Kiều Oanh mỉm cười nhìn Nhã Tịch và Jay. "Hôm nay em rất vui, hay là bữa này để em mời nha ". Kiều Oanh vừa nói vừa cố ý để lộ tấm thẻ màu vàng trong túi xách ra.
Nhã Tịch hơi nhướng mày. Cô nhận ra tấm thẻ đó, là thẻ của Đông Phương Tẫn. Thật không ngờ, Đông Phương Tẫn lại đưa tấm thẻ này cho cô ta, bên trong nó có một số tiền khá lớn.
Kiều Oanh chuyển ánh mắt sang Nhã Tịch rồi chuyển xuống tấm thẻ. " Chị Nhã Tịch, chị cũng nhận ra nó đúng không? Đây là của chú Tẫn đưa cho em đấy, chú ấy rất thương em đấy ".
Nhã Tịch cười khểnh không nói gì. Có hiểu quá rõ Đông Phương Tẫn mà, tấm thẻ này chắc là tiền mà Đông Phương Tẫn đưa cho hai anh em Kiều Oanh để cảm ơn, ơn cứu mạng.
Số tiền này cũng không nhỏ, đủ để hai anh em Kiều Oanh có một cuộc sống khá giả đến suốt đời. Đó cũng là lời nhắc nhở của Đông Phương Tẫn đối với bọn họ. Nhưng đáng tiếc, Kiều Oanh lại không biết đủ, tham vọng của cô ta quá lớn. Tham vọng quá. Lớn, sẽ dẫn đến hoạ sát thân.
" Chú Tư là chú của chị, chị hiểu ý của chú vì sao lại đưa cho em tấm thẻ này. Còn cafe thì không cần em mời đâu, không đáng bao nhiêu cả, chúng tôi có thể tự trả. Hoàn cảnh của hai anh em em không dễ dàng gì, giữ lấy đi ". Nhã Tịch nhấp một ly cafe, nhẹ nhàng đáp.
Kiều Oanh không để ý đến lời Nhã Tịch nói, cô ta đưa tấm thẻ cho nhân viên phục vụ, thanh toán. Cô ta chuyển ánh mắt về phía cô. " Chị Nhã Tịch, chị không cần lo lắng cho em đâu, sau này em sẽ có được nhiều tiền hơn ". Kiều Oanh nhìn thẳng vào mắt cô, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Ánh mắt Nhã Tịch trở nên lạnh lùng. Ý của Kiều Oanh cô hiểu rất rõ.
'Em xinh đẹp trẻ trung, nhất định sẽ tìm được một người đàn ông vừa đẹp trai, vừa có tiền giống như Hoắc Tổng vậy ". Kiều Oanh không để ý đến ánh mắt của cô, hớn hở nói tiếp. "Chị Nhã Tịch, chị nói có phải không? ". Kiều Oanh áp sát vào cô, nhỏ giọng.
" Kiều Oanh, đừng có thách thức giới hạn của tôi ". Nhã Tịch lên tiếng cảnh cáo. Cô đã vì Đông Phương Tẫn mà nhẫn nhịn hết lần đến lần khác. Nhưng Kiều Oanh lại không biết điểm dừng, liên tục thách thức cô.
Kiều Oanh mỉm cười vô tội. " Chị Nhã Tịch, chị nói gì vậy? Em không hiểu gì cả ". Kiều Oanh áp sát vào cô, sắc mặt lập tức thay đổi, nhỏ giọng. " Vậy thì sao? Đông Phương Nhã Tịch, chị có thể làm gì được tôi. Tôi muốn tất cả mọi thứ của chị, người chủ yêu thương chị và người đàn ông của chị, tôi sẽ chiếm lấy Hoắc Thời Khâm, trở thành Hoắc Phu nhân của Hoắc gia, tôi sẽ sống phòng của chị, ôm người đàn ông của chị ".
Kiều Oanh vừa dứt câu, đã bị Nhã Tịch tát mạnh một cái ngã xuống dưới đất. " Cô cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi, lộ đuôi hồ ly rồi. Kiều Oanh, tôi có thể làm nhiều hơn cô nghĩ đấy ". Nhã Tịch lạnh lùng nhìn Kiều Oanh.
Nước mắt Kiều Oanh trào ra, một tay ôm mặt. " Chị Nhã Tịch, em biết gia cảnh của em không bằng chị, nhưng chị cũng không thể đánh em chứ? Em biết em nghèo, không xứng ngồi cạnh chị, nhưng chị cũng không thể..". Cô ta lớn tiếng nói, nước mắt trào ra không ngừng. Nhìn thật đáng thương, thật tội nghiệp.
Tiếng nói của cô ta lập tức làm thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, những lời bàn tán vang lên.
' Chuyện gì vậy? Bắt nạt người nghèo sao? ".
" Nhìn cô gái kia quen quá. À, là Phu nhân của Hoắc Tổng. Cô ấy lại đang bắt nạt người sao? Quá đáng quá. Dù là Phu nhân của Hoắc Tổng, cũng không thể tùy tiện đánh người như vậy ".
" Cô...". Jay đứng dậy, tức giận nhìn Kiều Oanh.
'Jay, bình tĩnh đi ". Nhã Tịch chuyển ánh mắt sang Jay, lên tiếng ngăn cản. Cô đứng dậy, bước đến gần Kiều Oanh, cô nâng cằm cô ta lên, nở nụ cười quỷ dị nói. " Kiều Oanh, tôi đã mang tiếng rồi, thì mang tiếng đến cùng vậy". Nhã Tịch vung tay, liên tiếp tát mạnh Kiều Oanh trước ánh mắt sửng sốt của mọi người xung quanh.
Nhã Tịch tát Kiều Oanh đến khi gương mặt của cô ta đỏ bừng mới dừng lại. Cô đứng dậy, thổi nhẹ lên bàn tay của mình. " Da cũng thật dày, đau cả tay ".
Cơ thể Kiều Oanh hơi run rẩy, lộ ra ánh mắt không thể tin được. Cô ta nghĩ, Nhã Tịch sẽ không dám tiếp tục ra tay với cô ta. Nhưng cô ta đâu biết. Một người sinh ra đã không sợ trời không sợ đất như Nhã Tịch, có gì mà không dám làm.
" Kiều Oanh, cơ hội tôi cho cô, cô đã dùng hết rồi. Từ nay về sau, tôi sẽ không nương tay với cô nữa đâu ". Nhã Tịch chuyển ánh mắt sang Jay. " Đi thôi, ở đây bị ô nhiễm rồi ".
Jay gật đầu. Anh ấy liếc nhìn Kiều Oanh đang ngồi dưới đất, với ánh mắt chế giễu.
Kiều Oanh nắm chặt tay, ánh mắt căm phẫn nhìn theo bóng dáng Nhã Tịch.
Đông Phương Nhã Tịch, đồ tiện nhân. Tôi sẽ nhớ mấy cái tát này, sau này nhất định sẽ trả lời tất cả cho cô".
Kiều Oanh đứng dậy, quay người rời đi. Bên ngoài trung tâm thương mại, một người đàn ông đội mũ đen, đeo khẩu trang đen tiến đến gần Kiều Oanh.
Kiều Oanh nhìn người đàn ông, lên tiếng. "Quay lại hết rồi đúng không? Đăng lên đi, không biết hết bao nhiêu tiền, dùng cách nhanh nhất, đẩy nó lên hotsearch. Làm tốt, tôi sẽ không bạc đãi anh đâu ".