Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 52: Chính là muốn bám lấy anh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Lạc Thần Hi sáp lại gần gương mặt của cô: “Đây là em tự sa vào lưới.”

Thiên Nhã nhượng bộ lui binh: “Anh đừng kích động! Bác sĩ bảo anh không thể chịu kích thích, đương nhiên cũng không thể nghĩ chuyện xấu! Nếu mà phát tác tôi không cứu nổi anh đâu.” Cô rất mừng vì bản thân lại có thể tìm được phương pháp tự vệ chính đáng như này.

Lạc Thần Hi nhìn La Thiên Nhã sau khi sốt xong chỉ số thông minh rõ ràng đã tăng lên, vẻ mặt buồn cười: “Vậy em cứ bám đi, bám cả đời cũng được.” Chủ kiến này hay, khiến anh có một loại cảm giác vui vẻ.

Thiên Nhã làm mặt quỷ với anh, tiếp2tục ăn cháo của cô. Nghĩ hết mọi cách khuyên anh làm phẫu thuật, đây chính là mục đích cuối cùng của cô, cho dù thế nào cô cũng sẽ không bỏ cuộc.

“Ma mi Thiên Nhã, mẹ làm rất đúng, Tiểu Bảo ủng hộ mẹ, cố gắng lên nha, con đánh giá cao mẹ.” La Tiểu Bảo giơ ngón cái với Thiên Nhã, nhìn Thiên Nhã tận tâm tận lực với cha, trong lòng La Tiểu Bảo vui mừng đến mức thật sự muốn nhún nhảy.

Thiên Nhã thu dọn vài bộ quần áo đơn giản, không quan tâm quá nhiều, quyết định vào sống trong biệt thự, tiến hành làm công tác tư tưởng cho Lạc Thần Hi và chăm sóc anh. Đột nhiên như8nhớ ra gì đó, Thiên Nhã chụp lấy điện thoại. “Xin lỗi Tử Thích, hôm qua em... em...” Thiên Nhã nói xin lỗi với Kha Tử Thích ở đầu dây bên kia, cô lại có thể quên mất Kha Tử Thích, tối qua Lạc Thần Hi mất lịch sự giật điện thoại rồi tắt máy, nhất định là Kha Tử Thích rất sốt ruột. “Em không sao chứ?” Giọng nói của Kha Tử Thích có dấu hiệu mệt mỏi kèm theo lo lắng. “À, em không sao.” Thiên Nhã lúng túng trả lời, trong lòng tràn ngập cảm giác áy náy. “Không sao là được.” Anh chậm rãi nói một câu.

Cúp máy, anh mím môi, nhắm mắt lại, kìm nén nỗi đau trong lòng. Anh9đợi dưới nhà Thiên Nhã suốt đêm, cho đến khi nhìn thấy cô bước xuống từ xe của Lạc Thần Hi, trái tim của anh phút chốc rơi xuống vực thẳm, lại thẩm thở phào, cô không sao là được, chỉ cần cô thích, chỉ cần có thể nhìn cô hạnh phúc, anh đã mãn nguyện rồi, không phải sao?

Đại hội cổ đông bãi miễn Chủ tịch vô cùng được quan tâm coi trọng của Tập đoàn Lạc Thần, sẽ tổ chức vào hôm nay. Lạc Thần Hi mất tích nhiều ngày cuối cùng đã xuất hiện, đối mặt với nguy cơ bị bãi miễn, anh lại có vẻ rất đỗi bình thản, vẫn mang khi thể của một kẻ mạnh.

Giá cổ phiếu mấy ngày2qua của Tập đoàn Lạc Thần lên xuống thất thường, bên ngoài cho rằng có người ngấm ngầm thao túng, cũng có người cho rằng là phản ứng dây chuyền của việc Lạc Thần Hi bị đề nghị bãi miễn và những tin tức tiêu cực liên quan đến đời sống riêng của anh.

Đẩy cánh cửa lớn của phòng họp ra, các chú và bác trai thân là thành viên Hội đồng quản trị sớm đã mài răng ken két, chờ đợi đại hội bãi miễn này diễn ra. Mà một bộ phận thành viên Hội đồng quản trị nào đó cũng cùng nhau “quay súng lại bắn quân mình” vì đủ loại điều kiện, đứng về phía các chú bác của Lạc Thần Hi.

Nhưng2nếu họ tưởng rằng làm vậy đã nắm chắc phần thắng, thì sai lầm rồi. Lạc Thần Hi ngồi lên vị trí lãnh đạo cao nhất, nhìn các cổ động và thành viên Hội đồng quản trị từng người một đang ngồi bên dưới ôm ấp ý nghĩ nham hiểm. Không cần quá nhiều lời, anh tiêu sái đặt lên một bản thỏa thuận cổ phần, bỗng chốc khiến cho các đối thủ tỉnh ngộ và đau tim đấm ngực.

“Các người nghĩ những ngày qua tôi quay mặt vào tường để xám hối hay trốn khỏi cuộc đấu tranh âm mưu giành quyền này?” Vẻ mặt Lạc Thần Hi ngang ngược, liếc nhìn một đám lão già đẩy dã tâm này, dự định giảng thêm cho họ một bài học ra trò vẽ tranh đấu.

“Sóng gió trên thị trường chứng khoán mấy ngày nay đều do một tay cậu thao túng?” Lạc Dương Hiển tức đến mức nhíu chặt khuôn mặt già, nghiến răng nghiến lợi, kế hoạch trù tính bấy lâu tiêu tan trong chốc lát, lại thua cuộc lần nữa trong tay của cháu trai mình, ông ta thật sự uất ức.

“Quá trình vốn không quan trọng, quan trọng là, cổ phần mà tôi giữ trong tay, vẫn cao hơn mười phần trăm so với của các người gặp lại, lẽ đương nhiên, đại hội bãi miễn này, chẳng qua chỉ là đang lãng phí thời gian quý báu của tôi mà thôi.”

Lạc Dương Hiên cười nham hiểm nói: “Cậu đừng quên, trong tay tôi vẫn còn cổ phần của Hạ Chi Hoa.” Lạc Thần Hi nhếch môi: “Ông ta sẽ không đến đâu, ông tiết kiệm sức lực lại đi.” “Cậu có ý gì?” Lạc Dương Hiên mang bộ dạng đã trúng kế.

“Các người thật quá mức ngây thơ, cho rằng ông ta sẽ chống lại tôi sao?” Lạc Dương Hiên và một đám đồng bọn của ông ta nhìn biểu cảm tự tin trên gương mặt Lạc Thần Hi, lúc này mới thật sự hiểu ra, từ đầu đến cuối, bản thân họ đã ngã vào cạm bẫy mà anh đặt sẵn. Lạc Thần Hi đứng dậy, khí thế vương giả vốn có kia vào lúc này càng thêm bức người: “Làm tốt những việc mà các người nên làm, nếu không thì, lần sau các người không được may mắn như vậy đâu, tự thu xếp ổn thỏa đi.” Còn dám bày âm mưu gì với anh, anh nhất định sẽ loại sạch họ ra khỏi Tập đoàn Lạc Thần, khiến từng người một thân bại danh liệt.

vấn đề mà Thiên Nhã và đồng nghiệp trong văn phòng lo lắng nhiều ngày qua cuối cùng đã được giải quyết, những người ủng hộ trung thành với Lạc Thần Hi đều thở phào nhẹ nhõm, biết ngay Chủ tịch của họ không dễ dàng bị đánh đổ như thế mà, xem kìa, lần này thật sự là đại thu hoạch toàn thắng rồi, ngoài việc mua hết toàn bộ cổ phần nhỏ lẻ với giá thấp vào trong tay, còn áp đảo tinh thần đám người dã tâm kia một cách sâu sắc, làm địa vị lãnh đạo cao nhất Tập đoàn Lạc Thần của anh càng thêm kiên cổ.

Giúp cả một tập đoàn mấy ngày nay lâm vào bước đường cùng, lại có thể hồi sinh chỉ trong một đêm, khôi phục lại cảnh tượng phồn thịnh, thậm chí còn phát triển thêm một bậc, tuyệt đối không phải chuyện mà một người bình thường có thể làm được, thế nhưng một chuỗi thao tác ngẩm có độ khó cực cao này, đến tay anh lại trở thành chuyện vô cùng đơn giản.

Đương nhiên, việc này không thể thiếu những trợ thủ dưới quyền của anh.

Mà trong nhóm này, có một người anh chưa từng gặp mặt, nhưng lại sở hữu tác dụng quan trọng nhất. “Con rể ngoan của cha, vẫn là con có bản lĩnh, bắt gọn những tên lòng muông dạ thú kia vào lưới chỉ trong một lần, bội phục bội phục.” Hạ Chi Hoa ngồi trên sofa trong văn phòng Chủ tịch, tay cầm ly rượu vang, đang chúc mừng trận thắng lớn lần này với Lạc Thần Hi.

Lạc Thần Hi ngồi vắt chân, tao nhã thưởng thức rượu vang quý giá trong tay. Trước lời nịnh hót của Hạ Chi Hoa, anh hoàn toàn không nghe vào tai, hợp tác với ông ta chỉ là kể tạm thời, cuộc hôn nhân này vẫn phải ly hôn. Hạ Chi Hoa nhân tình thế này, nói tốt cho con gái: “Lạc Thần Hi à, Vân Cẩm đúng thật có làm không đúng, nhưng con nể tình cháu ngoại của cha, tha thứ cho nó một lần thôi, gần đây cả người nó đều gầy đi rồi, con gái cưng của cha từ trước đến nay đã quen được nuông chiều, cha chưa từng thấy nó tiều tụy như thể bao giờ.”

Lạc Thần Hi đặt ly rượu vang xuống, vẻ lãnh đạm trong mắt không hề thay đổi vì sự khẩn cầu trong lời nói của ông ta: “Làm người vẫn là đừng được nước làm tới thì hơn, đừng cho rằng sự nhân từ của con là vô hạn.” Tuy lần này hành động của anh với công ty Hạ Thị chỉ là một vở kịch hay, nhưng điều này không đồng nghĩa anh không có ý định thật sự làm như thể. Hạ Vân Cẩm giấu anh đi tìm lão già họ Lạc để thử cứu vãn hành vi ngu xuẩn của cô ta đã khiêu khích giới hạn của anh, là một người vạch kế hoạch, đương nhiên ghét nhất chính là bị người khác trù tính, nếu không phải nể tình Lạc Lăng, anh đã không nương tay với người cha vợ này. Sắc mặt Hạ Chi Hoa trầm xuống, hiểu ý trong lời nói của anh, khẽ thở dài một hơi, xem ra chuyện này của con gái ông ta thật sự chẳng thể làm được gì rồi, có thể giữ công ty của mình và địa vị trong Tập đoàn Lạc Thần đã là may mắn rồi, Lạc Thần Hi ở trước mắt tuổi trẻ nhưng lại có thể một tay che trời không phải dễ chọc. Khi giấy thỏa thuận ly hôn bày trước mắt, Hạ Vân Cẩm như nằm ác mộng, không dám tin vào. Anh vẫn là đi đến bước đường này, dù cô ta đã vất vả cầu xin.

“Em sẽ không ký, quyền nuôi dưỡng Lạc Lăng cũng không thể nhường cho anh.” Trong văn phòng Chủ tịch, Hạ Vân Cẩm đạt thỏa thuận ly hôn trước mặt anh, nói một cách kiên quyết, Lạc Lăng đã là sợi rơm cứu mạng cuối cùng của cô ta rồi.

Lạc Thần Hi lạnh lùng nhìn cô ta, trong mắt không hề có một chút hơi ấm: “Đây là kết cục tốt nhất của cô, kỷ nó, và cảm những gì cô nên có cút càng xa càng tốt.” Mắt Hạ Vân Cẩm ngập nước: “Lẽ nào tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm nay, trong mắt anh không là gì cả sao?” “Cô rất rõ nguyên nhân tôi lấy cô.” Anh lãnh khốc nói, nếu cô ta đã không thể làm một người mẹ tốt, vậy giá trị của cô ta tại nhà họ Lạc bằng không.

“Nhưng em yêu anh! Chỉ cần anh muốn, chuyện gì em cũng làm!” Kể từ ngày quen biết anh, cô ta đã bị anh thu hút sâu đậm, vì để có được anh, bá chiếm anh, cô ta đã bỏ ra biết bao công sức, thậm chí đã làm những chuyện trái với đạo đức, nhưng anh lại hoàn toàn không để tâm đến cô ta. “Tôi đối với cô đã đủ khoan dung rồi.” Nhà họ Hạ đến giờ này phút này vẫn vững vàng không ngã, toàn bộ dựa vào sự chống đỡ và đầu tư của anh. “Vậy Lạc Lăng thì sao? Nó còn nhỏ như vậy, cần...“.

“Cô còn có tư cách nhắc đến Lạc Lăng? Nó xem việc bỏ nhà ra đi như thói quen, còn không phải công lao của cô.” Người phụ nữ này đóng kịch cũng thật đạt, lại có thể khiến anh không hay biết gì lâu như thế.

Hạ Vân Cẩm chảy nước mắt đầy mặt, vừa căm phẫn lại thất vọng, cô ta chụp lấy thỏa thuận ly hôn xé thành vụn, cắn răng nói: “Em sẽ không ly hôn! Em sẽ chứng minh cho anh xem, trên thế giới này chỉ có em, cũng chỉ có em luôn yêu anh! Thật lòng thật dạ yêu anh!”

“Quyết định ngu xuẩn này của cô, chỉ khiến cô càng thêm đau khổ tột cùng.” Anh nhìn người phụ nữ lụy tình với mình này, mặt không biểu cảm nói, cho dù cô ta khóc lóc thảm thiết, cũng không cách nào lay động một sợi thần kinh nào của anh, trái lại càng làm anh chán ngán cô ta, bởi vốn dĩ trước nay anh chưa từng yêu cô ta.

Trong biệt thự nghỉ dưỡng bên bờ biển, Thiên Nhã đang tập trung pha cà phê, mùi cà phê nồng nàn cùng với hương thơm đặc biệt trên người cô lan tỏa trong không khí, vây quanh anh. Thiên Nhã đưa một ly cà phê đã pha xong cho Lạc Thần Hi đang nghiêm túc đọc báo, hỏi: “Anh định ở lại đây đến khi nào?” Nơi này mặc dù tốt, nhưng vẫn cách khu vực thành thị một khoảng nhất định, đi làm hằng ngày rất phiền phức. “Ở luôn.” Anh đáp lại không cần suy nghĩ. Chủ tịch vẫn là nhanh chóng chuyển về nhà đi.” Tuy cô chưa từng gặp qua Lạc Lăng, nhưng gần đây cậu nhóc đó luôn liên lạc qua tin nhắn với cô, còn liên tục dặn dò cô phải chăm sóc tốt cho cha Lạc Thần Hi, thật là một đứa trẻ hiểu chuyện lại đáng thương, người cha là anh trông không có một chút làm tròn bổn phận nào cả. “Vì sao?” Anh nâng tầm mắt lạnh lùng, hỏi. “Bởi vì Lạc Lăng nhớ anh rồi.” Thiến Nhã trả lời. “Vậy để nó cùng chuyển qua chỗ này.” Đây là một cách giải quyết rất tốt.

“Ở đây giao thông không thuận tiện, tôi đi làm lúc nào cũng phải chờ xe rất lâu.” Thiên Nhã tập hợp đủ loại điểm hạn chế khi sống ở đây, hơn nữa điều quan trọng nhất là, anh vẫn không có ý định đi làm phẫu thuật, bệnh tình ngày một kéo dài, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

“Vậy ngày mai tôi thử cưỡng ép vác em lên xe, vậy thì em không cần đợi xe mỗi ngày rồi.” Điều này là do cô tự tìm lấy, ai bảo cô khăng khăng không chịu ngồi xe của anh để cùng đi làm, anh phát hiện gần đây bản thân đã trở nên cực kỳ lương thiện và dễ bị cự tuyệt rồi, lại có thể để mặc cô không nghe lời của mình, kiên quyết không chịu ngồi xe của mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv