Thác Bạc Liệt trở lại tẩm cung, cả người đều giống như lửa, không người nào dám đến gần.
“Người đâu, dẫn trẫm đi gặp Vệ quốc công!” Hắn nghĩ mới vừa rồi nếu không phải Vệ quốc công, Như Ý sẽ không vì mình ngăn một chưởng như vậy, cũng sẽ không bị thương.
“Nói, đứa trẻ ở đâu?” Thác Bạc Liệt tới gần Vệ quốc công một chút, cả người giống như bốc lửa, ánh mắt kia muốn nuốt Vệ quốc công xuống.
Vệ quốc công lắc đầu: “Ta có một yêu cầu, ngươi đem ta và Trác lão tướng quân giam chung một chỗ đi!
Vệ quốc công nói lời này, mặt giống như nhớ lại, cũng không phải nghĩ tới chuyện gì.
Đối với yêu cầu của Vệ quốc công, Thác Bạc Liệt có chút kinh ngạc, hiển nhiên người này thật sự mặt dày như thế: “Ngươi dựa vào cái gì cho rằng trẫm sẽ bỏ qua cho ngươi?” Thác Bạc Liệt cho tới bây giờ không biết, người này tại sao tự tin như vậy mình sẽ không chém hắn, hoặc là tru di cửu tộc.
Vệ quốc công cười cười: “Biết Thái hậu vì sao cầu xin tha thứ cho ta không? Ta không thể tùy tiện chết như vậy, hơn nữa chẳng lẽ ngươi không muốn đứa trẻ của ngươi, long chủng của người?”
Không nhắc tới Thái hậu còn được, nhắc tới Thái hậu, Thác Bạc Liệt càng tức giận, bóp mặt Vệ quốc công: “Trẫm nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ban đầu chuyện cẩu thả giữa ngươi và Thái hậu, trẫm không biết, bà ta cho là cầu xin trẫm tha thứ, trẫm sẽ thả ngươi sao? Nói cho các người biết, không thể nào!”
“Tuổi trẻ kiêu ngạo, lời này cũng không nên nói sớm như vậy!” Vệ quốc công cười không một chút để ý, dường như tất cả đường lui ông ta đã sớm suy nghĩ xong, một chút cũng không lo lắng.
Vừa nghe lời này của Vệ quốc công, lòng Thác Bạc Liệt dao động, mặc dù hắn chỉ là trừng mắt với Vệ quốc công: “Ngươi nghĩ xong nói thế nào, hãy cầu xin trầm tha thứ! Trẫm phải bảo đảm hoàng tử của trẫm thật tốt!” Thác Bạc Liệt nói xong, cũng không nhìn Vệ quốc công, xoay người rời đi.
Trong mơ hồ, hắn nghe được Vệ quốc công thở dài một tiếng: “Aiya, cuối cùng vẫn nghi ngờ lòng trung thành của Trác lão tướng quân!”
Thác Bạc Liệt dừng một lát, không biết tại sao Vệ quốc công lại có cảm khái như vậy, ông ta không nghĩ ra, bây giờ chuyện dây dưa rất nhiều, trải qua lễ rửa máu này, mặc dù đầu năm, nhưng hơi thở đè nén cả nước còn lẩn quẩn, “Giai thoại” lưu lại duy nhất sợ rằng chỉ có mấy chứ năm mới vui vẻ của Như Ý trên đại điện kia.
Loading...
Lúc Thác Bạc Liệt bước vào Băng Từ Cung, hắn mới phát hiện, cả người Thái hậu bỗng chốc già hơn rất nhiều rất nhiều, mơ hồ hắn lại nhìn thấy tóc trắng.
Nhưng vừa nghĩ tới bà ta phản bội phụ vương mình, điều này làm trong lòng Thác Bạc Liệt cũng thấy vinh quang không được hoàn chỉnh, cái loại đáng xấu hổ đó, mỗi lần hắn nhìn thấy phụ vương của năm đó đều lộ ra vẻ tự ti.
Thái hậu vừa thấy Thác Bạc Liệt đến, trên mặt đầu tiên là vui mừng, ngay sau đó lại bị khói mù vờn quanh.
“Thế nào, còn đang đau lòng cho tên đàn ông chó kia sao!” Thác Bạc Liệt nói lời này lộ ra chút cay nghiệt chanh chua.
Rõ ràng thấy người Thái hậu chấn động, vẻ mặt nhìn về phía Thác Bạc Liệt có một loại khó thể tin.
Thác Bạc Liệt khinh thường hừ một cái: “Ta nói như vậy chẳng lẽ có sai sao? Bà chẳng lẽ một chút liêm sỉ cũng không có?”
“Con đối xử với mẫu hậu như vậy?” Lòng Thái hậu trầm xuống, trong lời nói mang theo tang thương, ánh mắt rũ thấp, giống như đang che giấu đôi mắt sắp rơi lệ của mình.
Thác Bạc Liệt cuối cùng cũng lộ chút vẻ xúc động, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha người, “Bà bảo trẫm nhìn bà thế nào, ban đầu trẫm tận mắt nhìn thấy, bà khiến trẫm những năm này thống khổ biết bao nhiêu, bà vĩnh viễn không biết!” Nói tới đây, giọng Thác Bạc Liệt cũng có chút nghẹn ngào, tất cả những thứ này giống như con ấn rơi trên người hắn, lau cũng lau không đi.
Nhưng Thái hậu càng thương tâm, “Tất cả những thứ này không phải ai gia sai, là Hoàng thượng bày mưu đặt kế!” Lời nói này ra, từ trong miệng một người đàn bà phun ra, chân tướng lại lộ ra tàn nhẫn như vậy, nghĩ xem một người đàn bà, chồng mình xúi giục mình làm chuyện cẩu thả.
Người Thác Bạc Liệt chấn động, khó có thể tin nhìn Thái hậu, tiếp theo là kinh hoàng đến con ngươi co rút lại.
“Ha ha ha, hoang đường, thật là hoang đường, Phụ hoàng tại sao có thể là người ngu muội như vậy, sẽ để cho người đàn bà của mình cắm sừng mình, bà muốn kiếm cớ, cũng không cần tìm một cái cớ vụng về như vậy, giống như ngày đó hãm hại Như Ý vậy, thật sự là vụng về, ha ha…” Thác Bạc Liệt vừa nói, vừa cười, lại không muốn nghe Thái hậu giải thích, đi ra ngoài.
Thật ra thì hắn biết đây là sự thật, mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng hắn biết đây chính là cái gọi là chân tướng, mà Thái hậu cầu xin tha thứ cho Vệ quốc công, khẳng định vẫn có ẩn tình khác.
Chỉ là dường như trong lòng hắn không tiếp thu nổi, chân tướng mình giữ nhiều năm như vậy, thù hận nhiều năm như vậy, giờ khắc này tất cả lại đều thay đổi.
Mặc dù Thái hậu biết chân tướng này rất tàn nhẫn, nhưng bà ta không thể không nói, ban đầu bà ta cho rằng giết chết Như Ý có thể ngăn cản chân tướng nổi lên mặt nước, nhưng kết quả lại phát hiện, hoàng cung này làm gì có thứ có thể cất giấu, đều là trong hoàng cung chân tướng nhiều, nhưng tất cả chân tướng luôn có ngày ra ánh sáng.
Cho nên, mới có bây giờ, Như Ý không chết, Vệ quốc công bị bắt, mà Thác Bạc Liệt dường như cũng bị đả kích.
Thái hậu thở dài, tiếp theo, những thứ được gọi là chân tướng có phải hay không, thì phải từ từ moi ra toàn bộ: “Hoàng thượng, nơi này con để lại một đống đồ lớn, bảo ta làm sao đón nhận con.” Nước mắt theo gương mặt già nua của Thái hậu từ từ tuột xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà.
Thác Bạc Liệt ngồi trên chiếc giường Như Ý đã từng ngủ, sờ chăn nệm, dường như còn có thể cảm thụ được hơi thở của cô.
Hắn muốn nói vì sao những thứ Như Ý cho hắn tất cả đều quen thuộc thế, thấy cô cười, hắn cười, thấy cô thương tâm, hắn sẽ đau lòng.
“Như Ý, rốt cuộc nàng ở đâu? Rõ ràng cũng xuất hiện rồi, vì sao còn phải trốn tránh trẫm, nếu như nàng ở đây, nàng có thể phân tích một chút cho trẫm, trẫm nên làm như thế nào, năm đó vì sao nàng giấu giếm chuyện đứa trẻ, rốt cuộc có chuyện gì để nàng cũng đem cả chuyện đứa trẻ gạt trẫm, vì sao trẫm thật không hiểu!”
Thác Bạc Liệt mơ màng ngã xuống giường, cảm nhận hơi thở của Như Ý, từ từ tiến vào trong mộng.
Trong mơ hồ, dường như hắn nhìn thấy một đứa bé trai đi về phía mình, trong miệng kêu ê a, giống như là đang gọi mình: “Phụ hoàng, phụ hoàng…”
Bên cạnh đi theo một người phụ nữ, người phụ nữ kia có nụ cười như hoa, lúc ngẩng đầu lên, thế mà lại là Như Ý, nhìn về phía mình: “Liệt!”
Thác Bạc Liệt cảm thấy thỏa mãn, muốn đón lấy. Khi hắn nhào qua, lại phát hiện cái gì cũng không có.
Lúc hắn đang mê man, hình ảnh lại thay đổi, vậy mà lại là cơ thể mẫu hậu mình và cẩu tặc Vệ quốc công đó đang dây dưa.
Thác Bạc Liệt trợn mắt liếc nhìn, dường như ánh mắt hắn giờ phút này muốn giết người: “Cẩu nam nữ!” Hắn đã hoàn toàn đánh mất đi lý trí.
Thác Bạc Liệt không biết từ đâu ra cầm một cây dao, phi thân qua muốn đâm về phía người trên giường, nhưng hai người giống như là hoàn toàn không có phản ứng, tiếp tục làm chuyện dơ bẩn.
“Bịch!” Nhưng Thác Bạc Liệt nhào qua một khoảng trống không, để lại cảm giác đau buồn.
Lại một hình ảnh, đó là phụ hoàng và Thái hậu hai người đang cãi vã, nhìn Thái hậu kích động khác thường, tiếp theo là Phụ hoàng hắn phất tay áo đi, nhưng khoảnh khắc xoay người kia lộ ra vẻ mặt đầy hiu quạnh và chán nản, cuối cùng lại không xoay người.
Thác Bạc Liệt thấy Thái hậu bước một bước dài ôm lấy phụ hoàng từ phía sau lưng, lẩm bẩm nói: “Thần thiếp đồng ý là được, thần thiếp đồng ý là được, thần thiếp đi làm!”
Thác Bạc Liệt không biết hai người có chuyện gì mà cãi vã, theo hắn thấy, thật ra thì đó không phải là ý đồ cuối cùng trong mơ hồ, trong trí nhớ của hắn chỉ có những thứ này, dù là một giấc mộng, nhưng cũng chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng như có như không, nửa thật nửa giả.
Lúc Thác Bạc Liệt tỉnh lại lần nữa, đã là chạng vạng tối, bóng đêm cũng đã tối xuống.
“Hoàng thượng, nên dùng cơm rồi!” Lý công công vẫn luôn canh ở bên ngoài, vừa nghe thấy động tĩnh trong phòng, cũng biết Thác Bạc Liệt hẳn là đã rời giường, vội vàng đề nghị.
Thác Bạc Liệt mệt mỏi đứng dậy, mặc dù không có khẩu vị gì, nhưng hắn biết bây giờ mình vẫn không thể ngã xuống nhanh như vậy.
“Truyền!” Gương mặt Thác Bạc Liệt anh tuấn đẹp trai, mệt mỏi quá độ làm trên mặt hắn có chút cảm giác chán nản, nhưng dường như một chút cũng không ảnh hưởng tới mỹ cảm khác tỏa ra từ hắn.
Lý công công vừa nghe Thác Bạc Liệt để cho truyền lên, cao hứng, đáp lại.
Nhìn mấy món ăn trên bàn, lại có chút phô trương, Thác Bạc Liệt bất giác nhớ tới lời của Như Ý: “Các người thật là xa xỉ, nhiều như vậy, không thể ăn hết, đổ thì lãng phí, ngài không biết một bữa cơm của mình, người bình thường ăn được bao lâu đâu.”
Nghĩ đến lời Như Ý nói, trên gương mặt bình tĩnh kia rốt cuộc có chút căm phẫn, lúc đó Thác Bạc Liệt còn ngốc nghếch phản bác cô, bây giờ suy nghĩ một chút mình thật đúng là ngu muội.
“Lần sau, không cần làm nhiều món như vậy!” Thác Bạc Liệt ngẩng đầu nhìn vào mắt Lý công công, rất bình tĩnh nói, có điều ánh mắt kia lại mang theo vẻ không cho phép nghi ngờ.
“Vâng!” Mặc dù không biết sao Thác Bạc Liệt ăn cơm lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy thế, có điều trong lòng chủ tử nghĩ như thế nào dù sao không phải nô tài hắn nên nghĩ.
Thác Bạc Liệt ăn rồi ăn, mặc dù bụng có chút đói, nhưng hắn cảm thấy vẫn tẻ nhạt vô vị.
Lại nghĩ tới lần đó, mình đang ăn cơm, cảm giác được sự yên tĩnh của Như Ý, hắn không nhịn được quan sát Như Ý tỉ mỉ, rất hiển nhiên Như Ý là người lanh lợi như vậy, làm sao có thể không cảm giác được ánh mắt của mình, nhưng Như Ý vẫn ngồi đó không nhúc nhích, không bị bất kỳ ảnh hưởng nào.
Cuối cùng, bản thân rốt cuộc không nhịn được khụ một tiếng, sau đó dùng thanh âm từ tính của mình nói: “Chẳng lẽ nàng đối với việc ta nhìn nàng lâu như vậy, thật sự thờ ơ sao?” Bây giờ Thác Bạc Liệt phát hiện khi đó mình cực kỳ giống một đứa trẻ.
Rốt cuộc Như Ý cũng ngẩng đầu, có điều đều là vì cô đã ăn cơm xong, lúc này mới nhìn về phía Thác Bạc Liệt: “Ngài thích trợn mắt, mắt không mọc trên mặt tôi, có trừng cũng sẽ không sinh con được!” Như Ý nói lời này, còn nhét đồ ăn vào miệng.
Thác Bạc Liệt suy nghĩ một chút, bây giờ lại cười, hắn rốt cuộc cũng biết mình đối với sự dung túng một người phụ nữ lại đến mức này, vì sao lúc đó mình không ý thức được mất đi cô chính là lúc có ý sắc phong Hoàng hậu của mình chứ, thì ra rất nhiều thứ không phải chúng ta buông tay, hơn nữa chúng ta còn chưa có cơ hội đưa tay ra, những thứ hạnh phúc kia đã là bọt nước bay lên không khung, càng bay càng cách xa mình.
Thác Bạc Liệt bây giờ rất muốn biết ban đầu đã xảy ra chuyện gì, khiến Như Ý ở bên cạnh mình, nhưng vẫn không nhìn nhận mình, nhưng tại sao xuất hiện trong trường hợp trọng đại như vậy.
Lý công công nhìn dáng vẻ như vậy của Thác Bạc Liệt, thật có chút ngây ngốc, từ lúc nào Hoàng thượng cũng trở nên nhu tình thế, nghĩ tới chỗ Thác Bạc Liệt nhìn, chính là chỗ ngồi ngày xưa của Như Ý cô nương, Lý công công không biết mình có nên quấy rầy tư tưởng của Thác Bạc Liệt không.
Có điều Thác Bạc Liệt rõ ràng vẫn lí trí, tinh thần hoảng loạn cũng chỉ là chuyện trong thời gian ngắn.
“Lý công công, ngươi truyền Trác Lỗi vào cung, trẫm muốn gặp hắn!” Cũng không biết Thác Bạc Liệt từ lúc nào đột nhiên có quyết định này, hơn nữa dường như hắn cũng không nghĩ tới thời gian bên ngoài, có điều cũng chỉ có hắn mới không quan tâm đến thời gian, hắn là Hoàng thượng, có ai có thể dám có ý kiến chứ.