Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, đánh tan suy nghĩ trong lòng Hoắc Thời Khâm.
Hoắc Tổng! Văn kiện ngài cần ". Giọng nói quen thuộc vang lên, là Tần Viêm.
Hoắc Thời Khâm chuyển ánh mắt về phía cánh cửa. " Vào đi ". Hoắc Thời
Khâm nói.
Cánh cửa được mở ra. Tần Viêm cầm trên tay tập văn kiện màu xanh dương bước vào. Tần Viêm bước đến gần bàn làm việc của Hoắc Thời Khâm, đặt tập văn kiện xuống bàn.
" Đi mua cho tôi bộ quần áo ". Hoắc Thời Khâm nhìn Tần Viêm, nói với giọng điệu ra lệnh.
" Vâng ". Tần Viêm hơi nhướng mày, rồi nhanh chóng gật đầu đáp lại. " Tôi xin phép ạ ". Tần Viêm quay người, bước ra khỏi căn phòng. Mua quần áo? Mua quần áo làm gì chứ? Câu hỏi không ngừng lặp đi lặp lại trong tâm trí Tần Viêm. Tự nhiên sao lại muốn mua quần áo chứ? Thật không thể hiểu nổi mà.
' Mua quần áo? Mua làm gì? ". Nhã Tịch nghênh đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn Hoắc Thời Khâm.
Không có gì. Chỉ thấy hơi nóng, muốn đi tắm thôi ". Hoắc Thời Khâm thản nhiên cất tiếng, vừa nói vừa đưa tay tháo chiếc cà vạt màu xanh trên cổ xuống, để lộ cơ thể đẹp đẽ bên trong.
Nóng sao? ". Nhã Tịch đưa tay đặt lên hai má của Hoắc Thời Khâm, hơi nóng lan toả đến lòng bàn tay cô khiến cô vô thức rút tay lại. " Đúng thật là chú rất nóng. Nhưng cháu cảm thấy bình thường mà ". Nhã Tịch khó hiểu nhìn Hoắc Thời Khâm, bàn tay đưa lên một bên má của mình. " Chú! Hay là chủ bị bệnh rồi? ". Nhã Tịch lo lắng hướng ánh mắt về phía Hoắc Thời Khâm, hỏi. Nhiệt độ cơ thể của Hoắc Thời Khâm thực sự rất cao, không khỏi khiến Nhã Tịch nghĩ như vậy.
Không phải đâu. Chú nóng thôi ". Hoắc Thời Khâm quay mặt sang một bên, ánh mắt hiện lên sự bất lực. Hắn nóng, không phải đều là do Nhã Tịch sao? Nhưng ngoài im lặng hắn không thể làm được gì. Nguyên nhân thực sự hắn không thể nào nói ra được. " Chú vào tắm một lát ". Hoắc Thời Khâm quay người, bước vào phòng riêng bên trong phòng làm việc.
" Chú ấy nóng như vậy, lỡ như tắm xảy ra chuyện gì thì sao? Không được. Mình phải vào theo mới được ". Nhã Tịch nhanh chân, bước theo Hoắc Thời Khâm vào phòng riêng.
Một lúc sau. Nhã Tịch ngồi trên chiếc giường êm ái trong căn phòng, chờ đợi Hoắc Thời Khâm.
Tiếng vòi nước dừng lại. Cánh cửa phòng tắm được mở ra, Hoắc Thời Khâm quấn một chiếc khăn tắm dưới nửa thân dưới, bước ra khỏi phòng tắm. " Sao cháu lại vào đây? ". Hoắc Thời Khâm nhìn cô, đôi mắt đầy sự bất ngờ.
Cháu lo cho chú ". Nhã Tịch ngước lên, đôi mắt cô lập tức hướng thẳng vào cơ thể tuyệt đẹp trước mắt, giọng nói cô dần dần nhỏ lại đến khi tắt hẳn.
Nhã Tịch tròn mắt nhìn cơ thể tuyệt đẹp kia, ánh mắt cô sáng như sao. Cô đã biết, cơ thể của Hoắc Thời Khâm rất đẹp, nhưng hôm nay nhìn thấy một cách rõ ràng như vậy vẫn khiến người ta mê đắm. Những giọt nước đọng trên cơ thể, từ từ chảy xuống càng khiến cơ thể đó trở nên quyến rũ. Hoắc Thời Khâm đã 40 tuổi rồi, cơ thể sao vẫn đẹp như vậy chứ?
' Thật đẹp ". Nhã Tịch mỉm cười, bất giác cất tiếng nói ra lời trong lòng. Cơ thể của Hoắc Thời Khâm lúc này đã in sâu vào tâm trí cô, không thể thoát ra được. Nó như đang phát sáng vậy, thật chói mắt.
Hoắc Thời Khâm bước đến gần Nhã Tịch, hắn ép cô nằm xuống giường. " Đẹp lắm sao? ". Hoắc Thời Khâm đắc ý cười nhẹ, hỏi. " Cháu muốn sờ không? ". Hoắc Thời Khâm nắm lấy cổ tay Nhã Tịch, đặt lên cơ thể mình.
Nhã Tịch mỉm cười, bàn tay cô bắt đầu sờ soạng hết cơ thể của Hoắc Thời Khâm. Những giọt nước lạnh đọng trên người của hắn, mỗi khi chạm vào khiến tay cô như có một luồng điện chạy qua, thật tê tái.
" Thích không? ". Hoắc Thời Khâm mỉm cười hỏi.
" Thích ". Nhã Tịch đáp. " Rất thích. Chú! Cơ thể của chú thực sự rất đẹp ". Nhã Tịch cất tiếng tán thưởng, bàn tay vẫn không ngừng chạm khắp nơi trên cơ thể Hoắc Thời Khâm.
Hoắc Thời Khâm nhìn Nhã Tịch đang nằm dưới thân mình. Ngọn lửa trong hắn lại lần nữa được đốt lên. " Không chịu được nữa rồi". Hắn nắm lấy hai cổ tay của Nhã Tịch, ép xuống giường. Đôi môi đặt lên trên đôi môi của cô.
Hắn thực sự không chịu nỗi nữa, ngọn lửa bên trong hắn bây giờ không thể nào kìm nén được. Hắn đã vượt qua cám dỗ của Nhã Tịch rất nhiều lần, nhưng lần này thì không thể vượt qua được nữa rồi. Hắn muốn Nhã Tịch, muốn Nhã Tịch ngay bây giờ.
Hoắc Thời Khâm giữ chặt tay Nhã Tịch, nụ hôn sâu khiến Nhã Tịch bắt đầu cảm thấy khó thở. Hoắc Thời Khâm lúc này, như một con hổ đói đang cắn xé con mồi vậy.
Cũng là hôn, nhưng lần này sao khác với mấy lần trước quá vậy. Chú ấy! Khác mọi lần quá".
Nhã Tịch bắt đầu dùng lực vùng ra, nhưng sức lực của cô hoàn toàn không thể thắng được một người đàn ông như Hoắc Thời Khâm, dù có dùng hết sức cũng không thể nào thoát ra được.
" Tiểu Tịch! ". Hoắc Thời buông đôi môi của Nhã Tịch ra, nhìn cô với ánh mắt đầy dục vọng nói. " Ngọn lửa cháu thắp lên, cháu phải có nhiệm vụ dập tắt nó