Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 175: Con trai của tôi là thiên tài



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content



chapter content

Lần này tới cả ông trời cũng không thể giúp bọn họ đầu.

Khóe miệng Kha Tử Thích cong lên, anh lạnh lùng cười: “Nếu bọn họ muốn chết, hãy để bọn họ được như ý.” Dù thế nào đi chăng nữa Thiên Nhã vẫn là ranh giới cuối cùng của anh

Bây giờ bọn họ dùng Thiên Nhã để uy hiếp anh, quả là một quyết định ngu xuẩn

“Bên Lạc Dương Hiên có hành động gì không?” Lạc Thần Hi lạnh giọng hỏi, dường như đang nghiến răng nghiến lợi.

Kha Tử Thích tỏ vẻ lo âu: “Chưa thấy gì

Nhưng tôi chắc rằng ông ta có hành động khác, tuy tôi tỏ ra đồng ý hợp tác nhưng với tính cách của ông ta, chưa chắc đã dễ dàng tin tưởng tôi

Ngày hôm qua tôi tới tìm Lạc Thần Dương, ông ta3chắc chắn đang nghi ngờ lung tung, điều tôi không ngờ là ngay cả Lạc Thần Dương cũng bị uy hiếp.” Cái anh ta không ngờ tới nhất là, dường như Lạc Thần Dương thật sự thích Thiên Nhã

Rốt cuộc là Lạc Thần Dương không muốn đối nghịch với cha hay là vì bị uy hiếp nên không làm gì, cái này không ai biết được

Lạc Thần Hi cười nhạt: “Tên nhóc kia vậy mà dám mơ tưởng tới người phụ nữ của tôi

Chán sống rồi!” Lời này của anh làm sắc mặt Kha Tử Thích cứng đờ

Người phụ nữ của anh? Bây giờ chưa phải đâu

Lạc Thần Hi đem ánh mắt của anh cất vào đáy mắt: “Cạnh tranh công bằng

Nhanh thôi, tôi sẽ không phải người đã có vợ.” Dường như đọc hiểu được suy nghĩ trong lòng2Kha Tử Thích nên anh nói một câu đầy ẩn ý.

“Dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần cô ấy bình an là được.” Sự lo lắng trên khuôn mặt Kha Tử Thích càng bộc lộ rõ hơn

Tuy anh và Lạc Thần Hi bày mưu tính kế nhưng giờ đang cược bằng tính mạng và sự an toàn của Thiên Nhã

Lỡ Lạc Dương Hiến đổi địa điểm giữ người, Thiên Nhã sẽ càng nguy hiểm.

“Tôi nhất định sẽ cứu cô ấy ra.” Nỗi lo của Lạc Thần Hi không kém Kha Tử Thích là bao

Anh chưa từng phát điện giống như mấy ngày qua

Sau khi biết Thiên Nhã mất tích, bị Lạc Dương Hiên ép buộc, anh hận không thể đập chết những người đó, nhưng như thế chẳng thể giải tỏa nỗi hận trong lòng.

Những người đó, đã chạm1tới ranh giới của anh.

Mấy ngày trước, khi tin tính mạng Lạc Thần Hi bị đe dọa đang gây xôn xao thành phố A thì Lạc Thần Hi nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt đã tỉnh lại

Anh đứng bên cửa sổ, nhẹ nhàng kéo tấm rèm đang đóng chặt ra, nhìn những tay phóng viên bên ngoài đang liều mạng chen chúc, khóe miệng nở nụ cười thâm sâu khó lường.

Ban đêm, chuông điện thoại anh vang lên, một dãy số lạ hoắc gọi tới

Hàng lông mày thanh tú chau lại, chỉ có Kha Tử Thích biết số này của anh, dãy số xa lạ này là của ai đây? “Chủ tịch Lạc, gần đây anh khỏe chứ?” Đầu bên kia là giọng trầm thấp khàn khàn của cậu chủ giới hắc đạo, tựa như một u linh đang1ở phương xa, mang theo sự uy hiếp mơ hồ

“Không tệ, xem ra trước kia tôi đánh giá thấp năng lực của cậu rồi.” Lạc Thần Hi nhếch mép cười nhạt

Người này không đơn giản, chẳng những biết tin anh bị đe dọa tính mạng là giả mà còn biết được số điện thoại bí mật này

Cậu chủ hắc đạo cười khẽ, không để tâm tới kiểu khen ngợi mỉa mai của anh: “Chủ tịch Lạc, chúng ta làm giao dịch đi.” Hàng lông mày thanh tú của Lạc Thần Hi hơi nhướng lên: “Ô? Giao dịch? Nói nghe thử chút...” Tới trời cũng giúp anh

Sau khi Lạc Thần Hi tắt điện thoại, anh nhếch miệng cười đắc ý

Đây là một cuộc giao dịch tốt, lần này anh tạm tin cậu chủ hắc đạo

Nếu như anh ta dám đùa giỡn1bịp bợm thì anh sẽ diệt bang Thiên Thần không sót một người.

Vào một đêm mây đen gió lớn

Trong một tòa cao ốc công nghiệp bị che khuất, tiếng súng vang lên tứ phía

Đặc công và đội Phi Hổ bao vây cả tòa nhà, đám người áo đen cầm súng liên thanh đối đầu với cảnh sát bằng một trận mưa bom bão đạn.

Cảnh sát bao vây kín kẽ

Đám người buôn bán súng ống đạn dược không hợp pháp kia vờn nhau với cảnh sát khoảng nửa tiếng, một số kẻ đã lẩn trốn nhưng phần lớn đều bị bắt lại

“Khốn nạn! Sao có thể thể được? Thái Nhĩ đã hợp tác với chúng ta từ lâu, không có khả năng bán đứng chúng ta.” Trong phòng sách tại nhà mình, Lạc Dương Hiên tức tới cả người run rẩy, tay nắm chặt thành quyền, gân xanh lộ ra

“Ông Lạc, dường như bên Thái Nhĩ đã có kế hoạch từ trước, chúng dễ dàng lẩn trốn, mà người của chúng ta phần lớn lại rơi vào tay cảnh sát

Hơn nữa...” Cấp dưới ở đầu dây bên kia ấp a ấp úng

“Còn gì nữa? Nói nhanh.”

“Hơn nữa tôi còn nhận được tin khoang hàng lớn của chúng ta bị cháy, chỉ sợ rằng phần hàng mới vào...”

Điện thoại di động rơi xuống đất, Lạc Dương Hiên không chịu nổi đả kích này, lảo đảo lui về phía sau mấy bước

Hàng của bọn họ, tiền của ông!

“Ông Lạc? Ông Lạc?” Cấp dưới ở đầu bên kia gọi mấy tiếng với giọng lo lắng.

Khuôn mặt già nua của ông ta giật giật, ông ta thì thào nói rồi lại lớn tiếng quát: “Tại sao lại như thế? Tại sao lại như thế?” làm cho Ta Phương Phi ở bên ngoài lo lắng: “Chồng, ông có làm sao không?” “Tôi không sao

Cút! Mau cút đi cho tôi!” Lạc Dương Hiên tức giận tới nỗi người phát run, hung hăng ném toàn bộ đồ trên bàn xuống mặt đất, gây ra tiếng vang lớn

“Dương Dương, con tới phòng sách xem cha con làm sao đi

Ông ấy tức giận như thế, hình như là xảy ra chuyện lớn.” Tạ Phương Phi vội vàng mở cửa phòng Lạc Thần Dương ra, khẩn trương nói với Lạc Thần Dương đang ngồi trước máy tính cố gắng khắc phục khó khăn

Lạc Thần Dương nhìn chằm chằm vào máy tính, nhíu mày không vui: “Yên tâm đi, chồng mẹ có bản lĩnh lắm

Làm gì có chuyện lớn nào ông ấy không gánh được?”

Nét mặt Tạ Phương Phi cứng đờ, bà oán hận: “Tên nhóc này, con còn có tâm trạng ngồi đây châm chọc à? Bây giờ đang là thời kỳ nhạy cảm, cha con chỉ còn cách thành công một chút xíu nữa thôi

Ông ấy đang phát tiết cơn giận của mình, chắc chắn là đã có chuyện lớn xảy ra.”

Lạc Thần Dương nhìn mẹ đang lo lắng: “Mẹ, mẹ quan tâm tới việc Tập đoàn Lạc Thần có vào tay cha con hay không như thế thì mẹ cứ đi quan tâm đi

Con thật sự đang có việc bận, mẹ tha cho con đi, xin mę đấy.” “Con! Thằng nhóc thối tha này!” Tạ Phương Phi thấy Lạc Thần Dương chẳng có thái độ gì là quan tâm tới việc này, hận không thể rèn sắt thành thép.

Tại công trường bị bỏ hoang ở ngoại thành

Cậu chủ giới hắc đạo đang ngồi trên ghế bành, dưới ánh đèn lờ mờ

Chiếc nhẫn bảo thạch màu đỏ thẫm vẫn phát ra ánh sáng mờ mờ mà quỷ dị, có điều nhìn nó trông thần bí hơn lúc ban ngày.

“Cậu chủ, bọn họ đã trốn thoát.” Ánh mắt cậu chủ hắc đạo hiện lên ý cười xảo quyệt: “Tốt.” “Chúng ta thật sự phải theo chân bọn họ trong cuộc mua bán này?” Dựa vào trực giác của hắn, hắn không biết cậu chủ hắc đạo đang định làm gì

Trong công trường vang lên tiếng cười lành lạnh âm u của cậu chủ hắc đạo, tiếng cười làm cho mười mấy thủ hạ ngậm chặt miệng, cảm thấy rợn cả tóc gáy

“Đây chỉ là trò chơi, tránh khỏi tấm võng này sẽ sa vào tấm lưới khác, bị tóm chặt

Sau đó là game over.” Từng chữ được anh ta nhả qua kẽ răng, làm cho bầu không khí bên trong lạnh tới cực điểm

Ngũ gia cũng cười, tựa như đã hiểu ra gì đó

“Ưm ưm.” Trước mắt tối đen, Thiên Nhã cảm giác được mình bị mấy người khiêng lên ném vào trong nơi nào đó như cốp xe

“Tao cảnh cáo mày, đừng có giãy giụa

Nếu không mày sẽ chết.” Một người đàn ông thô lỗ, hung tợn nói

Hắn nhấc chân lên đạp vào bụng Thiên Nhã, cô nhíu chặt mày lại, trên trán đổ mồ hôi lạnh

Cô đã bị trói như vậy mấy ngày nay

Ngày nào cũng có người tới đây tiêm cho cô một mũi gì đó, hình như là đường glucozo dùng để duy trì sự sống

Cô nhìn cha để chắc chắn cha không có việc gì

Sẽ có người cứu hai cha con cô thôi

Loáng thoáng nghe được tiếng cái rương đang di chuyển, một vật cứng đúng lúc đè vào người khiến cô đau đớn khẽ “Em” một tiếng

“Cẩn thận chút! Bây giờ người phụ nữ này không thể động vào! Xảy ra án mạng chúng ta khó lòng báo cáo kết quả.” Một giọng nói hung dữ khác vang lên

“Yên tâm đi, cô ta không chết được đâu, nhưng cách cái chết không còn xa nữa

Ngày mai nhận được chỉ thị rồi tao sẽ cho cô ta biết tay.” “Rầm.” Đây là tiếng đóng cửa xe, tiếp đó là âm thanh khóa lại.

Nghe được thanh âm vô tình mà lạnh lùng ấy, cả người Thiên Nhã không còn chút sức lực nào nữa, dường như đã tê liệt

Cô tuyệt vọng, tâm trạng rơi xuống đáy vực

Liệu kỳ tích có xảy ra không? Giờ cô đã thành một kẻ hấp hối sắp chết, những tâm nguyện về sau không thể thực hiện được nữa

Không thể thấy tiểu bảo bối của cô trưởng thành, lấy vợ sinh con, không thể thấy cha cô trở về bên cạnh cô và La Tiểu Bảo, không thể có cảnh gia đình đoàn tụ, để cho cha cô nhìn thấy La Tiểu Bảo đáng yêu tới nhường nào, hiểu chuyện nhường nào, còn cả Lạc Thần Hi nữa, cô không biết anh đã tỉnh lại chưa

Cô nhớ lại khoảng thời gian ở cùng anh, muốn lặp lại lần nữa lời muốn nói, em yêu anh.

Em yêu anh, không quan tâm khoảng cách của chúng ta xa bao nhiêu, mặc kệ ân oán giữa người lớn trong gia đình chúng ta

Nhưng tình yêu của em đối với anh là hữu duyên vô phận, cũng có thể đây là số mệnh của em.

Nước mắt lã chã rơi xuống, ướt cả tấm khăn bịt mắt

Không biết qua bao lâu, cô mơ hồ nghe thấy tiếng đánh nhau và tiếng súng vang lên ở bên ngoài

Trong lòng cô nổi lên nghi ngờ

Tiếng động bên ngoài rất lớn, tiếng súng và tiếng đánh nhau vang lên liên tục, mãi lúc sau mới dừng lại.

“Thiên Nhã! Thiên Nhã!” Cô loáng thoáng nghe thấy thanh âm quen thuộc xen lẫn lo lắng.

“Ưm ưm.” Vào lúc Tử thần đang kéo lấy cô, sự tuyệt vọng nơi đáy lòng cô đã được giọng nói này kéo trở lại, hi vọng được dấy lên một lần nữa

Là anh sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv