Ý đang sợ hãi và có điều cố kỵ, dù không thể chắc chắn mình có thể làm được, nhưng ông ta sẽ cố gắng hết sức.
“Ngươi nói đi? Bây giờ ta không dám nói có thể làm được, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức!” Người thần bí nói như vậy thật ra cũng chính là một lời hứa hẹn với Như Ý, dạng người như ông ta, bởi vì trọng tình, sẽ luôn luôn cố gắng làm được mà không hề oán trách, không hề hối hận.
Như Ý gật đầu: “Xin thúc hay đưa phụ thân của ta vào trong mật thất kia, chờ đến khi trở về, ta sẽ giải trừ bùa chú trên người thúc!” Như Ý nói một cách chắc chắn, hi vọng đối phương sẽ hiểu được.
Có thể giải trừ bùa chú đương nhiên là chuyện tốt, nhưng thật sự có thể được sao? Người bí ẩn thấy có chút không chắc chắn: “Ngươi chắc chắn? Thế nhưng phụ thân của ngươi dường như mỗi ngày bệnh tình đều phát tác! Như vậy ta ở chỗ kia rất có thể sẽ bị lộ!” Không phải không muốn, nhưng người bí ẩn kia vẫn có chút ích kỷ, không phải lo lắng cho chính hắn, mà còn Thái Thượng Hoàng.
Như Ý cũng hơi khó xử: “Ta sẽ phái người bảo vệ thúc, một tuần nữa, ta sẽ dẫn Thác Bạt Liệt đến nơi bí ẩn đó! Thúc thấy có được không?” Như Ý nói không giống như một lời thỉnh cầu, mà giống như thương lượng, có lẽ còn mang theo một chút thái độ cường ngạnh.
Nghe Như Ý nói muốn đến nơi đó, không biết vì sao người bí ẩn lại sợ hãi: “Hoàng Thượng đến đó có an toàn không?” Người thần bí cuối cùng vì người yêu, ngay cả những người của hắn cũng quan tâm như vậy.
Như Ý cười một tiếng, lập tức nói: “Thúc nói là ta an toàn hơn một chút hay hắn an toàn hơn một chút?” Lời này của Như Ý mang theo chút đắng chát giống như người bí ẩn nói Thái Thượng Hoàng, đều là những người yêu thương, làm sao mà không hiểu!
Người bí ẩn biết Như Ý yêu Thác Bạt Liệt, cho dù giữa hai người có rất nhiều sự tính toán và bí mật, nhưng yêu vẫn là yêu, cho dù đối với ai, Như Ý cũng có thể lớn mật nói rằng mình yêu Thác Bạt Liệt, trong suy nghĩ của cô, nếu yêu, cho dù có lớn mật hơn như vậy cô cũng không sợ
“Được, ta đồng ý với ngươi, nhưng chỉ có thể là bảy ngày, hơn nữa, ngươi biết bảy ngày này thật ra rất nguy hiểm, phải biết rằng bệnh của phụ thân ngươi, âm thanh kia thật sự quá mức đáng sợ, hơn nữa ta vẫn cảm thấy như vậy sẽ làm phiền sự yên tĩnh của Thái Thượng Hoàng!” Người bí ẩn vẫn luôn nghĩ đến Thái Thượng Hoàng, bất cứ lúc nào, trong mắt ông ta, Thái Thượng Hoàng vẫn là quan trọng nhất.
Như Ý gật đầu, lập tức nói: “Thúc đi thông báo cho ca ca của ta một tiếng đi, ta sợ đến lúc đó không liên hệ được với hắn, hắn sẽ lo lắng, nếu như làm điều gì đó vô nghĩa, như vậy cũng không tốt!”
“Chuyện này ta có thể đi xử lý, yên tâm, ngươi mau chóng giải quyết tốt chuyện ở bên đó, tuy nhiên ta cũng phải nhắc nhở ngươi, đừng quên rằng còn có Vệ Quốc Công đang nhìn vào!” Người bí ẩn nhớ tới Vệ Quốc Công, mỗi lần trong mắt đều là sự căm hận.
Như Ý vốn chuẩn bị rời đi, nhưng lại nhớ tới còn một chuyện: “Lý công công chính là thúc sao? Hay là thúc chỉ đóng vai là Lý công công?” Như Ý rất muốn biết rốt cuộc người bí ẩn này biến thành Lý công công, hay là bản thân ông ta chính là Lý công công, hơn nữa, Thác Bạt Liệt không có khả năng không phát hiện ra một chút nào.
Người bí ẩn cười một tiếng: “Lý công công chính là ta, ta chính là Lý công công, chỉ có điều gương mặt kia là giả thôi, những cái khác đều là thật!”
Như Ý nhìn người bí ẩn cười, nụ cười rõ ràng rất tươi đẹp nhưng lại thấy một chút thương cảm trong đó, đúng vậy, nếu như là khuôn mặt giả, ông ta làm sao có thể ở bên cạnh Thác Bạt Liệt.
“Được, sau này nếu có việc, thật ra rất dễ tìm ta, về phần Thần thú kia của ngươi, nhắc nhở cẩn thận một chút! Ta đi!” Người bí ẩn lắc mình một cái, rời khỏi nơi này, thật ra chỉ là che giấu nội tâm khổ sở của mình lúc này, cho dù ông ta là một người đàn ông thì sao, chung quy lại trong đó vẫn là một trái tim yếu ớt.
Như Ý nhìn về hướng người bí ẩn biến mất, trong mắt đều là sự mê mang, từ mê mang sau đó là quyết tâm, cô muốn giải cứu vụ tai nạn này.
“Một đám phế vật, Hoàng hậu nương nương lớn như vậy mà các ngươi nói không biết đi đâu?” Thác Bạt Liệt ngồi ở trong tẩm cung của Như Ýnhìn một đoàn cung nữ thị vệ đang quỳ dưới mặt đất, ánh mắt như muốn phun lửa.
Những người kia bị dọa đến mức không dám thở mạnh, mọi người đều bị Hoàng hậu đuổi ra ngoài, nói là muốn yên tĩnh, kết quả là không có chút động tĩnh nào, vậy mà không biết người đã đi đâu.
Thác Bạt Liệt nghi ngờ trong lòng, sẽ không phải Như Ý cướp Trác lão tướng quân sau đó rời đi chứ? Vì suy nghĩ này mà Thác Bạt Liệt giật nảy mình, nhưng lại tự phủ nhận suy nghĩ trong lòng của mình.
Hắn giằng co suy nghĩ nghĩ trong đầu, một bên khẳng định không có khả năng này, một bên lại nghi ngờ, hắn biết Như Ý yêu hắn, nhưng vì hai người đều cùng một loại người, người thông minh có khi không bằng người ngu, hóa ra khi yêu cũng đau khổ như vậy.
Mỗi bước đi trên đôi chân Như Ý đều có vẻ mệt mỏi và phiền muộn, nhưng lại nghe thấy tiếng hét to của Thác Bạt Liệt, trong lòng có chút khó chịu, lúc này bản thân đang không được thoải mái, nghe được âm thanh như vậy, cô rất nhớ nhưng cũng cảm thấy rất mâu thuẫn.
“Phái người ra ngoài tìm, nếu các ngươi không tìm thấy thì đừng nghĩ đến việc quay lại gặp trẫm!” Thác Bạt Liệt vô cùng tức giận, ở dưới không kẻ nào dám đáp lời, lại càng khiến hắn tức giận, trực tiếp ra lệnh tất cả mọi người đều ra ngoài tìm, thật ra hắn biết, nếu như Như Ý muốn rời đi, làm sao có thể tìm kiếm trong hoàng cung này, phải biết rằng với võ công của Như Ý, người bình thường không thể nào đuổi kịp, bây giờ đến ngay cả hắn cũng không chắc chắn mình có phải đối của của cô hay không.
Như Ý nghe thấy Thác Bạt Liệt sắp xếp như vậy, rõ ràng là hành hạ những nô tài kia, lúc này cô mới bước nhanh chân hơn.
“Không cần đi, bản cung đã trở về!” Như Ý đứng trước cổng, nhìn về phía Thác Bạt Liệt, ánh mắt hai người gặp nhau trên không trung, có một loại tình cảm bi thương không thể giải thích được ở trong đó.
“Ta đã trở về.” Như Ý cười cười, lần nữa hướng Thác Bạt Liệt nói.
Sắc mặt Thác Bạt Liệt dĩ nhiên đã hòa hoãn đi rất nhiều: “Các ngươi lui xuống cả đi!” Thác Bạt Liệt ra lệnh cho những người đang quỳ dưới mặt đất.
“Đi đâu vậy?” Thác Bạt Liệt có lẽ có năng khiếu trở thành diễn viên, nếu không tại sao Như Ý lại cảm thấy sắc mặt hắn thay đổi nhanh như vậy.
“Ra ngoài giải sầu một chút thôi, được rồi, không nên tức giận, rất hiếm khi ta rảnh rỗi như vậy, chẳng lẽ chàng còn muốn tức giận!” Có lẽ Như Ý nghe lời người bí ẩn, lại càng bày tỏ tình yêu với Thác Bạt Liệt, cô cảm thấy tình cảm như vậy có được lúc nào thì hãy cố gắng nắm chắc lúc nó, nếu không sao có thể xứng đáng để mình đi đến thế giới này.
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Như Ý, Thác Bạt Liệt đã xóa đi tất cả sự khó chịu trong lòng, ngay lập tức kéo tay Như Ý đi ra ngoài.
“Ách, đi đâu vậy?” Như Ý không biết Thác Bạt Liệt nghĩ gì mà tâm huyết dâng trào như vậy, lại còn kéo mình chạy ra ngoài.
Thác Bạt Liệt cười một tiếng vô cùng sảng khoái, có lẽ đó mà món quà tốt nhất mà tình yêu mang lại.
Như Ý nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Thác Bạt Liệt, từng tấc đều được chải truốt trang điểm tốt như vậy, đây có phải là thượng đế thiên vị rồi không? Thế nhưng bây giờ người đàn ông này là của cô, Như Ý cười, khuôn mặt đỏ ửng lộ ra sự hạnh phúc.
“Nếu đã rảnh rỗi như vậy, cùng trẫm nhảy một bản đi!” Bình thường Thác Bạt Liệt nhìn lạnh như băng, nhưng cũng có lúc phiến tình như vậy, hơn nữa còn nghĩ đến việc tán tỉnh Như Ý bằng cách cô đã từng dạy cho hắn.
Như Ý cười một tiếng, vươn tay ra.
Thác Bạt Liệt nhìn cánh tay thon dài của Như Ý, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, kéo tay cô đặt lên vai mình, một tay khác vòng qua eo của Như Ý.
Hồ điệp bay múa, trăm hoa đua nở, bên cạnh còn có tơ liễu bay múa, điều quan trọng là đang ở trong ngự hoa viên, vậy mà hai người lại nhảy múa quên mình như vậy.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều cười, cung nữ cũng dừng lại bước chân, ngắm nhìn bức tranh đẹp tuyệt này.
Sau này khi Như Ý nhớ lại, cô vẫn cảm thấy đó là ký ức tốt đẹp nhất của cô, giống như những ký ức tốt đẹp nhất của Thác Bạt Liệt.
Thế nhưng có rất nhiều thứ, không có cách nào dừng lại ở khoảnh khắc đó, càng không có điện thoại hay những thiết bị hiện đại để lưu lại giờ phút này.