Chú đáng sợ như vậy sao? ". Đông Phương Tẫn nhìn Nhã Tịch, nhẹ nhàng cất tiếng. Đông Phương Tẫn bước vào phòng, đi đến sofa ngồi xuống.
Nhã Tịch cẩn thận hé bên mắt phải ra, không thấy Đông Phương Tẫn trước mắt, cô lập tức quay người lại, nhìn bóng lưng Đông Phương Tẫn đang ngồi trên sofa.
Nhã Tịch bước đến đối diện Đông Phương Tẫn, bàn tay nắm chặt lấy nhau, rõ ràng rất căng thẳng. " Chuyện gì đến cũng đến. Chú Tư! Chú mắng cháu đi ". Nhã Tịch cúi thấp đầu, dứt khoát nói.
' Mắng cháu? Ai bảo chú muốn mắng cháu? ". Đông Phương Tẫn khẽ cười, hỏi.
Nhã Tịch nhướng mày, sự bất ngờ hiện rõ trên gương mặt cô. " Không mắng cháu sao? ". Nhã Tịch không dám tin vào tai mình, hỏi lại.
" Chú muốn nói chuyện với cháu thôi ". Đông Phương Tẫn nhẹ nhàng nói.
Nói chuyện? ". Nhã Tịch ngơ ngác hỏi. Nhã Tịch cứ ngỡ bản thân sẽ bị mắng một trận nhưng không ngờ Đông Phương Tẫn chỉ muốn nói chuyện. Chuyện này thực sự ngoài sức tưởng tượng của Nhã Tịch. Nói chuyện sao? Nói chuyện gì chứ?
' Tiểu Tịch! Chú hỏi cháu, cháu phải trả lời thật lòng cho chú ". Ánh mắt Đông Phương Tẫn trở nên nghiêm túc, cất tiếng.
Nhã Tịch gật đầu, chỉ cần không mắng cô, cô đã vui lắm rồi, hỏi sao? Hỏi bao nhiêu cũng được.
" Cháu thực sự yêu Thời Khâm sao? Cháu thực sự muốn ở cạnh Thời Khâm? Cháu cũng biết Thời Khâm hơn cháu rất nhiều tuổi, cậu ấy cũng không thể sinh con ". Đông Phương Tẫn hỏi.
Nhã Tịch nhướng mày, đôi mắt bất ngờ nhìn Đông Phương Tẫn. Cô không ngờ được, câu hỏi mà Đông Phương Tẫn muốn hỏi lại là câu này." Chú Tư! Cháu yêu chú ấy. Cháu muốn ở bên chú ấy. Đối với cháu tuổi tác không quan trọng, chỉ cần có yêu nhau là đủ rồi. Chú Tư! Còn chuyện con cái, bây giờ không phải không có cách. Dù không có cách đi nữa, cũng có thể nhận con nuôi mà ". Sự bất ngờ trong ánh mắt cô vụt tắt, thay vào đó là sự nghiêm túc. Nhã Tịch nhìn thẳng vào đôi mắt Đông Phương Tẫn, nghiêm túc trả lời.
Nhã Tịch thực sự yêu Hoắc Thời Khâm, đối với cô, chỉ cần yêu nhau là đủ rồi, tuổi tác hay con cái có quan trọng gì chứ?
Đông Phương Tẫn hơi nhướng mày, trong ánh mắt có chút bất ngờ. Câu trả lời của Nhã Tịch khiến Đông Phương Tẫn có chút bất ngờ. Đông Phương cũng không ngờ được, Nhã Tịch lại không để tâm đến tuổi tác và con cái. Trên thế giới này, có mấy ai có thể chấp nhận được chứ?
Đông Phương Tẫn thở dài một cái, đôi môi nở nụ cười nhẹ. " Chú hiểu rồi. Chú tôn trọng quyết định của cháu ". Đông Phương Tẫn nhẹ nhàng nói. " Nhưng cháu phải hứa với chú, nếu cháu chịu tổn thương gì nhất định phải nói với chú dù hắn là ai đi nữa, chú cũng sẽ đòi lại công bằng cho cháu. Đối với chú, cháu là quan trọng nhất ".
Nhã Tịch mỉm cười, cô đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Tẫn. Vâng ạ. Cháu biết chú tốt với cháu nhất. Cảm ơn chú, chú Tư! ". Nhã Tịch khoác lấy cánh tay của Đông Phương Tẫn, vui vẻ nói.
" Tiểu nha đầu ". Đông Phương Tẫn khẽ cười, dùng ngón trỏ đã gập lại, gõ nhẹ lên trán Nhã Tịch. " Nghỉ ngơi đi. Chú về phòng đây ". Đông Phương Tẫn đứng dậy, quay người bước ra khỏi phòng.
Cánh cửa vừa đóng lại, hai tay Nhã Tịch đã nắm chặt lại lắc mạnh, gương mặt đầy vẻ vui sướng. Vui sướng vì được Đông Phương Tẫn đồng ý chuyện của cô và Hoắc Thời Khâm.
Reng reng!
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên làm Nhã Tịch bừng tỉnh trong sự vui sướng. Cô đưa tay cầm lấy điện thoại, vừa nhìn màn hình, đôi môi cô lập tức nở nụ cười, ấn nghe máy. " Chú! Chú Tư đồng ý rồi ". Nhã Tịch vui vẻ nói.
" Ừm ". Hoắc Thời Khâm điềm tĩnh đáp. Trong câu nói không có chút bất ngờ nào. Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, có gì bất ngờ đầu chứ? Hoắc Thời Khâm đã biết trước rồi mà, Đông Phương Tẫn nhất định sẽ đồng ý.
" Sao chú bình tĩnh quá vậy? " Nhã Tịch hỏi. Cô nghe ra sự điềm tĩnh trong câu trả lời của Hoắc Thời Khâm. Thật khác lạ. Lẽ nào Hoắc Thời Khâm đã biết trước được kết quả rồi sao? " Chú biết trước rồi sao? ".
" Ừm. Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của chú. Không phải chú đã nói với cháu rồi sao? Đã có chú rồi, yên tâm ". Hoắc Thời Khâm nói.
" Chú. Cháu nói nếu như thôi nha. Nếu như chú Tư cháu không đồng ý, chú sẽ thế nào? ". Nhã Tịch hỏi, trong ánh mắt hiện rõ lên sự tò mò. Tò mò muốn nghe câu trả lời của Hoắc Thời Khâm.
Không từ chối được đâu, chú còn có một con ái chủ bài nữa ". Hoắc Thời Khâm khẽ cười, cất tiếng.
Nhã Tịch hơi nhíu mày. Át chủ bài sao? Là cái gì được chứ? " Đó là cái gì? ". Nhã Tịch hỏi. Cô thực sự không thể nghĩ ra được át chủ bài mà Hoắc Thời Khâm nói rốt cuộc là gì? Thật quá khó đoán.
'Ngày mai cho cháu biết ". Hoắc Thời Khâm mỉm cười đáp. " Ngày mai, chú sẽ đến đón cháu ra ngoài. 7 giờ chú sẽ đến ".
"Ra ngoài? Đi đâu? ". Nhã Tịch ngơ ngác cất tiếng hỏi. Hoắc Thời Khâm rốt cuộc muốn đưa cô đi đâu chứ?
"Hẹn hò ". Hoắc Thời Khâm vui vẻ cất tiếng. Bây giờ hai người là một cặp, hẹn hò cũng là chuyện bình thường