Sáng hôm sau. Đúng 8 giờ đúng. Chiếc xe Lamborghini màu xanh lam dừng dưới chân toà cao ốc 50 tầng cao chọc trời. Đúng, toà cao ốc này chính là Hoắc thị.
Nhã Tịch bước xuống xe, cô khoác lên người một chiếc váy hai dây cổ vuông màu xanh than, vết mực loang dài qua gối, nhìn thật xinh đẹp. " Hoắc thị! Đúng là hoành tráng mà. Không hổ là tập đoàn đứng đầu Nam Dương ". Nhã Tịch khẽ kéo chiếc kính râm xuống, quan sát một lượt toà cao ốc 50 tầng trước måt.
" Nhã Tịch Tiểu thư! ". Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh Nhã Tịch, là Tần Viêm. " Tôi ở đây đợi cô lâu rồi, mời đi theo tôi". Tần Viêm mặc bộ một bộ vest màu xám nghiêm chỉnh, bước đến gần Nhã Tịch.
" Được ".
". Nhã Tịch cởi bỏ chiếc kính râm, nhìn Tần Viêm vui vẻ đáp.
Nhã Tịch quay người, bước vào toà cao ốc hoành tráng kia. Tần Viêm cũng bước theo phía sau.
Bên trong sảnh tầng 1 của toà cao ốc. Nhã Tịch bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức đổ dồn về phía Nhã Tịch và Tần Viêm. Những lời bàn tán đương nhiên sẽ không tránh khỏi.
" Cô gái kia là ai vậy? Lại có thể khiến thư ký Tần đích thân đón tiếp "
" Lẽ nào cô ấy có quan hệ gì đó với Hoắc Tổng? Bạn gái sao? "
Ở Nam Dương, mọi người đều biết Tần Viêm là thư ký của Hoắc Thời Khâm. Người khiến Tần Viêm đích thân đón tiếp ngoài Đông Phương Tẫn, người anh em tốt của Hoắc Thời Khâm ra thì không có ai cả. Bây giờ thấy Tần Viêm đích thân ra tiếp đón Nhã Tịch, đương nhiên sẽ mọi người sẽ nghĩ ngợi rồi.
Nhã Tịch bước vào thang máy dành riêng cho Hoắc Thời Khâm. Chiếc thang máy cân di chuyển lên phía trên, dừng lại ở tầng 50 của toà cao ốc.
Cánh cửa thang máy được mở ra. Nhã Tịch bước ra khỏi thang máy.
NOVEL TOON
" Sao không có ai hết vậy? ". Nhã Tịch quan sát xung quanh, thắc mắc hỏi. Ở tầng 50 rộng lớn này, vậy mà không có lấy một bóng người, thật trống trải. Vì sao lại vậy chứ?
" Nhã Tịch Tiểu thư! Tầng này là dành riêng cho Hoắc Tổng sử dụng ".Cũng đúng thôi, Hoắc Thời Khâm là người quyền lực nhất Nam Dương mà, dùng một tầng cho riêng mình cũng đâu có phải chuyện gì quá bất ngờ. " Tầng này, Không được Hoắc Tổng cho phép thì người khác không được lên đây đâu, cũng không dám lên ". Hoắc Thời Khâm là người thế nào chứ? Là người tàn nhẫn, là một sự tồn tại đáng sợ ở Nam Dương mà, tùy tiện lên tầng 50 mà không được phép, không phải là tự tìm chết sao? Đương nhiên họ không dám rồi.
" Chú ấy đáng sợ lắm sao? ". Nhã Tịch hơi nghênh đầu, ánh mắt có chút nghi hoặc. Hoắc Thời Khâm thực sự đáng sợ sao? Đương nhiên đáng sợ rồi, nhưng đó là đối với người khác mà thôi. Hoắc Thời Khâm ở trước mặt Nhã Tịch không khác gì một con hổ giấy, đã là hổ giấy thì có gì phải sợ chứ.
Nhã Tịch Tiểu thư! Đó là đối với cô thôi. Nếu là người khác thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi ".
Tần Viêm khẽ cười. Tần Viêm không biết nói gì hơn. Có lẽ đối với Nhã Tịch, Hoắc Thời Khâm không có gì đáng sợ, đó là vì cô chưa bao giờ được chứng kiến thủ đoạn của hắn mà thôi. Thủ đoạn của Hoắc Thời Khâm luôn tàn độc, tàn nhẫn, điều này Tần Viêm rõ hơn ai hết. Dù sao Tần Viêm cũng theo Hoắc Thời Khâm được 20 năm rồi mà.
" Nhã Tịch Tiểu thư! Phía trước chính là phòng làm việc của Hoắc Tổng ". Ánh mắt Tần Viêm hướng về căn phòng phía trước mắt, cất tiếng.
Nhã Tịch bước đến căn phòng. Dứt khoát mở cửa bước vào. Nhã Tịch quan sát xung quanh căn phòng, căn phòng sạch sẽ không lấy một hại, đẹp đẽ, tuy trang trí đơn giản nhưng không mất đi nét sang trọng. Đứng ở căn phòng này còn có thể ngắm được cảnh của toàn thành phố. Thật là tuyệt vời mà.
" Cháu đến rồi à? ". Một giọng nói quen thuộc vang lên, không sai, là Hoắc
Thời Khâm.
" Vâng ". Nhã Tịch chuyển ánh mắt về phía Hoắc Thời Khâm đang ngồi ở bàn làm việc. Cô lập tức trở nên sững sờ, mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ mịt, trong ánh mắt chỉ có Hoắc Thời Khâm là trở nên rõ ràng.
Hắn ngồi ở bàn làm việc, khoác trên người là một bộ vest đen lịch lãm, mái tóc đen bóng vuốt ngược về sau, đang chăm chú nhìn tập tài liệu trên tay. Câu nói, người đàn ông quyến rũ nhất là khi đang chăm chú làm việc, quả là không sai mà. Hoắc Thời Khâm lúc này thực sự rất quyến rũ.
Đẹp quá ". Nhã Tịch đứng bất động một chỗ, bất giác cất tiếng. Nhã Tịch gần như bị hút hồn vậy, ánh mắt cô không ngừng hướng về Hoắc Thời Khâm, không thể thoát ra.
" Cháu nói cái gì? ". Hoắc Thời Khâm ngước nhìn Nhã Tịch, trong đôi mắt hắn có chú khó tin. Hắn đặt tập tài liệu trên tay xuống bàn, đứng dậy, bước đến gần Nhã Tịch. " Nhóc con! Cháu nói lại lần nữa đi ".
Đẹp quá. Chú rất đẹp ". Nhã Tịch ngơ ngác, cô không tự chủ được mà nói ra những lời trong lòng.
" Ồ. Tôi rất đẹp sao? ". Hoắc Thời Khâm khẽ cười, đáp.
Nhã Tịch giật nảy mình, cô nhìn Hoắc Thời Khâm, nhanh chóng lùi về phía sau.