"Sư phụ! Hồng Kông là ở đâu?"
"Là quê của ta."
"Sư phụ, lần trước không phải người nói quê của người là nước T sao?"
"Tiểu tử thối này nói nhiều như vậy? Mau quay về kêu gọi người đi! Năm mươi người là đủ rồi! Tối nay chúng ta sẽ vào phủ Trần Bưu, phá hủy hoàn toàn thế lực của hắn ta! Còn nữa, gọi chị cậu đến đây, lấy một chiếc xe ngựa. Trên đường ta và cô ấy sẽ nói về chuyện công đoàn, nhưng đừng nói với sư đệ của cậu, nếu như để ông ta biết ta giúp các cậu đi đánh nhau, ông ta nhất định sẽ đòi đi theo!"
"Vâng. Sự phụ."
Tống Thanh và La Tiểu Hổ vui mừng, nhanh chóng trở về điểm binh.
Tống Thanh và La Tiểu Hổ đi rồi, Tiểu Bạch mới từ trong góc chui ra.
Như Ý cười: "Tiểu Bạch ngốc. Ngươi không cần phải trốn bọn họ, không phải ngươi đã từng gặp Tống Thanh rồi sao? Huống hồ gì bọn họ cũng không làm hại ngươi, ngươi sao này không uống rượu cũng sẽ không làm thương tổn bọn họ! Tối nay chủ nhân sẽ mang ngươi đi đánh nhau! Khiến cho ngươi máu nóng sục sôi một chút."
Trần Bưu sai hạ nhân chuẩn bị một bàn tiệc rượu để chiêu đãi Thu Vân.
Nhưng thái độ của Thu Vân lại thờ ơ, ngoài việc giúp hắn ta đánh nhau, trên thực tế hắn ta lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, không thể tiếp cận như phụ nữ bình thường.
Điều này khiến cho Trần Bưu thèm nhỏ dãi sắc đẹp và võ công của Thu Vân thập phần buồn bã.
Cho dù hắn ta có làm vừa lòng Thu Vân đến thế nào thì Thu Vân vẫn không bị lay chuyển.
"Đã trễ rồi, Trần bang chủ, người nên trở về nghỉ ngơi đi!" Thu Vân có chút không kiên nhẫn mà tiễn khách. Trần Bưu này thật sự không biết tốt xấu là gì ư?
Trễ như thế này rồi vẫn còn ở trong phòng của một cô gái không chịu ra ngoài.
Nếu như tên Trần Bưu này không phải là người của thừa tướng, Thu Vân sớm đã dạy dỗ hắn ta rồi!
"Thu Vân tiểu thư, đừng lạnh lùng thờ ơ với ta như vậy mà! Thừa Tướng muốn nàng bảo vệ cho ta, nàng cứ lạnh lùng như vậy, động cũng không động liền đuổi ta đi, nếu như có người đến ám sát ta thì làm sao đây?" Trần Bưu tỏ vẻ đáng thương.
Thu Vân thập phần chán ghét nói: "Đã là canh ba rồi."
Trần Bưu nói: "Nói không chừng những tên đó canh tư sẽ đến ám sát tôi."
Thu Vân thật sự cảm thấy khó chịu với sự không biết xấu hổ của hắn ta: "Nếu thật như vậy thì tốt nhất là nên giết chết ngươi đi!"
Trần Bưu nói: "Nếu như ta bị đâm chết, nàng làm sao giải thích với Thừa Tướng?"
Thu Vân nói: "Nói tóm lại, nếu như ngươi vẫn không chịu đi, không có người đến giết ngươi thì ngươi cũng sẽ chết!"
Trần Bưu: "Tại sao?"
Trong đôi mắt Thu Vân lóe lên tức giận: "Ta sẽ giết ngươi!"
"Bang chủ, bang chủ! Chuyện lớn không hay rồi! Có kẻ xấu đột nhập!" Đột nhiên một tên hộ vệ vội vã hoảng loạn chạy vào.
Trần Bưu nói: "Hoảng hốt cái gì? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Là người ở đâu đến? Có thật sự là trộm không? Kẻ trộm nào mà to gan đến mức dám vào phủ của Trần Bưu ta gây chuyện?"
Hộ vệ hoảng hốt nói: "Là người của bang Thanh Long."
Trần Bưu nói: "Không phải hai ngày nay bọn họ đã bị chúng ta đánh cho thất bại thảm hại à?"
Hộ vệ nói: "Lần này bọn họ tìm được một cao thủ! Rất lợi hại, một đường từ cửa trước giết đến sân sau!"
Trần Bưu bực tức: "Cao thủ? Lẽ nào bọn họ không biết cô nương Thu Vân là một trong tứ đại màn khách đang ở trong phủ sao? Vậy mà còn dám đến đây gây sự? Thu Vân cô nương, làm phiền nàng đánh bọn họ thật thảm hại!"
"Tống cô nương, khi nãy những điều chúng ta thảo luận cô đều nhớ hết rồi chứ?"
"Vâng. Tôi đã dùng viết để ghi lại toàn bộ rồi!"
Tống Mẫn có chút cười khổ nhìn hai mươi trang giấy viết đầy những mật mã dày cộm ở trong tay.
Như Ý cười: "Cô cũng không cần phải ghi nhớ rõ ràng tỉ mỉ như vậy."
Tống Mẫn nói: "Cô đã giao một nhiệm vụ quan trọng như vậy cho tôi! Tôi làm sao có thể không kỹ càng được? Hơn nữa đây không phải là làm việc cho cô, cũng không phải là làm vì bản thân tôi, đây là vì những người dân nghèo khổ của toàn thành mà phục vụ, tôi không hiểu gì cả, chỉ đành đem những kiến thức mà cô dạy cho tôi viết lại, sau này lúc gặp khó khăn cũng không thể lần nào cũng đến làm phiền cô được."
Như Ý khẽ mỉm cười: "Cô chu đáo hơn cái tên đầu đất Tống Thanh, xem ra việc thành lập công đoàn này, tìm cô là tìm đúng người rồi! Cô cứ yên tâm mà đi làm chuyện này đi, để tứ ca cho cô thêm nhiều chủ ý, hắn ta quen biết rất nhiều người, gặp được rất nhiều chuyện trên thế gian, hiểu biết hơn tôi rất nhiều, nếu như có gì không hiểu cô cứ đi hỏi hắn ta, nếu như gặp phiền phức khác, cần dùng vũ lực để giải quyết thì cứ trực tiếp nói với Tống Thanh là được rồi!"
Tống Mẫn gật gật đầu.
Trên mặt cô ấy mang một nụ cười, đây là sự thoải mái và vui mừng!
Vốn dĩ hai chị em cô và Tống Thanh, chỉ là hai người dân bình thường ở kinh thành, thường bị bắt nạt, ngay cả nói cũng không dám nói một tiếng.
Nhưng sau khi gặp được Trác Lỗi và Như Ý....
Cuộc đời của bọn họ mới thay đổi hoàn toàn!
Trác Lỗi và Như Ý không chỉ ba lần bốn lượt cứu hai chị em họ...
Mà còn đem hai người bọn họ nhập vào một thế giới mà trước đây chưa từng tưởng tượng đến.....
Khi đó Tống Thanh cầu La Tiểu Hổ nhận đồ đệ...
Như Ý buộc phải chấp nhận người đồ đệ này, hơn nữa lúc có suy nghĩ muốn thành lập bang hội xã hội đen hoàn chỉnh với thế lực hùng mạnh...
Tống Mẫn làm người chị này thật ra cũng không tán đồng...
Thậm chí cô ấy cảm thấy suy nghĩ như vậy rất nực cười!
Mấy đứa trẻ con nhà nghèo thì có thể làm được gì?
Muốn làm chuyện lớn?
Muốn trở thành anh hùng mà ai ai cũng ngưỡng mộ?
Muốn cứu vãn cho những người nghèo phải chịu khổ?
Mười mấy tuổi còn không biết võ công, mấy đứa trẻ nghèo không tiền không thế thì làm sao có thể có tiền đồ?
Lúc đó Tống Mẫn nghĩ rằng Tống Thanh và La Tiểu Hổ sẽ không hề có khả năng thành công, chỉ là không muốn đánh đổ niềm tin vào cuộc sống của những đứa trẻ này, mới cho phép bọn họ ôm tâm thái vui đùa!
Tống Mẫn nghĩ.
Cho dù có thất bại thì nhận được dạy dỗ cũng tốt.
Ít nhất sau này sẽ an phận làm một người dân bình thường, cũng sẽ không có ý tưởng viễn vông gì nữa!
Nhưng...
Bây giờ suy nghĩ của Tống Mẫn đã thay đổi rồi. Hoàn toàn thay đổi.
Cô ấy nghiêm túc suy nghĩ khi cách giải quyết của Như Ý khi gặp phải những chuyện kinh thế hải tục, nghe có vẻ rất vô lý và lạ lùng.
Nhưng mỗi lần sự thật đều chứng minh, cô ấy đúng.
Dường như cô ấy đều có thể thấy được những thứ mà người khác không thấy được, cô ấy đều nắm được những mối mà người khác không nắm được...
Sự ngưỡng mộ của Tống Mẫn dành cho Như Ý đã không còn từ gì để diễn tả được, cô ấy chỉ hi vọng mình cũng có có đủ sức mạnh để đóng góp, trợ giúp Như Ý giúp đỡ những người nghèo đã chịu áp bức...
Cô ấy ngồi trong xe ngựa nghiêm túc đọc đi đọc lại những ý tưởng mới lạ và tiên phong mà Như Ý vừa đề xuất...
Cô ấy biết rằng phần lớn của nó đã vượt qua tầm hiểu biết của cô ấy.
Nhưng cô sẽ dùng hết sức mình mà nghiên cứu từng từ Như Ý nói.
Vì cô biết đó đều là những lời vàng ngọc!
Như Ý dùng tốc độ nhanh nhất để hóa trang, thay đổi dung mạo....
Tống Mẫn tò mò muốn hỏi Như Ý tại sao vẫn chưa đi vào? Xe ngựa đã dừng trước phủ Trần Bưu rất lâu, Tống Thanh và La Tiểu Hổ đã dẫn đầu năm mươi binh đột nhập vào phủ Trần Bưu...
Cô ngước đầu lên bất ngờ nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông xấu xí, bị dọa cho kinh ngạc: "Như Ý. Như Ý....cô đây là..."
Như Ý mỉm cười: "Đây được gọi là dịch dung!"
"Dịch dung? Đây chính là tiên thuật được lưu truyền trong giang hồ?"
"Đây cũng không phải là tiên thuật gì! Cũng không phải là thuật dịch dung thấp kém trên giang hồ! Tôi là thật sự thay đổi dung mạo, sử dụng các phương pháp khoa học nhất và các kỹ thuật trang điểm tinh vi nhất để đạt được những thay đổi hợp lý nhất về hình dạng khuôn mặt, đặc điểm..."
"Dịch dung..tôi chỉ nghe nói một người có năng lực có thể làm thay đổi dung mạo để biến thành một người khác."
"Vậy bây giờ cô nhìn xem tôi giống ai?"
"Một người đàn ông lớn lên vô cùng xấu xí!"
"Đây không phải là dịch dung à? Mất nữa giờ đồng hồ để hoàn thành nó! Được rồi, Tống cô nương, cô có thể trở về trước! Không được nhắc với bất kì ai chuyện tôi dịch dung, Tống Thanh cũng không được nói. Tôi sẽ lén đột nhập vào xem tình hình, nếu có chuyện cần thiết thì sẽ ra tay tương trợ, nếu như bọn họ có thể tự mình làm thì tôi không cần ra tay nữa!"
Nói xong, Như Ý chào tạm biệt người lái xe ngựa rồi đi vào.
Cô ôm Tiểu Bạch yên lặng trèo tường vào phủ Trần Bưu...
Phủ đệ của tên Trần Bưu này cũng không tính là sang trọng lắm, nhưng nó không phải lớn bình thường! Khắp nơi đều là hành lang quanh co uốn khúc, mái hiên, các đài nước, hồ nước trong xanh...
Căn nhà của một tên cường hào nhỏ nhoi còn lớn hơn Nhà Trắng của tổng thống Mỹ, tên Trần Bưu này hẵng đã chiếm được rất nhiều của cải xương máu của dân!
Như Ý nghe thấy tiếng đánh nhau ở phía trước, yên lặng đến nơi đó.
Cô trèo lên một cái cây to, được che bởi tấm màn đen, bới lông tìm vết nhìn sang, chỉ nhìn thấy một hành lang, Tống Thanh và La Tiểu Hổ dẫn đầu năm mươi dũng sĩ đang chống lại ở chính diện!
Đối phương có gần một trăm người, gấp đôi bọn họ.
Nhưng Như Ý xem xét cẩn thận, nhưng không thấy cao thủ gì ở bên trong phe đối phương...
Bất quá chỉ là những gia đinh hộ vệ bình thường....
Tống Thanh và La Tiểu Hổ đang hùng dũng cầm thắng, lại biết có Như Ý bên ngoài yểm trợ, ngay cả khi thật sự gặp phải cao thủ gì cũng không lo lắng, vì vậy khí thế của mọi người dâng cao, hung dữ mãnh liệt!
Rất nhanh, đối phương đã dần dần trụ không nổi nữa!
Mặc dù kẻ thù có lợi thế về số lượng rất lớn, võ công cũng tốt hơn một chút so với Tống Thanh và những người khác.
Những đây đều là những gia đinh hộ vệ nhận lương ít ỏi hàng tháng, ai lại lao ra phía trước tìm cái chết? Tất cả đều muốn trốn đằng sau mà thôi.
Mà Tống Thanh và La Tiểu Hổ cùng mọi người, tuổi trẻ tràn đầy sức lực, thể lực cường tráng...
Đều là những thiếu niên hăng hái vì tự do mà chiến đấu.
Từng người từng người một đều anh dũng giống như đã uống phải máu gà!
Sự khác biệt lớn về khí thế đã khiến cho hai bên phân rõ được thực lực, trong chốc lát Tống Thanh và mọi người với thế mạnh áp đảo buộc kẻ thù phải rút lui!
Như Ý thầm nghĩ: "Chẳng trách Tống Thanh và La Tiểu Hổ cùng mấy đứa nhỏ này chỉ trong thời gian ngắn có hai tháng đã có được chỗ đứng ở Thành Nam và Thành Tây, thế lực lan tràn ra nữa kinh thành! Bọn họ giống như là những thiếu niên nhiệt huyết, dũng mãnh, liều mình, đánh nhau đều xông lên phía trước, không có một ai lui lại sau, tinh thần như vậy có thể không khiến kẻ thù sợ hãi được sao?"
Như Ý cảm thấy may mắn đã để ma kiếm khách dạy bọn họ đáng người mãnh mẽ, công phu bị người đánh cũng không thấy đau!
Nếu không thì những người trẻ tuổi này e rằng cũng không thể chịu đựng được võ công của cao thủ!
"Không được lùi bước! Ai dám lùi bước, lão tử sẽ chặt người đó."
Đột nhiên, một người đàn ông với vóc người cao gầy và thần sắc hung ác cầm trong tay đại đao bước ra...
Bên cạnh hắn còn có một vị mỹ nữ khí chất lạnh lùng đang đứng...
Là cô ta?
Thu Vân, một trong tứ đại màn khách?
"Sau khi lặng lẽ đánh một trận ở Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, bọn họ không phải là chạy mất rồi sao?"
"Tại sao cô ta lại xuất hiện trong phủ của tên cường hào Trần Bưu này?"
"Tống Thanh nói ba ngày nay Trần Bưu đã tìm được một cao thủ có thể lực càng quét bang Thanh Long ở Thành Tây..."
"Lẽ nào Thu Vân chính là cao thủ này?"
"Chẳng trách..."
"Nếu như tứ đại màn khách đã ra tay, Tống Thanh và những người này coi như có nhiều người cũng không thể đánh lại nổi!"
Bây giờ Như Ý cuối cùng cũng biết tại sao Tống Thanh việc tranh đoạt địa bàn ở Thành Tây lại lâm vào thế tuyệt vọng!
Cậu ta vậy mà lại chọc đến tứ đại màn khách!
"Có điều, tại sao chỉ có một mình cô ta?"
Trong lòng Như Ý âm thầm nghĩ: "Không phải tứ đại màn khách đều xuất hiện cùng nhau sao?"
"Tại sao chỉ có một mình cô ta?"
"Còn ba người khác đâu?"
"Lẽ nào đang mai phục trong bóng tối?"
"Nhưng Tống Thanh nói từ trước đến giờ chỉ có một cao thủ đối phó với bọn họ..."