*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm khuya ở thành phố A cực kỳ náo nhiệt.
Karen ngồi một mình trong quán bar, mượn rượu giải sầu nhưng càng buồn hơn. Không ngờ rằng đời này của mình sống tùy tiện như thế mà lại bị chữ tình làm tổn thương, còn đau khổ lâu nữa, hu hu hu.
“Đừng khóc. Trang điểm cho xinh đẹp rồi lại khóc, nếu để lộ ra nguyên hình sẽ hù dọa không ít người.” Giọng nói ngả ngớn quen thuộc vang lên từ phía sau.
Karen trừng mắt, không cần nhìn cũng biết người nào.
Karen lườm anh ta: “Đúng thế, tôi trúng độc rồi. Mắc mớ gì tới anh? Mau biến đi!”
Khóe miệng Lạc Thần Dương nhếch lên tạo thành nụ cười không đứng đắn, anh ta nhìn cô với ánh mắt trào phúng: “Muốn biết vì sao anh họ cô không thích cô không?”
Nói tới3Kha Tử Thích, cô càng buồn bực hơn: “Tôi biết tôi biết, anh họ thích Thiên Nhã, cả đời cũng sẽ không thay đổi. Không cần anh nhắc nhở.”
Lạc Thần Dương nhìn chằm chằm cô, đáy mắt xẹt qua tia khác thường. Karen nhìn thấy sự đau buồn như có như không đó, đầu óc choáng váng, cho rằng mình uống say.
Ánh mắt anh ta nhìn cô trở nên thâm sâu, khó đoán, không giống trước.
Karen bị nhìn tới độ nảy sinh sợ hãi, quơ tay trước mặt anh ta: “Này, anh sao thế? Không được nhìn tôi như thế!”
Lạc Thần Dương vươn tay ra tóm lấy cổ tay cô.
“Anh! Anh buông tay!” Karen muốn thoát khỏi tay anh ta.
Lực của Lạc Thần Dương càng lúc càng lớn, khiến cô dù dùng hết sức cũng không thể thoát được.
“Đúng là anh họ cô thích Thiên Nhã, nhưng dù không có Thiên Nhã thì anh ta cũng không thích cô.” Lạc Thần Dương không quan tâm tới việc mình bị mắng là thần kinh, vẫn ung dung nói.
Karen trợn tròn mắt. Anh ta nói những lời này chính là đang mỉa mai cô.
“Anh im miệng đi! Anh họ thích tôi hay không thì liên quan gì tới anh!”
“Muốn biết tại sao không?” Lạc Thần Dương nhìn cô bằng ánh mắt thần bí.
Karen nghiến răng nghiến lợi, thật sự khó chịu khi bị người khác xát muối vào vết thương trong tim.
“Tôi không9biết, cũng không biết!” Cô tức giận đáp.
“Bởi vì, cô giống như cô ấy.” Lạc Thần Dương nhìn Karen, trong đầu hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp mà quật cường. Hai khuôn mặt đó chồng lên nhau. Thật ra, đây không phải lần đầu tiên anh ta có cảm giác như thế, lúc ở bên ngoài khách sạn Lạc Thần, anh ta nấp trong bóng tối đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người... Sự tức giận, cố chấp của Karen, anh ta đã nhìn thấy hết.
“Tôi giống như cô ấy?” Karen khó hiểu, cảm thấy hôm nay Lạc Thần Dương không giống bình thường. Cái cảm giác đó không nói lên lời.
Cuối cùng Karen cũng thấy hứng thú với đề tài này nhưng Lạc Thần Dương không có ý định nói tiếp, anh ta nở nụ cười tùy tiện mà khoa trương, tiếp4tục cầm bia của mình lên uống.
“Này, sao anh có thể như thế chứ! Nói thì nói hết đi, nói một câu rồi không nói nữa là có ý gì?” Karen bất mãn hét lên.
“Còn thích Kha Tử Thích không?”
“Không thích.” Karen nói trái với lòng.
“Vậy thì tốt, làm bạn gái của tôi đi!” Lạc Thần Dương tùy ý nói.
Karen gạt thẳng suy nghĩ của anh ta: “Nghĩ hay quá nhỉ? Đừng có mơ!”
“Suy nghĩ thử đi...”
“Không cần suy nghĩ.”
“Thật sự không suy nghĩ? Cô sẽ hối hận đấy.”
“Tôi hối hận? Tôi hận không thể bóp chết anh mới đúng.”
“Còn thích Kha Tử Thích không?”
“... Anh là máy nhại lại hả?”
“Thích thì làm bạn gái của tôi.”
“Ai muốn làm bạn gái anh! Tôi không cần.” Logic gì đây? Thích Kha Tử Thích thì làm bạn gái Lạc Thần Dương?
“Cô suy nghĩ thử đi.”
“Không cần suy nghĩ.”
“Không suy nghĩ cô sẽ hối hận.”
“... Anh là máy nhại lại à? Nói nữa tôi đánh anh ngất xỉu đấy.”
“Còn thích Kha Tử Thích không?”
“...”
Cô điên lắm rồi! Người này lâu rồi không ăn đòn đúng không?
Phòng làm việc của Chủ tịch ở Tập đoàn Lạc Thần.
“Chủ tịch, đây là tài liệu anh cần.” Thiên Nhã đưa tài liệu cho Lạc Thần Hi mà không thèm nhìn anh, xong việc liền xoay người muốn đi.
Lạc Thần Hi nắm chặt bút máy trong tay, lạnh giọng gọi cô lại: “Em định lạnh nhạt tới khi nào?” Sao anh có thể không tức giận cơ chứ? Từ trước tới nay anh luôn là người làm người khác khó chịu, người khác phải nhìn thái độ của anh để cư xử, mà người phụ nữ này thì ngược lại. Hai ngày nay cô không thèm nhìn anh, như này là có ý gì? Cho dù đây là hình phạt cho tội nào đó thì cũng phải giải thích chứ.
Ngoài người phụ nữ không biết sống chết này ra thì chưa từng có người phụ nữ nào dám đối xử với anh như vậy.
“Chủ tịch, xin hỏi anh còn gì cần phân phó?” Thiên Nhã xoay người, cung kính hỏi. Tất nhiên cô vẫn không nhìn thẳng vào mắt mà chỉ nhìn vào trán anh.
Lạc Thần Hi nghiêm mặt: “Anh đã làm gì sai?” Câu này vừa ra khỏi miệng anh đã cảm giác mình như kẻ bại trận. Một Lạc Thần Hi cao cao tại thượng, luôn làm theo ý mình lại có lúc hỏi như một kẻ bề dưới.
Có điều, đối phương là cô nên anh đành chịu thiệt.
Thiên Nhã nói mà sắc mặt không đổi: “Chủ tịch luôn làm việc cẩn thận tỉ mỉ, về sau tôi sẽ không sơ suất trong công việc nữa, anh yên tâm đi.”
Lạc Thần Hi đã chịu đủ rồi: “Em biết rõ cái anh hỏi không phải cái này!” Khi đối mặt với người phụ nữ này, thỉnh thoảng anh rất muốn bóp chết cô nhưng lại không thể.
Không ngờ Thiên Nhã lại trả lời bằng một câu dứt khoát: “Nếu cái Chủ tịch hỏi không phải cái này thì tôi không giúp gì được.”
Lạc Thần Hi dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, sau đó trở nên nặng nề.
“Đi đi, không sao, đi ra ngoài đi.” Dường như là rít từng chữ qua kẽ răng.
Thiên Nhã hơi khom người, tư thế đúng chuẩn của cấp dưới, xoay người đi ra ngoài.
Lạc Thần Hi nhìn theo bóng lưng cô đẩy cửa bước ra ngoài, trong mắt xẹt qua tia khác thường.
Hai ngày nay anh đã phái người đi ra ngoài truy tìm tung tích cha Thiên Nhã nhưng phí công vô ích. Giờ cô cứ coi anh như không khí, không nói với anh lấy một lời chứ đừng nói tới việc nói chuyện liên quan tới tình hình cha cô.
Trước kia, dù xảy ra bất cứ chuyện gì anh cũng có thể bình tĩnh đối phó, không có chuyện gì không thể giải quyết được. Nhưng lần này đối phương là Thiên Nhã, cô xa cách và lạnh nhạt như thế làm anh có cảm giác không biết nói sao.
Sau khi tan làm.
“Thiên Nhã!” Xe Karen đỗ ở trước cao ốc Lạc Thần, cô nở nụ cười vẫy tay với Thiên Nhã.
Thiên Nhã nhìn theo hướng phát ra âm thanh liền thấy Karen đã nhiều ngày không gặp. Cô mỉm cười, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn về phía con xe Ferrari màu xanh của Lạc Thần Hi cách đó không xa. Đối với người phụ nữ không biết thức thời mà chạy tới đây, anh chỉ muốn đá cô ấy sang bên kia Thái Bình Dương.
Thiên Nhã nhìn anh rồi rời mắt đi, vui vẻ đi tới chỗ xe kia.
Thấy mình bị lạnh nhạt, nét mặt Lạc Thần Hi cứng lại. Anh nhìn cô lên xe Karen, vừa cười vừa nói rời khỏi.
Anh thầm mắng một câu, cầm điện thoại bấm số cô.
“Gần đây có khỏe không? Vẫn đang tức giận với anh họ cậu?” Sau đêm đó, Karen quay về nhà ở, tới cô cũng không chịu gặp. Tuy Kha Tử Thích nói không có gì nhưng cô đảm bảo đã xảy ra chuyện.
Lúc cô gọi điện cho Karen, Karen chỉ đáp qua loa vài câu để ứng phó rồi tắt máy.
Thiên Nhã biết Karen cần một khoảng thời gian bình tĩnh lại. Giống như cô bây giờ, cũng cần một khoảng thời gian và không gian yên tĩnh.
“Không, tớ không giận anh ấy.” Karen đáp một cách hời hợt.
“Thích anh tới mức không thể thể hiện được hết, yêu đương là ngọt ngào từ sâu trong tim, thưởng thức dịu dàng và cưng chiều anh mang tới...”
Thiên Nhã thấy chuông điện thoại vang lên, do dự không biết có nên nhận hay không.
Karen liếc nhìn điện thoại của Thiên Nhã, nói: “Tội gì mà không nghe điện thoại. Lẽ nào người đó lại chọc cậu tức giận?” Không cần nghĩ cũng biết đối phương là ai, mới này cô còn nhìn thấy Lạc Thần Hi nữa.
Thiên Nhã mím môi, nhận điện thoại: “Alo, Chủ tịch.” Nói với giọng vô cùng khách khí.
“Em đi đâu?” Đầu bên kia truyền tới giọng âm trầm của Lạc Thần Hi, rõ ràng là đang đè nén cơn tức giận.
“Tan làm tôi đi đâu không cần báo cáo với Chủ tịch.” Thiên Nhã đáp lại bằng một câu ngứa đòn. Ngay cả Karen cũng nhìn cô với ánh mắt sùng bái và bội phục, Lạc Thần Hi là một nhân vật cực kỳ nổi tiếng ở thành phố A, sao cậu nói chuyện với anh ta chẳng khách sáo chút nào thế?
Người đầu bên kia nín thở, dứt khoát tắt máy.
Thiên Nhã nhìn điện thoại, thầm mắng: “Chẳng hiểu ra làm sao.”
“Hai người làm sao thế? Giận dỗi à?” Tên nhóc La Tiểu Bảo còn vui sướng thông báo cho cô rằng Lạc Thần Hi muốn ly hôn với Hạ Vân Cẩm, gia đình bốn người nhà bọn họ sắp đoàn tụ rồi. Có điều giờ nhìn lại thấy không thuận như những gì cậu nói.
“Cái gì mà giận dỗi? Không nói tới anh ta nữa, nói chuyện của cậu đi, gần đây thế nào rồi?” Cô rất lo lắng cho Karen, từ trước tới nay cô ấy luôn tùy tiện nhưng lần này lại phản ứng mạnh mẽ như thế, có lẽ là trong lòng rất khó chịu.
Karen làm ra biểu cảm như “cậu yên tâm”, cười nói: “Tớ rất khỏe. Tối nay tớ sẽ đưa cậu ra ngoài gặp bạn trai tớ, cho cậu làm quen, à không phải, hai người biết nhau mà.”
Thiên Nhã kinh hãi: “Cái gì? Bạn trai? Tớ quen?” Ai thế? Bất ngờ như thế, chẳng lẽ khoảng thời gian này cô không thấy Karen đâu là do cô ấy có tình yêu mới?