*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
***
Trong phòng làm việc của Chủ tịch tại Tập đoàn Kha thị.
Kha Tử Thích nhìn Karen tay chân vụng về bê một tập tài liệu lớn rồi “bộp bộp bộp”, tất cả đống đó đều rơi xuống trước mặt bàn. Anh không thể làm gì hơn là nói với cô: “Em không làm được việc này đâu, giao cho Coco làm đi.”
Karen chống nạnh nói: “Sao em lại không làm được? Nhìn đi, đây là tài liệu anh bảo em tìm, em tìm được hết rồi đấy.”
Kha Tử Thích gọi cô lại: “Quên đi. Coco, cô đi tìm đi.”
Coco đáp lời rồi rời đi.
Karen tủi thân đứng ở đó: “Anh họ. À không, Chủ tịch, có phải anh cảm thấy em rất vô dụng không?3Tới làm được mấy ngày rồi mà luôn phạm phải những sai lầm nhỏ này.”
“Karen, không phải em không có năng lực mà là tâm tư của em không đặt lên công việc.” Kha Tử Thích nói trúng điểm yếu.
Karen lè lưỡi, phủ nhận: “Em đâu có. Mấy ngày nay em rất tập trung làm việc mà, anh tin em đi. Anh... à Chủ tịch.”
Kha Tử Thích nhìn cô, gật đầu: “Được rồi, nếu cậu cũng đồng ý để em tới Kha thị học tập thì anh không nói gì nữa.”
Karen cười đầy ngượng ngùng: “Chủ tịch, anh đang trách em hả? Trách em nói với cha việc muốn tới bên cạnh anh học tập kinh doanh khiến anh cảm thấy áp lực?”
“Em ấy, quá nhiều2ý đồ xấu. Anh muốn trách em đã để anh quá bận rộn.” Kha Tử Thích bất đắc dĩ cười.
Karen cười ngọt ngào, đứng lên: “Anh họ, em biết anh sẽ không trách em mà. Em đi làm việc đây, nếu có chuyện gì xin cứ giao cho em.”
Kha Tử Thích khoát tay: “Ra ngoài đi.”
Kha Tử Thích đau đầu nhìn tài liệu chồng chất trước mặt, đỡ trán gọi điện thoại cho Coco.
Coco vội vàng đi tới, nhìn núi tài liệu trước mặt mà muốn khóc: “Cô Karen, những thứ Chủ tịch bảo tìm không phải thế này đâu.”
Karen không phục, há miệng nói: “Đúng mà, không phải nói là cần báo cáo doanh nghiệp trong năm qua à?”
“Đây là báo cáo của bên tài3vụ, cô nhầm rồi.” Coco đau đầu.
Karen thất vọng: “Được rồi, giờ tôi sẽ đi tìm lại.”
Karen cười đầy ngượng ngùng: “Chủ tịch, anh đang trách em hả? Trách em nói với cha việc muốn tới bên cạnh anh học tập kinh doanh khiến anh cảm thấy áp lực?”
“Em ấy, quá nhiều ý đồ xấu. Anh muốn trách em đã để anh quá bận rộn.” Kha Tử Thích bất đắc dĩ cười.
Karen cười ngọt ngào, đứng lên: “Anh họ, em biết anh sẽ không trách em mà. Em đi làm việc đây, nếu có chuyện gì xin cứ giao cho em.”
Kha Tử Thích khoát tay: “Ra ngoài đi.”
…
“Cái gì? Mami các em mất tích?” Karen đang ngồi trong xe Kha Tử Thích thì nhận được điện thoại9của La Tiểu Bảo. Cô hoảng loạn, không cẩn thận đã thốt thành lời.
La Tiểu Bảo ở đầu bên kia thở hắt ra một hơi, rõ ràng là rất bất mãn vì Karen hét to: “Xin cô đấy, nhỏ giọng một chút.”
Karen vội vàng che miệng lại, liếc nhìn xung quanh. Xung quanh không có ai cả, anh họ đang từ đằng xa đi tới đây.
“Ngại quá.”
Kha Tử Thích lên xe đúng lúc Karen kết thúc cuộc gọi.
“Sao thế?” Ở xa anh đã thấy được nét mặt giật mình của Karen, tựa như xảy ra chuyện gì lớn lắm.
Karen cười trừ: “Hì hì, không có việc gì đâu. Anh họ, em không đi ăn tối với anh nữa, em có chút việc cần làm, đi trước đây.”3Cô xuống xe, bộ dáng rõ là ngoài cười nhưng trong không cười.
Kha Tử Thích lo lắng hỏi: “Có chuyện gì? Cần anh giúp không?”
Karen lắc đầu: “Không đâu, tạm thời không cần anh họ giúp. Em đi đây.” Nói xong, cô vội vã rời đi.
Kha Tử Thích cau mày nhìn theo bóng lưng vội vã của cô. Nhìn di động của cô còn bỏ lại trên ghế lái phụ, anh định gọi cô lại nhưng Karen đã lên taxi đi mất.
Lòng anh bỗng dâng lên cảm giác bất an. Anh do dự một lúc mới mở ra xem cuộc gọi gần đây nhất.
Là La Tiểu Bảo.
Anh nhíu chặt mày, trong đầu hiện lên vẻ mặt khẩn trương và giật mình của Karen. Trong lòng càng bất an hơn.
Chẳng lẽ là, Thiên Nhã xảy ra chuyện?
***
Tại quán cà phê Thiên Mạc.
“Gì đây? Sao Thiên Nhã có thể vô duyên vô cớ mất tích được, hơn nữa còn tự mình rời khỏi nhà? Các em, các em, ba cha con các em đã làm gì cô ấy rồi? Trời! Không lẽ là Lạc Thần Hi bắt nạt cô ấy? Vì sao các em không giúp mami.” Karen vừa vào đã quát to.
Hai bảo bối nhỏ lạnh mặt nhìn cô. Giờ chúng có chút hối hận khi nói chuyện này cho cô biết. Lạc Lăng oán trách nhìn La Tiểu Bảo. Nói cho người phụ nữ điên này làm gì, không thể nói cho cô biết.
La Tiểu Bảo bất đắc dĩ nhún vai, chuyện tới nước này không thể bỏ qua bất cứ khả năng nào.
“Karen, mấy ngày nay mami Thiên Nhã có tới tìm cô không? Lần cuối cùng cô gặp mami là lúc nào? Lúc mami tới tìm cô, mami có biểu hiện gì... khác thường không?” La Tiểu Bảo thẳng tay bỏ luôn quá trình khinh bỉ cô, bắt đầu hỏi vào vấn đề quan trọng.
Karen nhớ lại, nói: “Không đâu, mấy ngày nay chị bận tới không thở nổi, không liên lạc gì với Thiên Nhã. Còn nữa, lần cuối cùng chị gặp cô ấy là ở bệnh viện, lúc đó không phát hiện ra cô ấy có gì khác thường.”
Lạc Lăng thở dài, xỉa xói cô: “Dù cho có gì khác thường thì người thần kinh thô như cô cũng không cảm nhận được.”
Karen chẹp miệng: “Người ta đâu có tinh thần để ý nhiều như thế.”
“Cô thật sự không phát hiện ra có gì khác thường?”
Karen nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Không có.”
Hai bảo bối nhỏ đồng thời lộ ra biểu cảm thất vọng. La Tiểu Bảo chán nản nói: “Biết ngay là vậy mà. Lần này mami Thiên Nhã giấu quá kỹ, ngay cả chúng ta và cha còn không nhìn ra được, huống hồ là cô ấy.”
“Chị có thể nói cho anh họ biết không? Để anh ấy tìm giúp.” Karen hỏi dò.
“Chuyện này không thể để nhiều người biết. Một khi tin tức đã truyền ra ngoài sẽ gặp phiền phức lớn. Hơn nữa, chúng tôi với cha đều đang tìm người, tin rằng sẽ nhanh tìm được thôi.”
“Em kháng cự anh họ chị?” Karen hỏi.
“Lăng Lăng không kháng cự chú Tử Thích nhưng giờ chú Tử Thích là bạn hay là địch bọn tôi không rõ lắm.” La Tiểu Bảo nói ra suy nghĩ của mình.
Karen hơi tức giận, thấy bất công thay cho Kha Tử Thích: “Lẽ nào hai em cảm thấy anh họ chị làm Thiên Nhã tổn thương? Anh ấy đã bỏ ra rất nhiều vì mami các em đấy.”
La Tiểu Bảo nhìn Karen với ánh mắt phức tạp, nói: “Không phải là bọn tôi không tin chú Tử Thích. Chỉ sợ là giờ ngay cả bản thân chú ấy cũng khó lòng bảo vệ chu toàn. Cô để mặc chú ấy phân tâm quản những chuyện khác sao? Bên phía cảnh sát đang nhìn chằm chằm chú ấy, bất cứ hành động nào của chú ấy cũng khó lòng thoát khỏi sự truy lùng của cảnh sát.”
Karen thở dài, cảm thấy lời La Tiểu Bảo nói cũng đúng: “Vậy hai em định làm gì? Thiên Nhã bỏ nhà đi đã được mấy ngày mà các em vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Lạc Lăng đang thưởng thức cà phê bỗng ngước mắt lên, nhìn cô, hỏi: “Mấy ngày nay mami tôi có liên lạc với Kha Tử Thích không? Nghe nói mấy ngày nay cô đi làm ở Kha thị, chắc là cô biết chứ?”
Karen lắc đầu: “Không đâu, theo như chị biết thì không.”
Vài giây sau, cô phản ứng lại: “Cái gì? Các em nghi ngờ anh họ chị?”
“Với chúng tôi, giờ ai cũng đáng nghi. Cô không cần phải phản ứng mạnh như thế.” Lạc Lăng chậm rãi nói.
“Anh họ chị không có lý do gì để bảo Thiên Nhã rời đi. Huống hồ, Thiên Nhã sẽ không vì anh họ chị mà bỏ mặc các em ở lại.”
“Mới nãy không phải nói lần này mami trốn đi là có âm mưu từ trước, được người khác giúp đỡ sao?” Lạc Lăng nói, ánh mắt sắc bén.
“Cũng không thể là anh họ chị.” Karen chắc chắn.
La Tiểu Bảo chạm vào tay Lạc Lăng, nói: “Lăng Lăng, anh cũng cảm thấy không phải chú Tử Thích.”
Ánh mắt Lạc Lăng trở nên ảm đạm. Cậu nắm chặt ly cà phê trong tay, nôn nóng: “Vậy hai người nói xem, sao mami Thiên Nhã lại rời đi mà không nói tiếng nào? Mami từng nói sẽ mãi mãi ở bên chúng ta. Mami từng nói muốn bồi thường cho em, muốn cho em được hưởng tình thương của mẹ. Sao mami có thể đột ngột biến mất không thấy tăm hơi đâu như thế?”
Thấy Lạc Lăng không khống chế được cảm xúc, Karen và La Tiểu Bảo liếc mắt nhìn nhau rồi nhìn Lạc Lăng. Ánh mắt tràn đầy thương yêu.
“Lăng Lăng, em đừng thế. Chắc chắn mami không cố ý, em đừng trách mami.”
“Em không trách mami, em đang tự trách em. Em quá ngốc, ngay cả chút thay đổi của mami cũng không nhìn ra.” Lạc Lăng nắm chặt bàn tay nhỏ, nặng nề đấm lên bàn một cái. Bây giờ mami ra sao bọn họ không biết. Không biết là mami có gặp nguy hiểm không. Mami đang ở đâu? Bọn họ hoàn toàn không biết gì cả. Vất vả lắm gia đình mới được đoàn tụ, vất vả lắm cậu mới được trở về bên mẹ ruột. Vì sao? Vì sao mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như thế?
Karen đi tới ôm Lạc Lăng, hai mắt ươn ướt: “Lăng Lăng, đừng sợ. Mami các em hiền lành như thế chắc chắn sẽ không sao đâu. Chị tin rằng nhà các em sẽ nhanh chóng được đoàn tụ.”
“Đúng thế, mami chắc chắn sẽ trở về. Bởi vì mami không buông được chúng ta và cha, sẽ trở lại thôi.”
***
Trong phòng làm việc của Chủ tịch tại Tập đoàn Lạc Thần.
“Chủ tịch, đã điều tra tất cả sân bay và nhà ga rồi, không thấy bóng dáng bà chủ.” Cấp dưới báo cáo.
“Chủ tịch, tôi đã điều tra rồi. Không có ai dùng danh nghĩa La Thiên Nhã để mở thẻ điện thoại.”
“Chủ tịch...”
“Được rồi, mấy người điều tra tới hôm nay vẫn không có tin tức đúng không?” Lạc Thần Hi phất tay ra hiệu cho bọn họ ngừng báo cáo, ảo não hỏi.
Nhóm cấp dưới cúi đầu, ngầm thừa nhận.
Sắc mặt Lạc Thần Hi nặng nề, anh nắm chặt tay.
Anh hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc trong giọng nói của mình: “Được rồi, mấy người đi ra ngoài tiếp tục tìm đi.”
“Vâng, Chủ tịch.” Cấp dưới thở dài một hơi, thi nhau rời khỏi phòng làm việc mang không khí nặng nề này.
Lạc Thần Hi dựa lưng vào ghế, trong con ngươi sâu thẳm lóe lên tia sáng. Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai đã giấu Thiên Nhã đi? Bằng sức lực của một mình Thiên Nhã, cô không thể ẩn nấp kỹ như thế được. Nhất định là có người giở trò làm cho anh dù huy động tất cả lực lượng cũng không thể tìm thấy cô.