Giờ trong Hoàng cung, rất nhiều phi tần thầm vui mừng, đợi xem kịch hay sắp bắt đầu.
Bình tài nhân vừa nghe Như Ý đến, cố ý ra vẻ hoảng loạn nghênh đón cô.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu!” Bình tài nhân vừa nói vừa định quỳ xuống. .
||||| Truyện đề cử: Trói Em Bằng Cavat? |||||
Nhưng đâu biết rằng, tốc độ Như Ý nhanh đến mức làm mọi người không tin vào mắt mình, không ngờ Hoàng hậu lại giấu tài như thế, lắc người đã kịp đỡ Bình tài nhân đang định quỳ xuống.
“Giờ muội muội đang mang thai, đâu chịu được động tác mạnh như thế, lỡ ảnh hưởng đến thai nhi thì sao!” Như Ý tốt bụng đỡ Bình tài nhân, cũng không có ý định buông tay, từ từ dìu nàng ta, vừa nói vừa cười vui vẻ, hoàn toàn không để tâm đến chuyện Bình tài nhân đang mang thai con Thác Bạt Liệt, điều này đã làm Bình tài nhân hơi khó tin.
Như Ý đặt tay Bình tài nhân vào tay nha hoàn đang đứng bên cạnh, rồi mới buông ra.
Muốn đấu với cô, cũng không nhìn xem bản thân bản lĩnh đến đâu, nếu không thì Như Ý cô học rộng, làm sao biết lần đầu tiên Thác Bạt Liệt không bị mê hoặc, nhưng rõ ràng Bình tài nhân hoàn toàn không biết, vẫn say mê diễn vở kịch này.
“Được rồi, muội muội, mấy ngày trước tỷ về nhà mẹ đẻ, không biết muội muội đã mang thai, việc này cũng xem như hoàn thành tâm nguyện cho tỷ, cho con của bản cung có thêm đệ đệ hoặc muội muội!” Như Ý cười nói với Bình tài nhân, thấy sắc mặt nàng khẽ biến, cũng chẳng quan tâm nói.
Lúc nãy cô đã bắt mạch cho nàng ta, biết rõ nàng ta không mang thai, chỉ sợ đến lúc sinh, không biết sẽ sinh ra thứ gì? Nếu như là trứng thì còn đỡ, nhưng cô cũng hiếu kỳ, Thái Y nào to gan thế, dám nói dối, cũng không biết được lợi lộc gì?
“Đệ đệ, muội muội?” Rõ ràng Bình tài nhân vẫn còn mơ màng, nàng ta không biết Như Ý có con từ khi nào, muốn biết rốt cuộc đứa bé đó đang ở đâu, tại sao nàng ta không hề nhìn thấy bóng dáng của nó, sau khi Như Ý mất tích, nàng ta mới được Hoàng Thượng cứu về đây.
Cô thấy Bình tài nhân mơ mơ màng màng mới vỗ trán, ngại ngùng nói: “Chuyện này, haizz, không nói sẽ tốt hơn, đừng nhắc đến chuyện đau lòng, muội muội phải chú ý, giờ bên cạnh Hoàng Thượng chỉ có nó, sẽ có rất nhiều người trông ngóng đứa bé này!” Như Ý cười, cô rất thích cảm giác này, hơn nữa càng nhìn càng sảng khoái.
Loading...
Không biết tại sao, nụ cười của Như Ý lại làm Bình tài nhân cảm thấy kinh hồn bạt vía, theo lý mà nói, nàng ta phải vui vẻ quyết đấu với Như Ý mới đúng, rõ ràng nàng ta mới là người chiếm ưu thế, sao giờ nhìn lại thấy Như Ý mới là người chiếm thế thượng phong vậy, đừng hòng, nàng ta nhất định phải trừ khử đứa bé mà Như Ý nhắc đến.
“Đa tạ Hoàng hậu đã quan tâm, thần thiếp chắc chắn sẽ chăm sóc bản thân và đứa con trong bụng thật tốt, dù gì đây cũng là con của thần thiếp và Hoàng Thượng, là minh chứng tình yêu của chúng ta!” Bình tài nhân vẫn không cam chịu yếu thế, nói lời khách sáo, những lời sau cùng lại toàn là khoe khoang.
Như Ý làm như không nghe thấy, đứng dậy: “Được rồi, mang thai thường hay mệt, bản cung cũng mới từ Trác phủ về, rất mệt, không làm phiền muội nữa, ta đi đây!” Cô cũng không do dự, rời đi sớm, cô vẫn chưa nghĩ xong nên tặng đồ gì, đồ ăn cô cũng chưa nghĩ tới sẽ tặng, nếu không thì người bên Thái Hậu, mưu kế gì cũng có.
Bình tài nhân vừa thấy Như Ý rời đi, đâu thể ngồi yên được nữa, đứng dậy ngay.
“Nương nương, người muốn nghỉ ngơi sao?” Cung nữ thấy Bình tài nhân đứng dậy, đâu dám chậm trễ, vội vàng tới dìu nàng ta, chỉ sợ xảy ra chuyện gì đó, một nô tì như nàng ta không gánh hết được, nên biết là giờ Bình tài nhân đang mang song thai.
Bình tài nhân vẻ mặt hằm hằm, lườm cung nữ: “Bị người khác nói như thế còn ngủ được à? Chỉ có tiện tỳ như các ngươi mới ngủ được, không quan tâm đến việc gì hết, bản cung sao có thể so sánh với các ngươi được!” Bình tài nhân trừng mắt, rồi đưa tay ra để cung nữ đỡ đi: “Mau dìu bản cung tới chỗ Thái Hậu!” Nàng nhất định phải hỏi rõ chuyện đứa bé.
Cung nữ kia khó chịu khi bị Bình tài nhân chà đạp lòng tự tôn, nhưng không dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn dìu Bình tài nhân tới chỗ Thái Hậu.
Như Ý đang đi dạo bên ngoài Ngự hoa viên, sau đó nói với cung nữ bên cạnh: “Tử Yên, mấy người các ngươi lui xuống đi, bản cung muốn yên tĩnh một mình.” Sắc mặt cô rất kém, hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh như lúc nãy.
Tử Yên nghĩ cô vì chuyện Bình tài nhân và Hoàng Thượng, nhất là đứa bé trong bụng kia, nên gật đầu, dẫn người bên cạnh lui xuống.
Như Ý thấy bọn họ rời đi hết rồi, lúc này mới yên tâm thu lại vẻ đau lòng khi nãy, mỉm cười, rảo bước rời khỏi Ngự hoa viên, đi về hướng ngược lại.
Tới tẩm cung Thái Hậu, Như Ý không tùy tiện xông vào, cô quan sát xung quanh, phát hiện không có ai, mới tung người nhảy lên mái nhà, gỡ một tấm ngói, nhìn xuống bên dưới, ánh mắt lóe lên sự tinh anh, quả nhiên đúng như cô dự đoán, cô nhìn chằm chằm người bên dưới, đầu ghé sát vào tấm ngói, lặng lẽ nghe cuộc nói chuyện bên trong, cô muốn biết chuyện về con mình.
“Thái Hậu, Người nói cho thần thiếp biết đi, chuyện đứa bé là thế nào?” Bình tài nhân thấy Thái Hậu bình tĩnh thì trong lòng hơi sốt ruột, sao Thái Hậu không hề lo lắng vậy?
Thái Hậu nhìn biểu hiện của Bình tài nhân thì biết chắc chắn Như Ý đã tới tìm nàng ta, không ngờ Như Ý lại có bản lĩnh, nghĩ ra tìm người hạ thủ nhanh như thế, hơn nữa là vừa mở miệng, chiêu này đủ độc.
“Nàng ta cố ý khiêu khích ngươi, ngươi phản ứng hơi quá rồi đó, giờ người ta chỉ nói mấy câu đã làm tâm tư ngươi rối lên rồi!” Thái Hậu nhìn Bình tài nhân, vẻ mặt hiện rõ sự khinh thường.
Bình tài nhân cảm thấy không vui, cũng không phải là lo lắng, có điều Thái Hậu nói cũng có lý, nhưng không có lửa sao có khói, chuyện này không thể tùy tiện nói đùa được, Như Ý là người thông minh, sao dám lấy chuyện này để tùy tiện dọa người khác chứ.
“Nhưng Thái Hậu, Phi Yến nói chuyện con nàng ta, thần thiếp biết là thật!” Bình tài nhân nói câu này với giọng cực kỳ chắc chắn.
Ánh mắt Bình tài nhân làm Thái Hậu hơi rối, nhưng cũng biết chuyện này nhất định phải nói ra, bằng không Bình tài nhân mà phái người đi điều tra, thì e là kế hoạch của bà sẽ bị đảo loạn.
“Vậy ngươi nghe cho rõ đây, ai gia chỉ nói với ngươi một lần, Hoàng hậu từng có một đứa con, nhưng từ khi nàng ta mất tích, đứa bé cũng mất tích theo! Đến giờ vẫn chưa rõ tung tích, chính nàng ta cũng không biết nó đang ở đâu!” Thái Hậu nói xong thì lần chuỗi Phật trong tay, nhắm mắt lại không để ý đến Bình tài nhân nữa.
Bình tài nhân rất kinh ngạc với kết quả này, nàng cảm thấy có lẽ đứa bé đã chết rồi, hoặc đang ở đâu đó, giờ nàng không nghĩ tới tình huống sống chết, nàng chỉ lo lắng một ngày nào đó, khi đứa bé này quay về, có phải con nàng sẽ không là chủ nhân Hoàng cung nữa, vậy thì không được.
“Thần thiếp biết rồi, thần thiếp xin cáo lui!” Bình tài nhân nghĩ tới vấn đề kia, nàng phải nhanh chóng điều tra đứa bé này, sau đó giải quyết nó, như vậy mới có thể bảo đảm không còn sai sót nào, từ xưa đến nay, mẹ quý nhờ con.
Bình tài nhân thấy Thái Hậu không để ý đến mình, cũng không nói gì nữa, rời đi.
Như Ý thấy không còn tin tức nào để nghe ngóng nữa, đang định rời đi, thì bị hành động khác thường tiếp theo của Thái Hậu thu hút.
“Từ Nhị, lấy lá hoa Lan Đình tới đây cho ai gia…!” Thái Hậu nói xong thì nhắm mắt lại chờ đợi.
Như Ý rất quen thuộc với lá hoa Lan Đình này, năm đó sư phụ cô có từng nhắc đến, chiếc lá này rất kỳ lạ, ngay cả thân cây cũng rất thần kỳ, rất dễ trồng.
Cô đang khó hiểu, Thái Hậu lấy thứ này làm gì?
Một lát sau, Từ Nhị đã mang lá tới đưa cho Thái Hậu.
Bà ta nhận lấy để lên miệng, rồi thổi ra mấy nốt nhạc với âm luật kỳ lạ.
Như Ý nghe mấy nốt nhạc này mà thấy kỳ lạ, cô từng nghe nhạc ở hiện đại, và ở cổ đại, duy chỉ có bản này nốt nhạc lạ, giống như đang gọi ai đó? Hoặc nói chuyện với ai đó.
Tiếp đó, giai điệu ngày càng nhanh, rồi nhanh chóng trầm xuống, Thái Hậu kết thúc khúc nhạc, rồi đưa lá cho Tử Nhị, đi vào phòng thất.
Như Ý cảm thấy có quá nhiều điều bí mật trong chuyện kỳ lạ này, vội vàng yên tĩnh chờ đợi.
Lúc Thái Hậu ra khỏi phòng thất, Như Ý vô cùng kinh ngạc, cô vẫn luôn biết Thái Hậu không phải người đơn giản, nhưng không ngờ bà ta lại thâm tàng bất lộ như thế.
Giờ bà ta mặc y phục màu đen, che mặt đi ra ngoài, cô nhìn chằm chằm bóng lưng bà ta, theo dõi nhất cử nhất động.
“Ngươi ở đây canh gác cho ai gia, nếu có ai tới đây gặp ai gia, cứ nói ai gia mệt rồi, bảo họ đừng tới làm phiền!” Thái Hậu nghiêm túc căn dặn xong thì tung người, nhanh chóng biến mất khỏi Băng Từ Cung.
Như Ý nhíu mày, không ngờ khinh công Thái Hậu lại tốt như thế.
Cô cũng vội vàng tung người đuổi theo, trực giác nói cô biết, hôm nay cô sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Như Ý theo sát Thái Hậu, cảm thấy bà ta rất thuộc đường đi nước bước, nghĩ bà ta dùng lá Lan Đình để liên lạc với người bí mật này, đồng thời giai điệu đó là ám hiệu liên lạc của bà ta với đối phương, cô nhanh chóng đuổi theo, chỉ sợ mất dấu, mặc dù cô rất nhanh, nhưng vì đề phòng bị bà ta phát hiện, cô cực kỳ cẩn thận, thật hối hận khi không gọi Bạch Dực tới đây.
Thái Hậu xoay người xem xét, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không nói ra được chỗ nào, bà quay đầu quan sát, nhưng không phát hiện điều gì. Bà cười chế giễu, phát hiện gần đây mình luôn nghi thần nghi quỷ, vì mất mát quá nhiều.
Đi theo Thái Hậu tiến vào rừng sâu.
Như Ý vỗ nhẹ trái tim sợ hãi của mình, nghĩ bản thân sao mà bất cẩn, suýt nữa bị phát hiện rồi, cũng may cô trốn kịp thời.
Nhìn rừng sâu hút rậm rạp hơi, Như Ý hơi ngập ngừng, u ám, cuối cùng vẫn lấy can đảm phi thân vào trong theo.
“Bà tới rồi! Đúng là chậm chạp!”
Như Ý nghe thấy giọng đàn ông có tuổi rồi, vội vàng trốn sau một thân cây, rồi chậm rãi nhìn xem đối phương là ai.
Nhưng Thái Hậu lại nở nụ cười, như đã quen với tính cách người này, không hề cảm thấy khó chịu: “Ông cũng biết công phu ta không cao bằng ông, hơn nữa nơi này cách xa như thế, ông muốn ta nhanh, ta cũng đã dùng tốc độ nhanh nhất để tới đây rồi.”
Như Ý chắc chắn rằng người đàn ông này cũng là người bịt mặt, nhưng cô ngẫm nghĩ, hai người này gặp mặt rõ ràng là không dùng khuôn mặt thật, hiển nhiên là có nguyên nhân sâu xa.
“Bà tìm ta có việc gì? Hiếm khi thấy bà ra ngoài tìm ta vào ban ngày, nói đi có chuyện gì vậy?” Mặc dù Như Ý nghe cách nói chuyện của người đàn ông khá xa lạ, nhưng khẩu âm lại hơi quen thuộc, rốt cuộc là ai vậy?
Thái Hậu phì cười, cảm thấy người thần bí này cũng sốt ruột rồi, hiếm khi thấy người luôn bình tĩnh như ông ta hoảng loạn, bà có nên vui mừng không đây?