Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 370: Có Người Khác Gây Ra



Vừa nhìn thấy tư thế của hai mẫu thân con này, tất cả mọi người đều khôn ngoan hiểu ra, tất nhiên không cần ở lại, bước nhanh ra ngoài rồi đóng cửa.

“Mẫu hậu…” Không biết lấy được bao nhiêu can đảm, Thác Bạt Liệt vẫn gọi một tiếng, nhưng lại vẫn không dám nhìn thẳng vào Thái hậu.

Biểu cảm của Thái hậu quá mức bình thản, giống như đã đã đoán trước được Thác Bạt Liệt biết gì rồi.

“Không biết muộn như vậy Hoàng thượng đến tẩm cung của ai gia có chuyện gì, đêm dài sương dày, người là vua của một nước, vất vả quốc gia đại sự, nhất định phải chú ý đến thân thể của mình!” Mặc dù Thái hậu nói lời này bình tĩnh không một tia gợn sóng, thậm chí còn không hề có biểu cảm gì, nhưng Thác Bạt Liệt vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được dịu dàng ẩn sâu trong đó.

“Hài nhi, hài nhi nhận lỗi với mẫu hậu!” Vậy mà Thác Bạt Liệt quỳ gối xuống trước mặt Thái hậu.

Thái hậu không ngờ Thác Bạt Liệt sẽ có hành động như vậy, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ Thác Bạt Liệt tự thấy bản thân đã cứng cáp, bèn muốn chắp cánh bay đi một mình.

“Con…” Trong khoảnh khắc đó, vậy mà Thái hậu lại khóc, nước mắt dễ dàng ngập trong hốc mắt của bà, chảy xuống khuôn mặt bà, bà mỉm cười, nhưng nụ cười lại mang theo đau buồn vô tận. Cũng là nghĩ đến trước kia bà lại có thể đồng ý vấn đề hoang đường như vậy với Hoàng thường khi đó, cũng chính là Thái thượng hoàng bây giờ, không ngờ chẳng những không được ca ngợi, lại còn bị con mình hiểu lầm nhiều năm như vậy, loại đau xót này ai có thể hiểu thấu.

Thác Bạt Liệt chờ Thái hậu từ từ ngăn lại nước mắt của mình, lẳng lặng đứng nhìn, thật ra hắn vẫn hiểu, hiểu lúc trước mình không hiểu chuyện, hiểu rõ thứ Thái hậu gánh trên lưng, hắn muốn biết rốt cuộc chân tướng năm đó là cái gì.

Thật ra Thái hậu vẫn đánh giá cao Thác Bạt Liệt, dù sao Thác Bạt Liệt sống sót trong hoàng cung cá lớn nuốt cá bé này, còn lạnh lùng ác độc hơn so với người bình thường, sao hắn có thể dễ dàng sám hối, cho dù chỉ là một chút.

“Con trai muốn biết giao hẹn năm đó của người và phụ hoàng!” Thác Bạt Liệt nói lời này vẫn vô cùng dịu dàng, giống như muốn biết chân tướng kia là để cho Thái hậu không phải đau lòng, không phải gánh vác nhiều như vậy.

Thái hậu sững sờ, lập tức lắc đầu: “Ta không thể nói!”

Dịu dàng trong mắt Thác Bạt Liệt lập tức biến thành băng sương: “Trẫm nói, nói chân tướng năm đó cho trẫm biết!”
Loading...


Hắn vĩnh viễn khoác lên mình tấm da sói, không giống người thường, dù khoác lên mình tấm da sói nhưng có lòng dạ của dê cừu, mà chính là người khoác lên mình tấm da sói lại có lòng dạ của lang sói!

Thái hậu nhìn Thác Bạt Liệt bằng ánh mắt phức tạp, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn, liếc một cái thôi cũng có thể khiến Thái hậu đông lạnh, cuối cung vẫn là bà quá mức ngây thơ, sao Thác Bạt Liệt lại dễ dàng cảm động chứ, nếu dễ dàng cảm động như vậy, năm đó cũng sẽ không đối xử tàn nhẫn với Trác lão tướng quân như thế.

Thái hậu ngồi xuống, kéo lấy Hoàng thượng, ai oán thở dài rồi bắt đầu kể lại chuyện năm đó.

“Hoàng thượng, chàng nói cái gì?” Thái hậu, cũng chính là Hoàng hậu năm đó không thể tin nổi nhìn người đàn ông trước mặt, đây là trượng phu của mình, đây là lời mà một người phu quân sẽ nói với thê tử của mình sao?

Thác Bạt Diệu – Hoàng thượng năm đó, phụ hoàng của Thác Bạt Liệt, hai tay nắm lấy bả vai Hoàng hậu, trên khuôn mặt tràn đầy đau buồn và bất đắc dĩ: “Trẫm cho nàng đoàn tụ với Vệ quốc công!” Lời này của Thác Bạt Diệu, một chữ lại một chữ, gian nan đến nhường nào, hắn ta cũng không có cách nào, đây là biện pháp duy nhất mà hắn ta có thể làm, hắn là vua của một nước, nào lại muốn thê tử đội nón xanh cho mình chứ, hơn nữa còn là chính mình đội lên cho nàng.

Cơ thể Hoàng hậu run lên, trọng tâm không ổn định, ngã về phía sau.

“Hân Nhi!” Thác Bạt Diệu đỡ lấy Hoàng hậu.

Hai mắt Hoàng hậu đẫm nước mắt, ánh mắt nhìn Thác Bạt Diệu tuyệt vọng hơn bao giờ hết: “Vì sao là thiếp, vì sao là thiếp, những người khác không được sao? Đúng, những người khác, không phải chàng vẫn còn phi tần sao?” Dường như Hoàng hậu chợt nhận ra, vô cùng mừng rỡ nói.

Thác Bạt Diệu thở dài, ánh mắt có chút oán hận: “Trừ phi, nàng cảm thấy Bạt Liệt sẽ gần như không leo lên được ngôi vị Hoàng thượng này!”

Hoàng hậu tuyệt vọng nhìn về phía Thác Bạt Diệu: “Vì sao việc này lại có liên quan đến hoàng vị của Bạt Liệt, chàng nói rõ ràng cho thần thiếp đi!”

Thật ra lúc này Hoàng hậu lại muốn châm chọc, nhưng dù sao cũng là tiểu thư khuê các, đây đã là giới hạn lớn nhất của nàng rồi.

Cuối cùng Thác Bạt Diệu nói lý do rồi, lại có vẻ hơi mơ hồ, thần trí Hoàng hậu có chút lẫn lộn, nghe thấy lời của Thác Bạt Diệu, mang máng biết là Huyết Chú, còn có cái gì do tổ tiên để lại.

Thái hậu nói xong những lời này, dường như nước mắt kia đã khô cạn, mặc dù tất cả quá khứ khiến bà đau đớn, nhưng cũng không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ là cả người lại càng trở nên già nua.

Thác Bạt Liệt nghe xong toàn bộ chuyện xưa, cũng không nên nói là chuyện xưa mà là sự thật, lúc này mới ánh mát nhìn Thái Hậu mới dịu dàng hơn nhiều, nhưng cũng chỉ có một chút như vậy, sự dịu dàng của hắn đã bị hoàng cung này, giang sơn này mài mòn gần như không còn.

“Người khổ cực rồi!” Thác Bạt Liệt khẽ thì thầm, nhưng không hề dừng lại, sau đó hắn lại hỏi tiếp, đây chính là tính cách của hắn, vĩnh viễn sẽ không thật sự thương tiếc ai, cho dù là Thái hậu, nếu như nói người duy nhất có thể khiến hắn trở nên bình thường một chút thì cũng chỉ có Như Ý thôi.

“Chuyện Như Ý mất tích năm đó có phải là người làm không?” Thác Bạt Liệt nhìn thẳng vào Thái hậu, dường như là muốn nhìn ra manh mối gì, hắn thấy, Thái hậu có thể ngồi tại vị trí hiện giờ, cũng là nhờ sự khôn khéo và thủ đoạn của bà.

Thái hậu lại rất bình tĩnh, bình tĩnh tựa như biển lớn không hề có một gợn sóng.

“Đúng là ai gia có khiến cho nàng rời đi, nhưng những chuyện khác, chỉ sợ là có người khác gây ra!” Thái hậu không hề sợ hãi nói ra, hoàn toàn đều là lời nói thật.

Thác Bạt Liệt còn muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, Thái hậu cũng đã nói ra điều này, rốt cuộc sẽ là ai chứ?

“Sau này trẫm không muốn nghe thấy rằng có bất kỳ ai làm tổn thương đến Như Ý, bằng không cũng đừng trách trẫm không khách khí!” Mặc dù Thác Bạt Liệt nói không chỉ thẳng tên Thái hậu ra, nhưng dù là ai cũng có thể nghe ra ẩn ý trong đó.

Thác Bạt Liệt liếc nhìn Thái hậu, rất lâu sau, cuối cùng hắn vẫn không nhịn được lên tiếng: “Mẫu hậu, bây giờ người vẫn còn cầu xin cho Vệ quốc công sao?” Cũng không biết ý đồ Thác Bạt Liệt nói lời này, phải chăng hắn vẫn đang thử thăm dò tính chân thật trong câu chuyện của Thái hậu.

Lần này Thái hậu lại nhìn rất thoáng, tràng hạt trong tay cũng xoay chuyển vững vàng, không hề có chút hoảng hốt nào.

“Ai gia vẫn hi vọng Hoàng thượng giữ ông ta lại, còn những việc khác, đều do Hoàng thượng làm chủ!” Thái hậu nói ra không hề lo lắng, cho dù là chút hi vọng kia, cũng lộ ra vẻ đúng mực, dường như chuyện này làm như vậy mới là tốt nhất.


Thác Bạt Liệt nhìn Thái hậu, rất lâu sau, hắn xoay người rời khỏi Băng Từ Cung.

Cả một buổi tối, những chuyện Thác Bạt Liệt trải qua giống như rất nhiều, nhưng lại cũng giống như rất ít, nhiều đến mức hắn không hiểu rõ ràng, nhưng lại ít đến mức dường như chỉ dây dưa đến một người.

Ngày mai, hắn có nên thỏa mãn ý muốn của Vệ quốc công không, để ông ta ở bên cạnh Trác lão tướng quân, thật ra đối với lòng trung thành của Trác gia, có lúc Thác Bạt Liệt lại có hơi nghi ngờ, loại mâu thuẫn này khiến hắn rất buồn phiền.

Được rồi, vẫn nên ngủ thôi, ngày mai sắp xếp tiếp, có lẽ quá mệt mỏi, Thác Bạt Liệt vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi.

Khi Trác Lỗi quay về Trác phủ, chuyện đầu tiên hắn làm chính là đến phòng của Như Ý, tất cả mọi chuyện giống như nằm ngoài dự liệu, nhưng cũng rất hợp tình hợp lý.

Giờ phút này người hầu kia đang quỳ trên mặt đất, nhận lấy lửa giận của Trác Tuấn.

“Đến người mà ngươi cũng không trông coi được, Trác phủ chúng ta nuôi ngươi làm gì!” Đối với võ tướng như Trác Tuấn mà nói, có lẽ khả năng nhẫn nhịn vẫn chưa đủ, dường như tất cả đều là người hầu kia sai, bản thân thì không hề sai chút nào.

Khi người trong phòng nhìn thấy Trác Lỗi trở về, tất cả mọi người đều giật nảy mình, nhưng cũng biết không giấu diếm được việc này, rốt cuộc là ai to gan như vậy, thừa dịp không có người cướp mất Như Ý vẫn đang hôn mê.

“Đại ca, xin lỗi, đều là lỗi của đệ, khiến cho Như Ý cô nương bị người ta cướp đi rồi, mong đại ca thứ tội, đệ đã phái người ra ngoài tìm, huynh yên tâm, đệ nhất định tìm nàng trở về!” Dường như bây giờ Trác Tuấn cũng chỉ có thể nghĩ đến câu này, quả thật hắn không tìm được việc gì khác để đền bù lỗi lầm của mình.

Nói xong lời này, tất cả mọi người đều giương mắt thấp thỏm không yên đợi Trác Lỗi mắng, hoặc là đổi một cách khác, ít nhất cũng không phải là im lặng như hiện giờ.

Bọn họ sợ hãi, đây chính là im lặng trước khi giông tố kéo đến.

“Đại ca, muốn đánh muốn chửi, huynh nói một câu đi, huynh không nói lời nào thế này, chúng ta lại càng không biết phải làm sao, nếu như huynh khổ sở, đau buồn, huynh cũng không cần kìm nén!” Trong mắt bọn họ, nam tử hán đại trượng phu, hoặc là thoải mái cười to, phải nói năng hùng hùng hổ hổ, hoặc là đau đớn khóc rống lên, chưa từng có hành động đàn bà giống như những tên nhân sĩ tri thức.

Trác Lỗi cố tình tỏ ra như vậy để cho bọn họ sốt ruột, đây chính là trừng trị, thật ra chuyện đã xảy ra rồi, đánh chửi cũng không giải quyết được vấn đề.

“Các ngươi triệu hồi người đã phái đi về đây!” Trác Lỗi mỉm cười, giống như là muốn làm dịu bầu không khí một chút, nhưng dường như hắn cười một tiếng như vậy, chẳng những không làm cho bầu không khí dịu lại, ngược lại còn khiến cho bầu không khí càng trở nên kỳ lạ, mấy người đều càng căng thẳng hơn.

“Đại ca, chúng ta sẽ mau chóng tìm người trở về, huynh đừng sốt sắng, làm như vậy phải chăng là đã tuyệt vọng rồi!” Cuối cùng Trác Uy có chút không rõ, chẳng lẽ đại ca đau buồn quá mức, thần kinh xảy ra vấn đề, nếu đã vậy, hắn cũng vội vàng ra hiệu với Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ bên cạnh, để bọn họ gọi đại phu đến.

Vừa rồi Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ cũng có cùng suy nghĩ với Trác Uy, mau chóng ra ngoài muốn gọi đại phu.

“Quay lại!” Trác Lỗi nói lời này lại cố tình nghiêm mặt, điều này khiến người ở đây lại càng cảm thấy chuyện vốn không đơn giản như vậy.

Trác Lỗi quay đầu liếc hai người đứng tại cửa chính kia, đã bước một chân ra ngoài, cái chân còn lại cũng không biết có phải là vì tiếng gọi lại lạnh lùng của hắn hay không, mà lúc này không biết đi tiếp hay dừng lại: “Như Ý không sao, vì thế các đệ không cần phải lo lắng!’

Cuối cùng tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong mắt bọn họ lộ ra vẻ kỳ quái, rõ ràng Trác Lỗi tiến cung gặp hoàng thượng, vì sao hắn biết.

Trác Lỗi cũng không muốn giải thích, bởi vì thật ra hắn cũng không biết tình huống cụ thể, hắn luôn cảm thấy Như Ý không giống với mọi người, phải biết năm đó mình giành được kỳ ngộ kia, rõ ràng nàng bị thứ gì đó tha đi, lại bình yên vô sự trở về, chỉ là sau lần trở về đó, nàng bắt đầu trở nên ít nói, hăn vẫn luôn cho rằng lần đó Như Ý gặp phải chuyện gì đó, hơn nữa vô cùng quan trọng.

“Đại ca, đại ca…” Thấy Trác Lỗi chìm trong suy nghĩ, mấy người lại có chút lo lắng, lại không hiểu vì sao.

“Ừm! Không sao.” Trác Lỗi miễn cưỡng mỉm cười, lại có chút xấu hổ: “Gọi người trở về, ta cần dùng người!” Bây giờ hắn là người của Trác phủ, chắc chắn phải sắp xếp những người này, nhưng mà, loại gióng trống khua chiêng tìm kiếm thế này, ngược lại hắn có tính toán khác. Nghĩ đến điều này, Trác Lỗi lộ ra nụ cười thâm thúy khó lường.

“Vâng!” Mấy người đều đã thấy được mưu kế của Trác Lỗi, bây giờ hoàn toàn nghe theo sắp xếp của hắn, bon họ luôn cảm thấy chắc chắn trong này có manh mối lớn, nếu như mình đi làm, cũng không biết có bị lợi dụng không.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv