*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mami Thiên Nhã, mami không được xảy ra chuyện gì.” Lạc Lăng kêu.
Kha Tử Thích đứng trước mặt cô, nắm chặt tay, đột ngột ngẩng đầu lên nhìn về phía bình hoa rơi xuống. Anh xông tới, vệ sĩ của Lạc Thần Hi cũng xông tới.
Lạc Thần Hi ôm Thiên Nhã đi xuyên qua đám người đang vây xem, quát: “Tránh ra!” Đám người vây xem lập tức nhường ra hẳn một đường lớn.
“Chủ tịch! Lên xe!” Hạ Nhất Y nhanh chóng lái xe tới, khẩn trương nói.
Trong phòng Thiên Nhã có dấu chân của một người đàn ông.
Anh lập tức xoay người chạy lên sân thượng, vệ sĩ phía sau cũng đuổi theo.
“Anh là ai?” Kha Tử Thích chạy tới đúng lúc người bịt mặt kia muốn nhảy3từ sân thượng bên này sang sân thượng bên cạnh, trên lưng hắn có buộc dây.
Người bịt mặt quay mặt lại, ánh mắt âm hiểm: “Tạm biệt.” Nói xong, hắn phất tay với Kha Tử Thích và đám vệ sĩ, nhún người nhảy.
“Đi! Xuống dưới bắt anh ta lại!” Vệ sĩ hô to.
Lạc Thần Hi cầm máu vết thương trên đầu Thiên Nhã, nhẹ nhàng đưa cô vào ghế sau rồi vào theo.
“Lăng Lăng, chúng ta cũng tới bệnh viện đi.” La Tiểu Bảo kéo tay Lạc Lăng. Hai người lập tức thông suốt khi trao đổi bằng mắt: “Được, em mau tới đấy.”
Lạc Lăng liếc nhìn vị trí mà bình hoa rơi xuống, rồi đi về hướng đó, nói: “Mấy người đi trước đi, tí nữa bọn tôi sẽ2tới.”
Nhà Thiên Nhã ở tầng bảy. Khi Kha Tử Thích chạy tới thì thấy cửa nhà Thiên Nhã đang mở.
Anh chạy vào, bên trong không có một bóng người.
Người bịt mặt nhanh chóng chạy khỏi sân thượng. Lúc hắn đang định vào thang máy thì bị một bàn tay che miệng lại, mạnh mẽ kéo hắn sang chỗ khác.
“Rầm!” Tiếng cửa đóng lại.
“Mấy người, mấy người là ai?” Nhìn thấy có mấy người mặc áo đen đeo mặt nạ, còn có người mặc áo choàng đen chùm kín từ đầu tới chân, người bịt mặt lùi lại tới tận góc phòng.
“Ai? Là ai phái anh tới?” Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo vang lên.
Người bịt mặt cười nhạt: “Tôi không biết anh đang nói gì.”
“Rầm!” Tiếng cửa đóng lại.
“Mấy người,2mấy người là ai?” Nhìn thấy có mấy người mặc áo đen đeo mặt nạ, còn có người mặc áo choàng đen chùm kín từ đầu tới chân, người bịt mặt lùi lại tới tận góc phòng.
“Ai? Là ai phái anh tới?” Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo vang lên.
Người bịt mặt cười nhạt: “Tôi không biết anh đang nói gì.”
“Chặt tay anh ta.” Giọng nói lạnh lùng, trầm trầm.
“Không được! Tôi nói, tôi nói!”
“Được, nói đi!”
Ánh mắt người bịt mặt hơi di chuyển. Hắn đột ngột móc súng ra, bắn một lượt quanh phòng, sau đó mở cửa muốn chạy trốn.
“Đuổi theo!” Giọng nói lạnh lùng phía sau gầm nhẹ.
Người mặc áo choàng đen đi ra ngoài rất nhanh, chỉ thấy thuộc hạ của mình đứng vây ở cửa sổ9trên hành lang.
“Lão đại, anh ta nhảy lầu tự tử rồi.”
Hai tay người mặc áo choàng đen nắm chặt. Anh ta nói: “Đi thôi.”
Lúc Kha Tử Thích chạy tới nơi đã thấy người bịt mặt nhảy lầu bỏ mạng.
Một chiếc xe đen thần bí đi qua, loáng thoáng thấy được bên cửa có người mặc áo choàng đen.
Ánh mắt anh nặng nề nhìn biển số xe.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, thi thể người bịt mặt bị đưa đi.
Ngày đầu tiên của khu Vân Thành mới, náo loạn tới mức ra mạng người.
Tại bệnh viện.
Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng. Lạc Thần Hi, La Tiểu Bảo đợi ở bên ngoài. Trong lúc đang phẫu thuật thì Lạc Lăng cũng chạy tới.
Đèn tắt, bác sĩ đi ra thông báo bệnh nhân4không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ khâu mấy mũi nhưng não bị chấn động nhẹ nên vẫn còn hôn mê.
Sắc mặt trắng bệch của Lạc Thần Hi đã đỡ hơn. Tất cả mọi người thở phào.
Nhưng, ba cha con vẫn rất đau lòng.
“Em ngốc quá, tại sao lại đẩy anh ra? Anh tình nguyện để người bị thương là mình.” Trong phòng bệnh, Lạc Thần Hi cầm tay Thiên Nhã, nhìn gương mặt trắng bệch đang hôn mê của cô mà nghẹn ngào.
Anh nhẹ vuốt trán cô: “Đau lắm đúng không? Lần sau đừng để mình ngất nữa. Em bị thương, anh còn cảm thấy đau đớn hơn em. Trong lòng rất đau, thật sự rất đau.”
Hai bảo bối nhỏ đứng bên cạnh nhìn, đau lòng.
Lạc Lăng nháy mắt với La Tiểu Bảo một cái. Hai đứa trẻ lén chạy ra ngoài.
“Người đó chết rồi. Cái người đã làm rơi bình hoa vào người mami.” Lạc Lăng nghiêm túc nói.
La Tiểu Bảo kinh ngạc: “Chết? Sao lại thế?”
“Hắn ta nhảy lầu tự tử.”
La Tiểu Bảo nắm chặt tay lại: “Xem ra chủ mưu là người không đơn giản.”
Ánh mắt Lạc Lăng trở nên nặng nề như đang có điều cần suy nghĩ.
“Chủ tịch, chúng tôi tới chậm. Người kia đã nhảy lầu tự tử.”
Lạc Thần Hi đấm một quyền lên tường: “Lại là bọn hắn, nhất định là bọn hắn!”
“Chủ tịch, ý của anh là...” Hạ Nhất Y nghi ngờ hỏi lại.
“Theo dõi sát sao Kha Tử Thích và Thiệu Vĩnh Sang cho tôi. Nếu họ có hành động gì bất thường, lập tức báo cho tôi biết.”
“Rõ, Chủ tịch.” Nhóm vệ sĩ nhận lệnh.
Sau khi vệ sĩ rời đi, Lạc Thần Hi nói với Hạ Nhất Y: “Cho người điều tra rõ thân phận người bịt mặt, còn nữa, đám người mấy ngày trước tôi bảo cô tra thân phận, tra đến đâu rồi?”
Hạ Nhất Y lắc đầu: “Thân phận được kiểm chứng của bọn họ đều là giả. Cứ cách một khoảng thời gian bọn họ sẽ dùng thân phận mới, muốn tra rõ cần thêm thời gian.”
Lạc Thần Hi mím môi: “Nhanh tra rõ ràng cho tôi. Lúc cần thiết, huy động cả lực lượng xã hội đen.”
Hạ Nhất Y gật đầu: “Vâng, Chủ tịch.”
Đêm khuya.
Kha Tử Thích đứng trước cửa phòng bệnh, thấy bên trong hai bảo bối nhỏ đang ngồi cạnh giường bệnh trông Thiên Nhã nhưng vì mệt quá đã ngủ thiếp đi.
“Chủ tịch Kha, sao anh lại tới đây?” Tiếng Lạc Thần Hi vang lên từ phía sau. Anh xoay người lại, nhìn thấy Lạc Thần Hi đang cầm cốc cà phê đi tới.
“Tôi tới thăm cô ấy.” Ánh mắt Kha Tử Thích buồn bã.
Chỉ có trời biết, anh biết là tim anh giờ đau đớn tới mức nào.
“Nhìn được rồi chứ? Giờ anh đi đi.” Lạc Thần Hi hạ lệnh đuổi khách không hề khách sáo.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.” Kha Tử Thích nhìn La Tiểu Bảo và Lạc Lăng, đề nghị.
Nhìn Thiên Nhã, ánh mắt Lạc Thần Hi trở nên dịu dàng. Sau đó, anh cười gằn, nói: “Được.”
“Trông nom bà chủ cho tốt.” Anh xoay người ra lệnh cho vệ sĩ.
Ở hành lang có mái che dài dưới bệnh viện, Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích ngồi trên ghế đá.
“Anh nghi ngờ tôi?” Kha Tử Thích nhìn vào khoảng không vô định, nhàn nhạt hỏi.
Lạc Thần Hi uống một ngụm cà phê, cong môi nở nụ cười như có như không: “Lẽ nào anh không đáng nghi?”
“Tôi cũng không biết hung thủ là ai.” Giọng Kha Tử Thích nghe hơi bất lực. Nhìn Thiên Nhã nằm trên giường bệnh, anh hận không thể trực tiếp bóp chết kẻ đó và gánh hết nỗi đau đớn của cô.
“Sao tôi phải tin anh? Hơn nữa, giờ tôi tin anh thì có ý nghĩa gì sao? Chủ tịch Kha, anh đừng quên là giờ anh và tôi đã mỗi người một ngả. Bây giờ anh chạy tới đây nói với tôi những lời này, chẳng có nghĩa gì.” Lạc Thần Hi nói, nắm chặt tay lại. Nhớ tới hình ảnh mặt Thiên Nhã đầy máu, trái tim anh tan nát, hô hấp khó khăn.
“Hung thủ là người khác. Tôi không muốn anh tốn sức lực trên người tôi.”
“Nếu anh đã biết tôi phái người theo dõi anh thì anh đàng hoàng một chút cho tôi. Đừng làm ra những chuyện sai trái nữa. Bằng không, tôi sẽ tự tay tiễn anh vào ngục.” Lạc Thần Hi bóp chiếc cốc giấy trên tay khiến nó biến dạng rồi tiện tay ném nó vào thùng rác.
“Hi vọng anh có thể tự giải quyết tốt.” Anh ném lại một câu cảnh cáo rồi xoay người rời đi. Anh còn phải về trông chừng bên cạnh Thiên Nhã nữa. Để khi cô tỉnh lại, người cô nhìn thấy đầu tiên sẽ là anh.
Ánh mắt Kha Tử Thích nhìn theo bóng lưng anh lóe sáng. Anh cười khổ, lẩm bẩm: “Thiên Nhã, em mau tỉnh lại đi. Nếu em không tỉnh lại, anh sẽ đi tìm em.”
…
Trong phòng làm việc của Chủ tịch tại Tập đoàn Kha thị.
“Chủ tịch Kha, người mà anh nhắc tới là cậu chủ hắc đạo có tiếng tăm lẫy lừng trên giang hồ.” Trợ thủ đắc lực của Kha Tử Thích, Thái Tử Kiện báo cáo.
Kha Tử Thích cau mày: “Cậu chủ hắc đạo?” Anh từng nghe qua về người này, là một nhân vật lớn không thể khinh thường.
“Chủ tịch Kha, hành tung người này xuất quỷ nhập thần, không tham gia vào chuyện kinh doanh và giới chính trị. Hơn nữa, anh ta không dính vào buôn bán ma túy. Bang Thiên Thần đang dần chuyển mình phát triển theo hướng kinh doanh nhưng tới tận bây giờ anh ta vẫn không giao tiếp với nhân vật nổi tiếng nào trong giới. Là một lão đại xã hội đen có tính cách cổ quái.”
“Chuyện về anh ta tôi biết được kha khá rồi. Giờ giúp tôi tra xem anh ta và Lạc Thần Dương, Thiệu Vĩnh Sang có cái gì... à không, quan trọng là gần đây bọn họ có gặp nhau hay không.”
“Rõ! Chủ tịch Kha, tôi đi tra đây.”
Thái Tử Kiện rời khỏi phòng làm việc. Kha Tử Thích nheo mắt lại, rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, anh gọi điện thoại cho Lạc Thần Dương: “Tối nay chúng ta gặp nhau.”
“Thế nào? Hôm nay ở khu Vân Thành xảy ra sự kiện lớn như thế, hẳn là Chủ tịch Kha rất bận rộn nhưng sao lại muốn gặp tôi gấp vậy? Lẽ nào anh nghĩ rằng chuyện này liên quan tới tôi?” Lạc Thần Dương vừa uống bia vừa nhìn người trên sàn nhảy đang nhảy nhót rất nhiệt tình.
“Hóa ra cậu đã biết chuyện.”
“À à, hóa ra anh cho rằng chuyện này liên quan tới tôi. Nếu đã vậy, anh hẹn tôi ra ngoài làm gì? Báo thù thay cho Thiên Nhã?”
“Cậu có quan hệ gì với cậu chủ hắc đạo?” Kha Tử Thích cầm lấy chai rượu, nhìn chất lỏng màu vàng óng bên trong, suy nghĩ cái gì đó.
Lạc Thần Dương hơi liếc mắt nhìn anh, cười bí hiểm: “Quan hệ gì à? Anh đoán xem.”
Ánh mắt Kha Tử Thích mang theo hàm ý cảnh cáo: “Đừng tưởng tôi không tra được gì.”
Lạc Thần Dương nhún vai, vỗ vai Kha Tử Thích rồi than thở: “Chủ tịch Kha cứ điều tra từ từ, tôi đến bệnh viện thăm chị dâu đã. Vừa mới xuống máy bay đã bị anh hẹn ra, chuyện quan trọng như đi thăm chị dâu tôi còn chưa làm được đây. Nếu anh tôi mà biết, anh ấy chắc chắn sẽ không tha cho tôi.” Nói xong, anh ta nháy mắt với Kha Tử Thích một cái rồi rời khỏi.
Kha Tử Thích nhìn vũ công đang say sưa biểu diễn trên sàn nhưng suy nghĩ đã bay đến bên cạnh Thiên Nhã. Thiên Nhã, em mau tỉnh lại đi, anh sẽ ở bên cạnh em, sẽ luôn ở đó.