*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chú Hoàng chật vật bò dậy: “Quên đi, cậu chủ nhỏ. Tôi không sao. Chẳng qua là già yếu rồi nên không chịu được một cú đẩy.” Tuy ông biết Hạ Vân Cẩm đang khinh người quá đáng nhưng dù sao đó cũng là mẹ ruột của cậu chủ nhỏ, để hai mẹ con căng thẳng với nhau thì không ổn lắm.
“Bà, xin lỗi nhanh.” Từ khuôn mặt tới giọng nói của Lạc Lăng đều toát ra vẻ lạnh lùng, cậu không buồn liếc Hạ Vân Cẩm dù chỉ một cái. Vẻ bá đạo, cao cao tại thượng với khí chất vương giả này giống y hệt Lạc Thần Hi. Dù anh đang hôn mê nằm trên giường bệnh nhưng vẫn có khí thế3thần thánh không thể xâm phạm. Hai người này giống nhau như từ một khuôn đúc ra.
Hạ Vân Cẩm liên tục lùi lại mấy bước, ánh mắt lộ ra sự nghi ngờ, khủng hoảng, khó hiểu. Cuối cùng, tay cô ta cũng run lên.
Sao lại thế? Sao lại thế? Người “con trai” trước mặt này là cô trộm về từ chỗ La Thiên Nhã, vì sao dáng vẻ của cậu lại giống Lạc Thần Hi?
Trước đây cô ta từng cảm thấy Lạc Lăng và Lạc Thần Hi thật sự rất giống cha con ruột nhưng chưa từng có cảm giác sợ hãi như hôm nay. Đột nhiên cô ta cảm thấy, có khi Lạc Lăng thật sự là con trai Lạc Thần Hi.
Nghĩ tới2đây, cô ta giật mình, cả người rét run. Không thể nào! Hạ Vân Cẩm, đầu óc mày đang nghĩ gì thế? Chuyện này sao có thể xảy ra? Không thể, không thể!
Cô ta hốt hoảng chạy ra ngoài. Chắc chắn là do lâu rồi cô ta chưa được nghỉ ngơi tử tế nên mới nghĩ loạn như vậy. Không được, cô ta cần phải về nghỉ ngơi tử tế, không thì sẽ sinh ra ảo giác mất.
Nhìn Hạ Vân Cẩm hoảng loạn rời đi, chú Hoàng nghi ngờ, nhưng cậu chủ nhỏ chỉ lạnh lùng nhìn, sau đó hừ lạnh, trong mắt hiện lên sự khinh bỉ.
“Cha, con xin lỗi. Có phải con làm ồn rồi không?” Lạc Lăng cầm lấy tay Lạc1Thần Hi, khôi phục vẻ mặt non nớt của trẻ con.
Chú Hoàng là người đã nhìn Lạc Thần Hi từ bé tới lớn, bỗng thấy đau lòng. Cậu chủ, cậu nhanh tỉnh lại đi! Cậu chủ nhỏ rất đáng thương, cậu ấy đã không thể có được tình thương của mẹ thì nên nhận thêm nhiều tình thương của cha! Chỉ mong ông chủ và phu nhân trên trời phù hộ cho cậu chủ nhanh tỉnh lại, bình an vô sự.
…
Trong nhà Lạc Dương Hiên.
“Cha nói đi, chuyện này có liên quan gì tới cha không?” Lạc Thần Dương ngồi đối diện Lạc Dương Hiên, đi thẳng vào vấn đề.
Ngoại trừ cha mình ra, anh ta không nghĩ ra ai lại to gan lớn1mật dám ám sát Lạc Thần Hi.
Lạc Dương Hiên hút xì gà, trong tay còn cầm một ly rượu, chậm rãi thưởng thức.
Ông ta híp mắt lại nhìn con trai mình: “Lẽ nào con muốn có một người cha mang tội giết người?”
Lạc Thần Dương cười như không cười: “Cha cảm thấy con có thể tin cha sao? Con thật sự hối hận khi quyết định về nước.” Trong ánh mắt anh ta lóe lên sự hối hận.
“Con là con của cha, con phải giúp cha một việc. Cha cần con, con trai.” Lạc Dương Hiên buông ly rượu trong tay, hút xì gà, nói bằng giọng cực kỳ khí phách, vẻ mặt đắc ý.
“Sau lưng cha còn rất nhiều việc chưa lộ ra1ngoài ánh sáng đâu. Không phải con trai cha vô dụng mà là con cũng có giới hạn của mình.” Lạc Thần Dương nhìn người cha xảo quyệt của mình, không biết nên làm gì.
“Ha ha ha, giới hạn của mình? Con thật sự xem người đang nằm trong bệnh viện là anh trai? Quá buồn cười. Thương trường như chiến trường, chiến trường là sát hại lẫn nhau, đừng có nói với cha về tình thân. Nếu tên nhóc kia còn nhớ cái gọi là tình thân thì sẽ không đuổi cùng giết tận cha như thế. Nếu như không vì cậu ta, cha có thể bị ép lên Lương Sơn sao?”
“Đừng đẩy trách nhiệm lên người khác, việc cha làm chắc chắn không phải mới làm một hai lần. Sao cha có thể đẩy mọi tội lỗi về phía anh ấy như thế?” Lạc Thần Dương tức giận.
Lạc Dương Hiên nhìn con trai không kiêng kỵ gì mà chỉ trích mình, tức giận tới mức ném xì gà về phía anh ta: “Tên nhóc thối tha này! Con đang giáo huấn cha?”
Xì gà ném trúng khuôn mặt anh tuấn của Lạc Thần Dương. Cảm giác được má trái nóng rực, anh ta nhíu mày: “Cha, con chỉ muốn tốt cho cha thôi! Cha còn tiếp tục như thế nữa thì sẽ rơi xuống vũng bùn sâu.”
“Cha không cần con nhắc nhở. Cha biết rõ bản thân đang làm gì!” Lạc Dương Hiên tức giận tới mức đỏ mặt, hét lớn.
“Được, vậy con không nói gì nữa. Nhưng đừng trách con không nhắc nhở cha, sau khi anh con tỉnh lại chắc chắn sẽ bắt được thủ phạm. Dựa vào năng lực và thủ đoạn của anh, hậu quả là thứ không thể tưởng tượng được.” Anh ta đứng lên, biết rõ là mình không lay chuyển được cha, chứ chưa nói tới việc ngăn hành vi điên cuồng của ông ta.
“Vậy thì sao? Con cho rằng tên chủ mưu không sợ chết kia là cha?”
Lạc Thần Dương nhướng mày: “Có ý gì? Lẽ nào...”
“Hừ, con trai của Lạc Dương Hiên quá kém cỏi. Tâm tư và thủ đoạn của con sao lại kém tên nhóc Lạc Thần Hi kia nhiều thế?” Lạc Dương Hiên hận không thể rèn sắt thành thép.
Lạc Thần Dương cười xí xóa: “Vậy thì sao chứ? Lẽ nào cha cảm thấy con cần có khả năng giống anh, bị từng người trong cái nhà này tính toán mới là không phụ sự kỳ vọng của cha?”
“Mày!” Lạc Dương Hiên hung hăng nhìn con trai mình đang lo cho người ngoài. Lời khuyên con trai đưa ra, ông ta hoàn toàn bỏ ngoài tai.
“Bởi vì lúc nào cậu ta cũng đối nghịch với cha, mọi chuyện đều nhằm vào cha. Cuối cùng cậu ta cũng rơi vào kết cục này.”
“Kết cục gì? Cha cho rằng anh ấy dễ đối phó như thế?” Ánh mắt Lạc Thần Dương lóe lên tia sáng không giống ngày thường, anh ta đang nghiêm túc quan sát phản ứng của Lạc Dương Hiên, cố gắng moi ra tin tức.
“Một mình cha khó có thể đối phó với cậu ta, nhưng mà...” Lạc Dương Hiên nhìn đôi mắt như đang dò xét của con trai, lập tức hiểu ra. Con trai đang từng bước dụ ông ta nói ra.
Ông ta ho khan hai tiếng, lạnh lùng nói: “Chuyện này con đừng quan tâm, nên làm gì thì làm đi. Đừng quên, con là con trai của Lạc Dương Hiên.” Tuy người con trai này không được việc nhưng chung quy vẫn là con ông ta. Bây giờ ông ta khổ sở cạnh tranh từng chút một cũng chỉ vì muốn sau này truyền lại cho người con trai duy nhất.
Lạc Thần Dương nhìn theo bóng lưng cha rời đi, sự nghi ngờ càng lúc càng lớn. Xem ra chuyện này còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của anh ta, trước hết, anh ta có thể nắm chắc chuyện này ít nhiều có liên quan đến cha mình.
…
Trong nhà cũ nhà họ Lạc, cụ Lạc đang ngồi trong phòng sách. Ẩn sau gọng kính màu vàng là đôi mắt chim ưng đang nhìn chằm chằm lên bức tranh có giá trị liên thành được treo trên tường. Ông đang suy nghĩ về một vấn đề nào đó, trong mắt lóe lên tia sáng.
Tay phải ông cầm hai hòn bi thép, chậm rãi xoay. Hai viên bi va vào nhau tạo nên âm thanh nặng nề.
Quản gia gõ cửa đi vào, cung kính nói: “Ông chủ, Chủ tịch Kha của Tập đoàn Kha thị tới, cậu ấy muốn gặp ông.”
Viên bi thép trong tay ngừng di chuyển, ánh mắt ông vẫn dừng trên bức tranh sơn dầu: “Để cậu ta vào.” Giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng vang lên, phân phó.
“Vâng.” Quản gia trả lời rồi đi ra.
Kha Tử Thích mặc âu phục, đường nét hoàn hảo, ngũ quan dịu dàng mà mê người. Nhưng sâu bên trong cặp mắt anh tuấn kia lại là sự khôn khéo và trầm ổn không thể miêu tả bằng lời.
“Ông Lạc, quấy rầy ông rồi.” Nhìn cụ Lạc đang ngồi vững như bàn thạch trên ghế xoay, Kha Tử Thích lịch sự nói.
Cụ Lạc nhìn anh, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác muốn khen ngợi Kha Tử Thích. Người trẻ tuổi trước mặt ôn hòa lễ độ, thông minh ổn trọng mà không kiêu ngạo. Rốt cuộc anh đang giấu bao nhiêu thực lực? Ai biết? Giá như người như thế này để cho ông sử dụng, vậy mình sẽ như hổ thêm cánh, đáng tiếc....
“Không biết hôm nay Chủ tịch Kha tới đây có việc gì?” Cụ Lạc không vòng vo. Mọi người đều là người thông minh, ông chỉ muốn xác nhận xem người này là địch hay bạn. Nhưng đáng tiếc, phần nhiều lại nghiêng về vế trước.
“Không biết ông Lạc có ý kiến gì với chuyện Lạc Thần Hi bị tập kích không?” Kha Tử Thích ngồi xuống ghế trước mặt, nhìn thẳng ông. Dường như anh có thể nhìn rõ được sự dò xét và nghi ngờ vô căn cứ trong ánh mắt kia.
Cụ Lạc cười khẽ: “Suy nghĩ của tôi có liên quan gì tới Tập đoàn Kha thị sao?”
Khóe miệng Kha Tử Thích cong lên một nụ cười mê người: “Đương nhiên là có liên quan. Ai cũng biết hiện Tập đoàn Kha thị và Tập đoàn Lạc Thần đang ngồi chung một chiếc thuyền. Hai nhà chúng ta đang hợp tác làm khu trung tâm Vân Thành, sau đó còn hợp tác hạng mục mở rộng với Tập đoàn dầu mỏ MG. Tính mạng của Lạc Thần Hi nguy hiểm, hay có thể nói là địa vị của anh ta ở Tập đoàn Lạc Thần có liên quan rất lớn tới tôi.” Nửa câu sau, giọng điệu của anh trở nên trầm thấp và thận trọng, trong mắt lộ ra tia sáng giống như cụ Lạc.
Cụ Lạc híp mặt lại, nghiêm túc suy nghĩ về nửa vế sau của anh. Sự khen ngợi trong ánh mắt tăng lên.
“Chủ tịch Kha đúng là người bạn hợp tác có quan hệ tốt đẹp với Tập đoàn Lạc Thần. Có điều không biết Chủ tịch Kha hợp tác với Tập đoàn Lạc Thần là nể mặt mũi của cháu tôi hay là tập đoàn?” Người vừa có tài vừa lương thiện như Kha Tử Thích tính toán rất đúng mực. Quan hệ giữa anh và Lạc Thần Hi, cụ Lạc đã sớm điều tra rõ ràng. Điều ông cảm thấy buồn cười là anh và cháu mình giống nhau, đều có tình cảm với La Thiên Nhã. Thậm chí anh còn xem La Thiên Nhã như tính mạng của mình, danh dự và địa vị không quan trọng bằng. Vì vậy, tới tận bây giờ ông vẫn không biết được chính xác Kha Tử Thích đang nghĩ gì.