Chương 228:
Chỉ là không nghĩ tới, bọn họ không cãi nhau, nhưng mà các fans trên mạng lại cãi nhau trước. Bởi vì có người ở hiện trường chụp đến cảnh Lâm Tích Bạch trực tiếp lấy đồ đánh Tống Tinh Thần. Ngày hôm sau trên mặt Tống Tinh Thần có một chút vét thương, cho nên fans nghi ngờ là do Lâm Tích Bạch đánh mới có. Lập tức trên mạng bắt đầu công khai lên án Lâm Tích Bạch. Lực lượng của fans rất lớn, chỉ cần bọn họ lấy thịt đè người cũng đủ đè chết Lâm Tích Bạch. Có người lại không phục nói: ” Một bác sĩ nhỏ nhoi như Lâm Tích Bạch, làm sao dám đánh Tống Tinh Thần, không nói chuyện khác, tài sản của Tống Tinh Thần phong phú, còn là thiếu gia của một gia đình rất có tiếng tăm ở thủ đô đấy.”
Nhưng lập tức fans lại n Chúng ta đã điều tra được, Lâm Tích Bạch là bạn bè tôt của Tô Thính Ngôn, có thể sau lưng có quan hệ với Lâm Nhứ.”
Cho nên, mọi người lập tức đem chuyện nhỏ này, biến thành cốt truyện, cuối cùng thế nhưng có fans còn viết một tiểu thuyết dài đến hơn mười ngàn chữ, liên quan đến khúc mắc về lợi ích, trở thành một quyền tiểu thuyết đô thị tung hoành giới kinh doanh..
Đem những thứ liên quan đến Tô Thính Ngôn mắng một lượt từ đầu đến đuôi, cũng có người đang nói, vì sao Trường Linh lại tìm một bác sĩ như vậy để đi theo đoàn làm quảng cáo?
Bên kia tuy rằng Lâm Tích Bạch rất tức giận, nhưng mà đúng là chính anh không có thế lực gì để mắng với fans.
Buỏi tối Lâm Tích Bạch muốn im lặng trở về khách sạn nghỉ ngơi, vừa xuống xe, lập tức bị mấy cô gái ngăn cản lại. Vừa nhìn là biết máy người này có lẽ là học sinh cấp ba, hùng hẻ, trực tiếp mắng người: ” Dám đụng đến ông xã của chúng ta, các chị em, có thể buông tha cho cô ta sao?”
” Không thể.”
Mấy người túm lấy Lâm Tích Bạch, đẩy ra bên ngoài, trực tiếp đẩy ngã xuống đất, bọn họ ngay lập tức đánh người.
Lâm Tích Bạch còn đang phản kháng.
” Các người làm như vậy là vi phạm pháp luật, ranh con, các người, phụ huynh của máy đứa đâu, tôi muốn báo công an..”
” Vi phạm pháp luật thì sao? Chúng ta đánh cô một trận vì báo thù cho ông xã, có vào ngồi tù cũng không sao..”
” Tao là trẻ vị thành niên, báo công an cũng không làm được gì.”
Lúc này…
Tô Thính Ngôn từ phía sau xách lấy cổ áo của một đứa, vứt trên mặt đắt, sau lại kéo một đứa khác.
Mấy đứa bị quăng ngã sắp mặt, Tô Thính Ngôn nhìn thấy Lâm Tích Ngôn tóc tai bù xù, vội vàng kéo cô ấy lên.
” Cô không sao chứ.”
Mấy đứa kia bị vứt ngã sắp mặt, đứng dậy lập tức chửi ầm lên: ” Mày là đứa nào, còn dám đánh chúng tao, mày có tin hay không tao..”
Mấy đứa con gái kia còn muốn đánh tiếp, Tô Thính Ngôn lập tức đỡ được tay nó, nhìn nó: ” Muốn khóc phải hay không?”
Con nhóc kia còn không thèm để ý, kiêu ngạo nói: ” Mày có thể làm thế nào, tao còn chưa thành niên đâu, mày dám đánh tao chính là bắt nạt trẻ em, cảnh sát còn không làm gì được tao, mày còn muốn làm gì tao sao?”
” Nhìn máy đứa đúng thật là chưa thành niên, không được dạy dỗ đàng hoàng.”
Tô Thính Ngôn đẩy con bé đẩy ngã xuống dưới mặt đắt, trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Nhứ: ” Chuyện của Tống Tinh Thần anh mặc kệ sao?”
Lâm Nhứ dừng một chút: ” Đâu có.”
” Vậy em chờ anh ở chỗ này, ở trước đường bờ sông của Hải thành.”
” Anh đến ngay đây, đang ở gần đáy.”
Đang ở gần đấy?
Tô Thính Ngôn chưa kịp nghĩ nhiêu, thì lập tức nhìn thây, xe của Lâm Nhứ đã ngừng ở ven đường. Phía sau còn có Tống Tinh Thần vội vội vàng vàng theo đến. Máy đứa con gái nhìn thấy Tống Tinh Thần, đều kêu lên: ” Anh Tinh Thần, anh ơi.”
” Anh Tinh Thần, chân của anh có sao. không?”