*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một lần bị xáo trộn đã thất bại hoàn toàn, không lẽ đây là mệnh của cô? Vì thế, cô mâu thuẫn, tự trách, khổ sở, giày vò nhưng không khống chế được bản thân
“Thiên Nhã! Cậu có nghe tớ nói gì không?” Karen thấy cô không để ý tới mình, đôi mắt to long lanh như bị phủ một lớp sương mù
Thiên Nhã phục hồi tinh thần, cầm lấy đôi đũa mình mới đánh rơi xuống mặt bàn lên, sững sờ: “Sao thế?” Khuôn mặt Karen tối sầm lại
Cô và La Tiểu Bảo liếc nhìn nhau, có phải mami em bị dọa sợ không? Mấy ngày nay cứ không bình thường.
La Tiểu Bảo nhún vai, thể hiện rằng mình không biết gì hết
Cậu nhíu hàng lông mày thanh tú lại, chắc chắn là mami đang suy nghĩ tới cha
Không biết mấy ngày nay cha đang làm gì3mà không tới thăm mami, hại mami nghĩ tới cha mà mất hồn mất vía, hừ hừ.
“Không sao đâu, cậu ăn cơm đi
Mau ăn bù cho mấy ngày vừa rồi.” Karen gắp thức ăn cho Thiên Nhã
Thiên Nhã cười, không nói gì, tiếp tục im lặng với mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Một lát sau, La Tiểu Bảo đen mặt nhìn bát cơm của mình, nhắc nhở: “Mami, bát cơm của người ta không chứa thêm được rồi, mami đừng gắp thức ăn cho con nữa.” Suy nghĩ đang bay xa của Thiên Nhã được kéo lại
Cô hồi phục tinh thần nhìn bát cơm của La Tiểu Bảo đang chứa đầy rau xanh và thịt, ngượng ngùng: “Xin lỗi, mami không để ý.”
Một đàn quạ đen bay qua đỉnh đầu Karen và La Tiểu Bảo
Ôi ôi, xem ra thật sự mami đang nhớ thương người nào đó, đang oán2trách vì người đó không tới rồi.
“Mami, hôm nay mami đi làm ạ?” Lại một ngày mới, La Tiểu Bảo trông thấy Thiên Nhã mặc đồ công sở thì mừng thầm
Xem ra mami đang thiếu kiên nhẫn, muốn đi làm trước thời hạn để được gặp cha
Cha nói cho Thiên Nhã nghỉ một tuần nhưng giờ mới được vài ngày thôi
Thiên Nhã nhìn con trai: “Không, mami đi tìm việc mới.”
Lòng phụ nữ như mò kim đáy biển
Cô là phụ nữ nhưng chẳng thể hiểu trái tim mình muốn gì
Cô quay mặt ra chỗ khác, cảm thấy khó chịu với cuộc sống này, không biết là mình đang tức giận cái gì
Giận bản thân mình? Tức anh? Hay là tức giận vì số phận trêu ngươi? Cô không biết
Có thể là cô tức giận vì anh, đây là tình yêu chết người
Vì tình yêu này mà cô không1thể nhận ra bản thân mình nữa chứ đừng nói tới việc khống chế trái tim
Xe đi tới biệt thự cạnh biển
Thiên Nhã đang định thể chết cũng không xuống xe thì Lạc Thần Hi đã bể lấy cô theo kiểu công chúa
“Anh định làm gì?” Thiên Nhã khẩn trương, giọng nói mềm nhũn
Chết tiệt! Sao cô không thể hung dữ với anh nhỉ? Bình thường anh hung dữ với cô lắm mà! Khóe miệng Lạc Thần Hi nở nụ cười tà ác, kèm theo đó là vẻ dịu dàng khiến người ta điên đảo: “Nghe lời sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.” Thiên Nhã im lặng ngay lập tức
Nếu anh không uy hiếp trắng trợn, liệu cô có chống lại tới cùng không? Sắc mặt anh thật sự dịu dàng tới nỗi không nói nên lời
Cô ngây người, cảm thấy anh không giống trước1rồi lại không biết là không giống điểm gì, ý nghĩ trong đầu trở nên hỗn loạn
Cô lại bị anh chinh phục một cách dễ dàng
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống sofa, lấy hòm thuốc trong ngăn kéo ra
Anh ngồi bên cạnh cô, đặt phần chân bị trật khớp của cô lên đùi mình, thoa dầu giúp cô
Thấy phần mắt cá chân sưng lên, hàng lông mi thanh tú cau lại
“A!” Đột nhiên, anh dùng sức bẻ lại chân cô
Đau đớn qua đi, chân đã thoải mái hơn
Anh đặt tay lên phần bị thương của cô mà xoa, động tác càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng tỉ mỉ
Thiên Nhã nhìn sắc mặt nghiêm túc của anh, ngũ quan hoàn hảo này khiến người ta không nhịn được mà say đắm
“Còn đau không?” Thanh âm dễ nghe thốt ra từ bờ môi mỏng khêu gợi
Đôi mắt xinh đẹp1hơi ngước lên, ánh mắt nhìn thẳng vào vẻ mặt đang say mê sắc đẹp của cô.
“Hả? Không, không đau nữa.” Thiên Nhã muốn cắn lưỡi
Cô cần phải cách ly với người đàn ông đẹp trai này
Cô lại bị Lạc Thần Hi mê hoặc tới thất điên bát đảo rồi! La Thiên Nhã, mày tồi tệ thật đấy!
Cô phỉ nhổ bản thân, sắc mặc ửng đỏ, vừa thẹn vừa giận
Lạc Thần Hi thấy buồn cười vì phản ứng đáng yêu của cô, dí sát mặt lại: “Có thật là không đau nữa không?” Ánh mắt anh hiện lên vẻ nghiền ngẫm, không khí mờ ám lập tức len lỏi giữa hai người.
Thiên Nhã hoảng hốt ngả người ra phía sau, đang định thu chân đặt chân đùi anh về thì bị anh bắt lấy.
“Buông ra.” Hơi thở của anh bao vây khiến cô rối bời
Lạc Thần Hi vươn tay ra đặt lên vòng eo nhỏ, dùng sức ôm chặt
Anh ôm cả người cô lên, đặt cô ngồi trên đùi mình
“A!” Thiên Nhã bị hoảng sợ vì hành động này
Đảo mắt một cái đã thấy mình ngồi trên đùi anh, tư thể mờ ám này làm cho cô xấu hổ vô cùng.
Anh vỗ nhẹ lên bờ mông tròn của cô, nghiêm mặt: “Lần sau không được tùy tiện bỏ lại anh đi ra ngoài tìm công việc mới, nhớ chưa?” Anh vừa thấy tức vừa thấy buồn cười, lúc nhìn thấy Thiên Nhã bị thương, trong lòng anh chỉ có sự đau lòng
Người phụ nữ ngốc nghếch này, rốt cuộc trong đầu cô là cái gì? Nếu như dùng để trồng cây cũng không thể ngốc như này
“Sao anh biết?” Sắc mặt Thiên Nhã cứng đờ
Lạc Thần Hi cười đầy ẩn ý, đưa tay nhéo chóp mũi thanh tú của cô: “Cô bé ngốc nghếch này, anh là ai chứ? Người phụ nữ mình yêu nghĩ cái gì chẳng lẽ anh lại không biết?” Anh nói như vậy, lại thêm cử chỉ thân mật khiến Thiên Nhã suýt ngất xỉu.
Câu nói chứa đầy sự cưng chiều và thân mật, nhưng trong lòng Thiên Nhã có tâm sự nên hiểu câu nói của anh theo nghĩa khác
Cô nghĩ gì anh cũng biết? Anh không biết đâu
Lạc Thần Hi, anh không thể biết vì sao em không thể yêu anh
Cô ho khan hai tiếng, cảm thấy mình không nên trầm luân trong sự dịu dàng của anh: “Anh thả em xuống.” Cô đẩy anh ra, muốn trượt ra khỏi đùi anh
Hai tay Lạc Thần Hi siết chặt, khiến cô không động đậy được
“Em muốn quỵt nợ? Sao em lại vô lại như thế?” Lạc Thần Hi dán mặt vào gáy cô, hưởng thụ hương thơm mà cô đem lại
Nó khiến cho anh say mê, làm cho lòng anh ngứa ngáy
Thiên Nhã muốn cử động nhưng không nhúc nhích được, giọng nói dịu dàng như ma quỷ này khiến mặt cô đỏ tới tận mang tai: “Em quỵt nợ lúc nào? Có mà anh quỵt nợ ấy.” Cô giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi anh.
Con ngươi sâu thẳm của Lạc Thần Hi dường như đang kìm nén gì đó, trở nên mông lung
Anh kẹp chặt chân: “Đừng lộn xộn, không thì anh sẽ giải quyết em tại chỗ, làm lại chuyện mà lần trước chúng ta chưa làm xong.” Giọng anh khàn khàn vì phải kìm nén, dịu dàng chết người.
Thiên Nhã nghe xong, sắc mặt thay đổi
“Em..
em không động nữa.” Suýt nữa cô đã cầu xin tha thứ
Lạc Thần Hi nhìn cô vừa xấu hổ vừa buồn bực mà đỏ mặt, cảm thấy vô cùng đáng yêu
Khóe miệng anh giương lên, cười thành tiếng cực kỳ thoải mái.