*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô nghe lời Thiên Nhã, chậm rãi làm trái tim anh họ tan chảy, cô tin rằng một ngày nào đó cô sẽ khiến anh họ cảm động, khiến anh họ yêu mình
La Tiểu Bảo khoanh tay, không phản ứng gì với việc cô giả bộ đáng thương: “Tôi không thèm giúp cô, đỡ bị coi là tên xấu xa bỗng dưng sắm vai người có lòng tốt.” “Không đâu, em giúp chị đi mà.”
“Không.”
“Em chỉ cần giúp chị một chút thôi, chị sẽ rất cảm kích em.” “Lòng cảm kích của cô không đáng giá bằng tiền.” La Tiểu Bảo dùng dáng vẻ con buôn để phản bác
“..
Nếu như em giúp chị, mai sau chị và anh họ có cái gì đều sẽ để cho em một phần.” Karen nói một cách hùng hồn, khí phách
La Tiểu Bảo mở to mắt, điều kiện này, hình như rất3mê người
Tuy cậu có tiền, cha cậu cũng có tiền nhưng cũng không cần phí thứ từ trên trời rơi xuống như này
“Không cần, cái cô có thể cho tôi, cha tôi cũng cho được.” La Tiểu Bảo cố ý chọc giận cô.
Quả nhiên, sắc mặt Karen thay đổi, cô khóc lóc om sòm cởi tạp dề ra, ném lên trên bếp: “Suy nghĩ chút đi
Không thèm vạn em đâu, nhóc con không có lương tâm
Tốt xấu gì chị cũng giữ bí mật cho em lâu rồi, vậy mà ngay cả chút chuyện nhỏ này em cũng không chịu giúp, hừ.”
La Tiểu Bảo thấy cô tức điên, lén cười trộm sau lưng cô.
Karen loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của cậu, xoay người lại nhìn đúng lúc thấy cậu đang cười trộm, cô hiểu ra: “Tên nhóc này! Em cố ý! Em cố ý chọc giận chị! Em2bắt nạt chị!”
“A! Mami cứu mạng!” Là Tiểu Bảo bị Karen “đuổi giết”, chạy trốn khắp phòng
Thiên Nhã vừa đẩy cửa vào, La Tiểu Bảo đã nhanh chân nhào tới, tìm kiếm sự che chở
Thiên Nhã vừa bước vào cửa đã bị “tập kích” bởi thứ gì đó mềm mại thì hoảng sợ
Cô mỉm cười ôm lấy con trai, rồi nhìn Karen đang đứng ở trước mặt chống nạnh tức giận tới xì khói: “Làm gì thế? Hai người lại cãi nhau à?” Cô xoa gương mặt nhỏ nhắn của con trai, dịu dàng hỏi
“Thiên Nhã, tên nhóc này coi trời bằng vung, chuyên lấy chuyện chọc ghẹo tớ làm trò vui.” Karen tức giận hừ hừ
Trò đùa dai của tên nhóc này thăng cấp rồi, dám mang anh họ ra để trêu ghẹo cô, đúng là chán sống rồi
Anh họ là tử huyệt của Karen.
“Hu hu, người1ta sợ, người ta chỉ muốn trêu ghẹo thím Karen chút thôi, không ngờ thím ấy lại phát điên
Mami, liệu thím Karen có bị bệnh thần kinh hay chứng hưng cảm không? À, con biết rồi, thím Karen lớn tuổi rồi, nhất định là do tới thời kỳ mãn kinh!”
Karen bị cậu châm chọc tới nỗi tái mặt: “Tên nhóc thối tha này, ai là thím của em, có mà em bước vào thời kỳ mãn kinh ấy.”
Thiên Nhã lắc đầu cười khổ: “Nhóc con, con có biết cái gì gọi là thời kỳ mãn kinh? Không được phép nói bậy, mau xin lỗi chị Karen đi.”
Là Tiểu Bảo gục trên vai Thiên Nhã mà làm nũng: “Không muốn không muốn, người ta không muốn
Người ta không muốn xin lỗi thím Karen.” Cậu liên tục cọ qua cọ lại trên vai cô, cọ thẳng tới chỗ xương quai1xanh, một viên ngọc sáng long lanh đập vào mí mắt cậu
La Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào viên kim cương cao quý mà thanh nhã ở trên cổ Thiên Nhã.
Cậu biết, đây là kiểu dáng “Chu Sinh Sinh” mới được ra mắt gần đây, có giá trị không nhỏ, trên thế giới chỉ có mười cái.
Cậu ngây người nhìn sợi dây chuyền kia, đôi mắt to lóe sáng, cười hề hề: “Mami, cha tặng mami ạ?”
Thiên Nhã nhận ra ánh mắt nóng rực của con trai, theo bản năng đưa tay lên sờ viên kim cương trên cổ
Lại nghe con trai nói cha đưa, cô đỏ mặt: “Không phải, đây là, là của bạn mami đưa.” Cô thử tháo xuống để tránh gây hiểu lầm.
“Còn nữa, không được gọi Chủ tịch là cha, sao con không nghe lời như thế.” Thiên Nhã dạy con.
La Tiểu1Bảo chớp mắt đầy vô tội: “Người ta đâu nói là Chủ tịch đưa ạ
Tiểu Bảo chỉ hỏi có phải cha Tiểu Bảo tàng không thôi mà, là mami tự nhảy vào hố nha.”
“Phì.” Karen đang đứng phía sau thở phì phò cũng phải cười trộm vì lời của La Tiểu Bảo
Tên nhóc này, ngay cả mẹ mình cũng dám bắt nạt, đúng là kẻ ti tiện bỉ ổi không hơn không kém
Về sau cô mà có tiểu bảo bối với anh họ, ngàn vạn lần đừng sinh ra đứa nhóc nào xảo trá như này, bằng không cô sẽ tức chết
Cô không giống Thiên Nhã, luôn luôn dịu dàng, đáng yêu lại lương thiện.
Thiên Nhã biết mình bị con trai trêu chọc, chỉ cười dịu dàng, nhéo nhẹ mặt cậu: “Con ấy! Rất bướng bỉnh.”
La Tiểu Bảo làm mặt quỷ: “Người ta có thể đâu.” “Nếu em không bướng bỉnh thì những đứa trẻ khác trên khắp Trái đất này đều là bé ngoan rồi.” Karen chen miệng vào
La Tiểu Bảo lại làm mặt quỷ với Karen: “Cô cứ ghét tôi đi, ai bảo tôi không muốn giúp cô theo đuổi chú Tử Thích
Cô đúng là cây hoa si cỡ lớn.” Thiên Nhã cười khẽ, nhìn Karen phồng miệng, dáng vẻ như muốn bùng nổ, dù vừa định kết thúc cuộc chiến.
“La Tiểu Bảo, hôm nay chị không đánh vào mông em thì không được!”
“Hu hu hu, cây hoa si cỡ lớn phát điên rồi.”
“La Tiểu Bảo, em đứng lại đó cho chị! Không được chạy!” “Tôi chạy tôi chạy, tôi cứ chạy đấy.” “A a a, em đứng lại đó cho chị, hôm nay chị phải bắt được em.” “Tới đây, bắt tôi đi.” Thiên Nhã đứng nhìn trận chiến thế kỷ, rất hỗn loạn.
Kiếp trước chắc chắn một lớn một nhỏ này đã kết thâm cừu đại hận với nhau, ân oán lâu đời
Quên đi, cô lười chỉnh đốn lại
Sau khi Karen tới nhà cổ ở, không khí đã náo nhiệt hơn nhiều, cô rất thích bầu không khí này
Dù sao những gì cô có thể cho La Tiểu Bảo thật sự quá ít, ngoại trừ tình yêu thương bao la của người mẹ.
Nhưng thứ mà một đứa bé cần, đâu chỉ có những thứ này? Cô không phải siêu nhân, không cho con trai được nhiều thứ, ngay cả thứ tối thiểu như tình thương của cha cô cũng không cho cậu được.
Karen tới, cuối cùng cũng giúp cuộc sống của tiểu bảo bối có chút niềm vui
Thật ra, cô thấy một lớn một nhỏ này không đối đầu với nhau thật
La Tiểu Bảo là trẻ con, Karen lại là người có tính cách như một đứa trẻ, hai người ở chung như thế có thể coi là hợp nhau ở một phương diện khác không?
Cô sờ lên viên kim cương trên cổ, thở dài một hơi
Lạc Thần Hi, em nên để anh làm gì đây?
Trong khách sạn Lạc Thần
Lạc Thần Dương nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, hoảng loạn một phen
Lúc này anh ta mới phát hiện ra đứa cháu nhỏ này đang cố ý chỉnh mình
Tối hôm nay, Karen ngồi ở ghế đối diện hết sức hiền lương thục đức, như chim nhỏ nép bên người
Cô làm động tác hoa lan chỉ, nâng ly rượu đỏ lên: “Quấy rầy anh rồi.”
Khóe miệng Lạc Thần Dương giật giật hai cái, da gà rơi đầy đất: “Xin cô, tha cho tôi đi, cô trở về làm chính mình đi.” Anh ta cầm chai rượu vang đỏ lên rót thêm cho cô những ánh mắt vẫn dán chặt lên động tác hoa lan chỉ.
Hôm nay cô mặc một bộ váy được điểm xuyết bằng nhiều bông hoa nhỏ, tóc uốn xoăn, trên đầu còn mang nơ bướm, trang điểm nhạt, khuôn mặt hơi hồng
Lạc Thần Dương thấy thế nào cũng không được tự nhiên
Nếu không phải anh ta sớm biết cô rất cuồng dã và mạnh mẽ thì đã bị vẻ bề ngoài thục nữ này lừa rồi
“Nói đi, cô có ý gì?” Lạc Thần Dương khoanh tay, dựa lưng vào ghế, làm ra vẻ người lạ chớ tới gần
Thằng nhóc Lạc Lăng quen cô nàng này từ lúc nào vậy? Tí nữa anh ta nhất định phải nghiêm khắc dạy dỗ cậu mới được, miễn cho ngày sau cậu lại lấy chuyện trêu chú mình làm thú vui
Karen cười hiền: “Người ta có thể có ý gì chứ, cho dù có, không phải đã thể hiện rõ ràng rồi sao?” Cô liên tục chớp đôi mắt xinh đẹp, phóng điện không ngừng
Lạc Thần Dương bị luồng điện này dọa sợ
Anh ta đỡ trán, dạng phụ nữ gì anh ta cũng từng ứng phó rồi nhưng người phụ nữ này đang phát điên, anh ta trở tay không kịp.
“Cô, có phải cô chịu đả kích gì không?” Lạc Thần Dương lắp ba lắp bắp hỏi.
Karen lắc đầu.
“Anh họ Kha Tử Thích của cô có niềm vui mới rồi?” Karen tủi thân lắc đầu: “Anh ấy đâu có yêu tôi, sao có thể gọi là có niềm vui khác được.” Lạc Thần Dương gãi đầu: “Vậy cô bước vào thời kỳ tiền mãn kinh rồi?” Karen sầm mặt: “Có mà anh mới bước vào thời kỳ tiền mãn kinh ấy.” Cô không nhịn được, lớn tiếng phản bác
Lạc Thần Dương cười thỏa mãn: “Thế à? Đây mới là cô này.” Cuối cùng anh ta cũng yên tâm cầm ly rượu vang lên, nhấp một ngụm
Karen vô cùng ảo não, chút chuyện đơn giản như này mà không kiềm chế được sao? Không được! “Anh biết mà, phụ nữ ghét nhất là bị nói mình bước vào thời kỳ tiền mãn kinh
Lần sau không được nói người ta như thế nhé, người ta sẽ xấu hổ.” “Phụt!” Lạc Thần Dương bị giọng nói nũng nịu của Karen dọa đến mức suýt chút nữa thì phun rượu lên mặt Karen
“Khụ khụ...” Anh ta bị sặc.
Karen thấy anh ta chật vật như vậy thì không khỏi che miệng cười trộm, còn trong lòng thì điên cuồng cười to
Ha ha ha, đồ tồi, anh cho rằng chỉ mình anh biết chỉnh người sao? Tôi cũng chỉnh được
anh!
Cô nhìn đồng hồ đeo tay rồi lại nhìn ra ngoài cửa lớn nhà hàng, hàng lông mày xinh đẹp hơi chau lại
Anh có tới đây không? La Tiểu Bảo, hạnh phúc cả đời của chị trông chờ vào em đấy! Em đừng để chị thất vọng
“Nói nhanh đi, sao cô lại thu phục được cháu tôi?” Lạc Thần Dương ho tới mức khuôn mặt anh tuấn đỏ bừng, anh ta ngồi ngay ngắn lại, bắt đầu thẩm vấn tội phạm
Karen ngồi với tư thế đoan chính
Cô nở nụ cười như nàng Monalisa, hòa ái dễ gần: “Người ta chỉ muốn thân thiết với anh hơn thôi mà, cho nên trước tiên phải có quan hệ tốt với cháu anh.”