*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Thần Hi lạnh lùng nhìn từng hành động của anh, cơn ghen cuộn trào dữ dội trong lồng ngực, nhưng lại không biết nên phát cáu như thế nào
Đời này, Lạc Thần Hi chưa từng chăm sóc bất kỳ một cô gái nào, trong khi Kha Tử Thích lại làm chuyện này một cách đơn giản
Sự săn sóc dịu dàng của Kha Tử Thích khiến đàn ông cũng không khỏi thán phục này, làm dấy lên lòng đố kị trong anh, chính bởi Kha Tử Thích đã thể hiện tình cảm dịu dàng như nước mà bất kỳ người con gái nào cũng không kháng cự lại được này với La Thiên Nhã.
Anh, lần đầu tiên đố kị với một người đàn ông khác.
Hai người đàn ông ngồi đối2diện nhau, ai cũng không muốn rời đi
Anh hút thuốc lá, trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Kha Tử Thích nhìn anh thật lâu, hỏi: “Anh yêu cô ấy sao?”
Lạc Thần Hi đặt thuốc lá trong tay xuống: “Chuyện này có liên quan gì đến anh?”
“Nếu đã không yêu, cần gì phải dây dưa đau khổ như vậy?” Đã không thừa nhận, vậy Kha Tử Thích sẽ coi như phủ nhận.
Lạc Thần Hi cười lạnh: “Yêu và không yêu, làm thế nào để định nghĩa?” Thật ra anh cũng không biết phải hình dung cảm giác của mình đối với La Thiên Nhã thể nào, ban đầu là cảm giác quen thuộc, cảm giác đặc biệt, sau này là lưu tâm, thương xót
Với cô, anh luôn có một loại8cảm giác như đã từng quen biết, luôn hi vọng nhìn thấy cô trong tầm mắt của mình, luôn không ngăn nổi bản thân đến gần cô, muốn độc chiếm có.
“Nếu là yêu, anh sẽ bằng lòng hi sinh tất cả vì cô ấy, kể cả gia đình bây giờ của anh.” Yêu là ích kỷ, Thiến Nhã yêu Lạc Thần Hi, chắc chắn sẽ gây tổn thương cho người vô tội khác, cũng tự tổn thương chính mình, đây là điều khiển tim Kha Tử Thích đau nhói.
“Sao anh biết, tôi sẽ không từ bỏ gia đình của mình vì cô ấy?” Lạc Thần Hi liếc nhìn anh, lạnh lùng hỏi.
“Thế nhưng, bây giờ anh đang làm những gì? Anh có thể đảm bảo cô ấy sẽ không bị9thương tổn vì anh?” Hiện thực là Thiên Nhã đã bị anh làm tổn thương hết lần này đến lần khác.
Lạc Thần Hi cười lạnh: “Vậy anh cũng dám đảm bảo cô ấy sẽ không bị tổn thương vì anh không?” Lạc Thần Dương làm như vậy, chẳng phải cũng do ân oán cá nhân với Kha Tử Thích sao
Chân mày Kha Tử Thích nhíu chặt: “Tôi sẽ cố gắng bảo vệ cô ấy bằng tất cả khả năng của mình.” Anh cúi đầu, giống như đang nhìn lại sai lầm của mình
Lạc Thần Hi chiếm ưu thế: “E rằng điều này cũng không thay đổi được trái tim của cô ấy.” Anh ám chỉ rằng, chính miệng người phụ nữ ấy đã thừa nhận mình thích anh
Nhưng sao chỉ2là thích mà thôi? Đôi mày anh tuấn của anh chợt nhíu lại, nhận ra vấn đề về câu từ, đây thật sự là một vấn đề rất nghiêm trọng
Nhưng Lạc Thần Hi không hề nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Kha Tử Thích, giống như anh đã sớm biết sự thật này.
“Vậy thì sao? Như thế này đã đủ rồi.” Chỉ cần cô ấy vui vẻ, hạnh phúc, Kha Tử Thích nở nụ cười chua xót, nói trong kiên định, Hơn sáu năm trước, Kha Tử Thích gặp Thiên Nhã, gần như là cái nhìn đầu tiên thì anh đã yêu cô, Yêu không nhất thiết là phải chiếm hữu, yêu chính là nhìn người ấy vui vẻ, bản thân liền cảm thấy vui vẻ, nhìn người ấy2đau khổ, bản thân còn cảm thấy đau khổ hơn cả người ấy, nhìn người ấy khóc, bản thân liền hận không thể hi sinh mọi thứ giúp người ấy ngừng khóc, thà để kẻ đang khóc lóc kia là mình.
Nhìn Kha Tử Thích trước mặt, Lạc Thần Hi lại để kị, vô cùng đố kị.
Chính vì vậy, Lạc Thần Hi càng thù địch người đàn ông này hơn, lần đầu tiên anh biết, Kha Tử Thích lại chính là kiểu đàn ông cao thượng trong tình yêu đến thế.
Còn anh thì sao? Chỉ vì cảm xúc không thể nói rõ mà muốn chiếm lấy cô, đây chính là yêu sao?
Không, không phải như vậy, anh sẽ vì cô mà nổi trận lôi đình, vì cô mà ghen tuông, vì cố mà không quan tâm đến bất kỳ điều gì cả, vì cô mà cảm thấy khó chịu, vì cô mà..
cảm thấy vui vẻ.
Phải biết rằng trong thế giới của anh, vui vẻ là chuyện hiếm hoi đến mức nào.
“Tôi không hi vọng có người làm tổn thương cô ấy, dù với bất kỳ phương thức nào.” Kha Tử Thích nói thêm, bất luận là vì yêu hay hận.
Đây chính là sự phủ định dành cho Lạc Thần Hi, là người thừa kế của Tập đoàn Lạc Thần, trên vai anh phải gánh vác quá nhiều thứ, anh có gia đình, có một nhóm chú bác họ hàng như sói đói hổ dữ chực chờ đánh bại anh, còn có cụ Lạc - một người hám lợi, chỉ nhận tiền không nhìn tình.
Anh có thể cho Thiên Nhã cái gì?
Chết tiệt, sao anh lại ngoan ngoãn ngồi ở đây nghe Kha Tử Thích “phán xét” chứ? “Anh dựa vào cái gì mà không cho phép?” Anh cười lạnh, nhếch môi lên tạo thành nụ cười đẹp đẽ mà tà mị, anh không quen bị người khác nhìn thấu, càng không thể bị nhìn thấu trước mặt Kha Tử Thích.
Hai người đàn ông với hai khí chất khác biệt, cứ mặt đối mặt như vậy, lại bắt đầu âm thầm đọ sức,
Sau đó thì...
“Ừ, em muốn uống nước, nước.” Thiên Nhã tựa vào mép cửa, cúi thấp đầu, nói như mộng du
“Để tôi.” Kha Tử Thích vừa định đứng dậy, Lạc Thần Hi liền nói
Đây là giọng điệu không cho phép từ chối, giống như người phụ nữ bên trong, là thuộc về anh
Lạc Thần Hi đỡ Thiên Nhã trở lại giường, rót một ly nước ấm, mớm cô uống hết
“Tử Thích, cảm ơn anh.” Thiên Nhã mở hờ mắt, mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng không thấy rõ đường nét
Gương mặt của Lạc Thần Hi cứng đờ, bàn tay đang nắm ly rõ ràng đã siết lại.
Ha, thật có loại kích động muốn ném ly, lẽ nào trong mơ người phụ nữ này chỉ biết gọi Kha Tử Thích sao? Anh quay gương mặt u ám nhìn Kha Tử Thích vẻ mặt buồn cười đang khoanh tay dựa lên góc cửa
La Thiên Nhã, ngày mai, cổ chết chắc.
Trời sáng.
Thiên Nhã ôm đầu choáng váng nặng nề ra khỏi phòng, nhìn thấy cảnh trước mắt, cô sững người tại chỗ
Đã..
đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao hai người đàn ông này lại ngủ trên sofa nhà cô? Định chiếm phòng khách sao? “Các..
các anh...” Thiên Nhã thật sự khó mà tiêu hóa sự thật này, cô bắt tóc, chuyện ngày hôm qua..
“Sao thế? Cô không nhớ gì ư?” Hai người đàn ông thức dậy, Lạc Thần Hi ngồi trên sofa, gương mặt anh tuấn lười nhác không biểu lộ thiện ý
Kha Tử Thích cũng ngồi dậy: “Em không sao chứ? Còn đau đầu không?” Anh lập tức ân cần hỏi han Thiên Nhã
Lạc Thần Hi nhướng mày nhìn Kha Tử Thích, vẻ mặt càng khó coi hơn.
Thiên Nhã đỡ trán: “Em không sao.” Điều khiển cô đau đầu hơn là dù cô có nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi tại sao sáng sớm đã nhìn thấy hai người đàn ông này ngủ trong phòng khách nhà mình? La Tiểu Bảo đầu? Đúng! La Tiểu Bảo đầu rồi! Lẽ nào Lạc Thần Hi đã...
“Tiểu Bảo...” Thiên Nhã có cảm giác như đại họa sắp ập xuống
“Tối hôm qua bảo bối nhỏ sang nhà Hoa Kỳ ngủ rồi.” Kha Tử Thích lập tức lên tiếng hóa giải nỗi nghi hoặc của cô
Thiên Nhã âm thầm thở phào, may mà..
Không thể để cha con họ gặp nhau, nếu không..
Dù là nguy cơ nhỏ bé nhất khiến cô mất đi Tiểu Bảo, cô đều không hi vọng sẽ xảy ra, “Bảo bối nhỏ? Gọi thân thiết biết mấy, lẽ nào nó là con của anh?” Lạc Thần Hi nhíu mày khoanh tay, hỏi với ánh mắt sắc bén, nghe Kha Tử Thích gọi con của Thiên Nhã thân mật như vậy, trong lòng anh thật sự không thoải mái
“Ngược lại, tôi cũng muốn được như vậy.” Kha Tử Thích xòe tay, nói.
Thiên Nhã nghe cuộc trò chuyện của hai người, hơi đỏ mặt.
“Còn ngây người ra đó làm gì? Còn không đi làm bữa sáng.” Lạc Thần Hi chuyển mắt sang Thiên Nhã, căn dặn với điệu bộ của một vị vua, hoặc có lẽ, như một người chồng đang bảo vợ.
Kha Tử Thích nhìn dáng vẻ Lạc Thần Hi trừng mắt ngang ngược với Thiên Nhã, chợt nhíu mày, nói: “Để anh làm, đợi anh đi đánh răng đã.” Thiên Nhã cười nói: “Không cần đầu, để em làm, anh cứ đánh răng rửa mặt đi.”
“Vậy còn tồi?” Hai người này còn thẳng thừng coi anh như không khí? “À..
Anh cũng vậy.” Thiên Nhã đương nhiên không biết rốt cuộc anh đang buồn bực chuyện gì
Hai người đàn ông chen lấn trong phòng vệ sinh không mấy rộng rãi trong nhà Thiên Nhã, còn đều mang vẻ mặt lười nhác, đầu tóc rối bời, đôi mắt lim dim, râu dưới cằm khiến mỗi người có một sức hút nam tính mê hoặc chết người riêng, nhưng đều đẹp trai đến ngạt thở
Hình ảnh này, thật sự là vô cùng tình tứ nha, xin cho phép suy nghĩ của cô được một lần đen tối chút ít như vậy thôi.
Lạc Thần Hi cầm bộ dụng cụ vệ sinh cá nhân mới mà Thiên Nhã đưa cho anh, nhìn bộ trên tay Kha Tử Thích dường như là bộ anh ta hay dùng, vẻ mặt liền nhanh chóng tối sầm lại, như bầu trời khi mưa bão sắp tới
“Xem ra anh là khách quen của nơi này?” Lạc Thần Hi không vui, nhíu mày hỏi
Thiên Nhã chợt đỏ mặt, biết anh đã hiểu lầm, cô giải thích: “Không phải, Tử Thích chỉ tình cờ qua đêm ở chỗ này mấy lần mà thôi.” Trời ạ, càng nói càng đen, “Tôi đi nấu bữa sáng.” Cô cúi đầu chạy ra ngoài
Ánh mắt của Lạc Thần Hi như sắp xé vụn bóng lưng đang bỏ chạy của cô
Kha Tử Thích nhìn cốc và bàn chải đánh răng của mình, sau đó nở nụ cười vô hại với Lạc Thần Hi: “Chủ tịch Lạc, anh làm trước nhé?” Mặt Lạc Thần Hi đầy vạch đen: “Anh là khách, anh làm trước đi.” Anh tỏ vẻ nói, giống như anh là chủ nhân nơi này
Nụ cười của Kha Tử Thích càng sâu thêm: “Tùy anh.” Nếu Chủ tịch Lạc đã nhường anh, anh dương nhiên không thẹn mà nhận
“Ngay cả dao cạo râu anh cũng có?” Thấy Kha Tử Thích đang nhìn gương cạo râu, Lạc Thần Hi hỏi trong bất mãn
Kha Tử Thích đưa cho anh: “Anh có muốn mượn không?” Hoàn toàn mang ý trêu đùa
Lạc Thần Hi cười lạnh: “Phụ nữ thích dáng vẻ này của tôi hơn.” Anh sờ lên cằm nói một cách tự phụ, rõ ràng có ẩn ý riêng
Thiên Nhã đeo tạp dề, như một cô đầu bếp xinh đẹp bưng bữa sáng mà mình đã dày công chuẩn bị ra trước mặt hai người đàn ông đẹp trai, nói: “Có thể ăn rồi.” Lạc Thần Hi chống nạnh, lạnh lùng nhìn sandwich lạp xưởng trông ngon mắt, còn có ly sữa tươi nóng trước mặt
Anh nhìn sang Kha Tử Thích: “Của anh ta là gì?” Rõ ràng không giống nhau
Thiên Nhã ngoan ngoãn đáp: “Của Tử Thích là bơ lạc.” Quả nhiên: “Sao của anh ta là bơ lạc, còn của tôi là lạp xưởng?” Anh không vui gặng hỏi, đây rõ ràng là thiên vị
Thiên Nhã khó xử bứt tóc, nói: “Hết bơ lạc rồi, cho nên...” Cô chẳng qua chỉ chia bừa thôi, tên này cần gì phải tính toán chi li như vậy cơ chứ
“Anh thích bơ lạc sao? Vậy tôi đổi cho anh.” Kha Tử Thích dàn xếp ổn thỏa, nói
Hiển nhiên điều này không hề xoa dịu cơn giận của Lạc Thần Hi, anh thoáng nhìn sandwich lạp xưởng trong đĩa của Thiên Nhã: “Ai bảo tôi muốn đổi, tôi ăn món này.” Thiên Nhã thấy trán mình toát mồ hôi, đây là vấn đề mà một Chủ tịch của tập đoàn xuyên quốc gia nên quan tâm sao? Đây chỉ là chuyện nhỏ như hạt vừng..
Kha Tử Thích nhìn Lạc Thần Hi chẳng hiểu sao lại giở tính như trẻ con và vẻ mặt mù mịt của Thiên Nhã, anh nở nụ cười bất đắc dĩ: “Em cũng mau ăn đi, bụng đói lắm rồi phải không?” Anh nói xong liền đứng lên giúp Thiên Nhã cởi tạp dề ra, kéo ghế cho cô ngồi, hành động không khác gì một quý ông lịch thiệp
“Cứ giả tạo đi.” Lạc Thần Hi nhìn không thuận mắt, thấp giọng nói
Thiên Nhã nở nụ cười lúng túng: “Ăn thôi, mau ăn thôi.” Bầu không khí này thật là..
khiến thần kinh người ta căng cứng.
Trong lúc ăn sáng.
“Chuyện tối qua, tôi sẽ từ từ tính rõ ràng với cô.” Lạc Thần Hi nói, hiển nhiên không quên sự áp bức” và “lăng nhục” của tối hôm qua, anh cong khoé môi như cười như không
Vẻ mặt Thiên Nhã mông lung: “Chuyện tối qua?” Cô thật sự không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ mang máng rằng cô đã uống say trong quán ăn, sau đó..
sau đó hai người họ đều đến? Đều tại Lạc Thần Dương cả, cô hận chết anh ta rồi
“Anh xin lỗi, sau này em đừng làm như vậy nữa.” Kha Tử Thích nói với vẻ mặt thương xót, giọng điệu mang theo áy náy
Thiên Nhã mỉm cười: “Sao phải nói xin lỗi, chuyện này không liên quan đến anh, Tử Thích.” Là tự cô yêu cầu Lạc Thần Dương đừng vì chuyện trước kia mà lại gây khó dễ cho Tử Thích
Lạc Thần Hi ném sandwich trên tay xuống đĩa, hừ lạnh: “La Thiên Nhã, cô thật sự không sợ chết sao?” Anh cũng không biết bản thân lấy đâu ra nhẫn nại, từ tối hôm qua đến giờ, nhìn cô và Kha Tử Thích thân mật và thắm thiết, rõ ràng anh đã rất tức giận rồi, cảm giác như có ngọn lửa đang thiêu đốt trong bụng, vậy mà anh vẫn có thể yên lặng ngồi ở đây xem hai người họ “liếc mắt đưa tình”
Lạc Thần Hi, mày thay đổi rồi, thật sự đã thay đổi rồi.
Hành động của anh dọa Thiên Nhã giật mình: “Tôi sợ.”