*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cậu cũng thấy vậy sao? Tốt quá rồi! Nhưng hình như anh họ không vui lắm.” Giọng nói bên kia điện thoại bỗng thấp đi vài phần, cảm giác như có đôi chút hụt hẫng.
“Sao có thể, Tử Thích chẳng có lý do gì không vui cả.” Thiên Nhã không nhịn được ngáp một cái
“Thật không? Vậy cậu có vui lòng không?” Giọng Karen như thể cô đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lúc trầm lúc bổng
Vẻ mặt Thiên Nhã mông lung: “Đương nhiên tớ vui lòng rồi! Đây không phải là chuyện tốt sao?” Cô thật sự không tìm thấy lý do nào khiến mình không vui cả, với lại cô có vui hay không thì đã sao? Đó là cuộc đời của người khác mà
Được chứ.” Cô thật sự có chút không chống đỡ nổi sự nhiệt tình của Karen.
“Thiên Nhã ơi! Bọn mình đi ăn bữa sáng thật ngon trước đi! Ơ, chủ quỷ nhỏ này cũng muốn đi cùng sao?” Lúc Karen nhìn thấy La Tiểu Bảo ở phía sau Thiên Nhã thì trên mặt hiện lên biểu cảm khó tiếp nhận nổi
Cậu bé mặc đồng phục học sinh đáng yêu, lườm có một cái, nói: “Làm ơn đi, người ta không thèm đi chơi với cô đâu, ma mi Thiên Nhã, con đi học đấy, hôm nay mẹ cứ đi chơi cho vui vẻ, còn nữa, nếu như bị Karen bắt nạt, nhớ gọi điện thoại cho con trước tiên nha.” Cậu bé bày ra vẻ mặt như ông cụ non dặn dò Thiên Nhã.
Thiên Nhã nghe cậu nói, vừa giận vừa buồn cười: “Con nói gì vậy, chị Karen sẽ không bắt nạt mẹ đâu
Mẹ và Karen là bạn mà.”
Karen nhìn cậu nhóc bằng vẻ đắc ý: “Nghe thấy chưa? Bọn chị là bạn đấy, chú quỷ nhỏ mắc bệnh đa nghi ạ.” Nói xong cô còn làm mặt quỷ với La Tiểu Bảo.
La Tiểu Bảo làm mặt quỷ đáp trả trông còn dễ thương hơn: “Thật là một bà dì ấu trĩ.”
“Bé cưng, con nên gọi là chị Karen.” Thiên Nhã dịu dàng sửa lại bằng giọng quở trách
“Cô ấy là bà dì.” La Tiểu Bảo gọi ngược lại.
Karen không chịu nổi, nói: “Thôi vậy! Em gọi Karen thì hơn, đổ quỷ nhỏ, cùng lên xe đi, chị đưa em đi học luôn.” Cô là người lớn sẽ không chấp trẻ con.
La Tiểu Bảo tỏ vẻ xem thường: “Thôi, tôi thích tự mình đi học, bởi vì tôi không ấu trĩ như cô, cô phải chăm sóc tốt cho ma mi của tôi đó, bằng không tôi sẽ tìm cô tính sổ, tạm biệt ma mi, con đi học đây.” Cậu tặng cho Thiên Nhã một cái hôn gió, sau đó bắt một chiếc taxi rồi lên xe
Thiên Nhã bước lên xe mà vẻ mặt đầy áy náy: “Thật ngại quá, tớ thay bé cưng xin lỗi cậu, nó là vậy đó, bị tớ chiều hư rồi, tính cách nhiều khi cũng khiến người khác giật mình.”
Karen nhìn cô với vẻ mặt không sao cả: “Cậu xin lỗi gì chứ, chuyện này có gì đâu, trẻ con đều như vậy mà.” Có điều chú quỷ nhỏ này cũng giỏi chọc tức người khác quá rồi..
Thiên Nhã mệt mỏi không đi nổi nữa, ngồi trong nhà hàng, chờ bữa tối được mang lên
Vậy mà Karen ngồi ở đối diện vẫn trông khỏe như vâm, còn lấy hộp trang điểm ra để tô thêm son dặm thêm phấn, đứng trước đôi mắt to tròn có phần giống với Triệu Vi ấy, đoán chừng không có bao nhiêu đàn ông chống đỡ nổi
“Thiên Nhã, cậu thấy tớ có xinh đẹp không?” Hai người đang ăn tối thì Karen chợt hỏi
Thiên Nhã đói bụng đến mức ăn hơi ngổn nghiến, gật đầu đáp: “Xinh đẹp, rất xinh đẹp.” “Nhưng sao anh họ không thích tớ...” Vẻ mặt Karen sầu muộn, nói
“Khụ khụ khụ...” Thiên Nhã bị câu này làm nghẹn, ho sặc sụa đến đỏ bừng cả mặt
Karen đưa nước cho cô: “Không sao chứ, sao lại bị nghẹn rồi?” Thiên Nhã ngừng ho, đáp: “Không sao, cậu..
thích anh họ của mình ư?” Mặc dù lần trước La Tiểu Bảo đã từng nói qua nhưng cô không suy nghĩ nhiều
“Cậu có thích anh họ không?” Karen đưa hai tay chống cằm, dè dặt hỏi
Thiên Nhã bị câu hỏi bất thình lình của cô làm cho sững sờ, có chút bối rối
“Anh họ rất thích cậu, nhưng hình như cậu không thích anh ấy.” Karen nhìn cô và nói, đôi mắt to long lanh như thể nhìn thấu lòng cô
Vẻ mặt Thiên Nhã hơi do dự: “À..
Nói thế nào đây, tớ muốn anh họ của cậu làm anh trai mình hơn.” Cô nói với vẻ mông lung
Karen nghe xong thì vẻ mặt vui mừng
“Nhưng...” Ánh mắt của Thiên Nhã càng mông lung hơn
“Nhưng thế nào?” Karen hỏi trong căng thẳng.
Thiến Nhã nhìn dáng vẻ khẩn trương của cố, suy nghĩ một lúc, nói: “Tớ hi vọng anh ấy có được hạnh phúc cho riêng mình.” Những năm qua, Kha Tử Thích đều bến cố, anh cũng nên suy nghĩ cho bản thân một chút rồi, cô có thể nhận ra Karen thật sự rất si mê anh.
Vẻ mặt Karen dần trở nên thoải mái và cảm động, cô nắm lấy tay Thiên Nhã, nói: “Cảm ơn cậu, Thiên Nhã!” “Cậu sẽ giúp tớ mà, đúng không?” Karen tựa như bắt được ngọn cỏ cứu mạng, nhìn Thiên Nhã và hỏi
Thiên Nhã thấy da đầu hơi ngứa ran: “Cậu muốn tớ giúp cậu như thế nào?” Karen đảo đôi mắt to một vòng, dáng vẻ hết sức tinh quái
“Tớ nghĩ ra rồi!”
“Ma mi, mẹ thật sự muốn làm như vậy sao?” Hai mẹ con ngồi trên ghế sofa trong nhà, Thiên Nhã đang suy tư với vẻ mặt phiền muộn, còn La Tiểu Bảo thì xụ mặt hỏi.
“Ôi, mẹ không biết nữa, những ánh mắt của Karen tha thiết như vậy khiến mẹ không nỡ từ chối.” Thiên Nhã nói với giọng điệu cực kỳ hối hận
La Tiểu Bảo trợn mắt với không khí: “Con đã nói rồi, Karen đó không đơn giản, cô ta đang lợi dụng mẹ đó ma mi.” “Không phải thế đâu, cậu ấy là một cô gái tốt, chỉ có điều Tử Thích...” “Chỉ có điều người chủ Tử Thích thích là mẹ, nên cô ta mới ra tay từ mẹ.” La Tiểu Bảo cắt ngang lời cô rồi nói rõ
“Thật ra chuyện này chưa chắc là chuyện không tốt.” Cô thật sự không hi vọng Kha Tử Thích lại bỏ lỡ một mối duyên tốt như vậy
Dù là mặt nào của Karen cũng đều rất xứng đôi với anh, nếu như Tử Thích có thể đón nhận cậu ấy, chắc là sẽ rất hạnh phúc
“Ma mi Thiên Nhã, mẹ có từng quan tâm đến suy nghĩ của chủ Tử Thích không?” Mặc dù cậu cũng cảm thấy chủ Tử Thích nên tìm kiếm hạnh phúc thật sự của mình, như vậy thì sẽ không còn là mối đe dọa với cha nữa, nhưng mà, e rằng chuyện này sẽ khiến chú ấy càng thêm tổn thương
“Thế nhưng, bé cưng con biết không, chúng ta đã nợ chú Tử Thích quá nhiều, mẹ rất mong chú ấy có thể hạnh phúc.” “Chưa chắc chú ấy đã nghĩ như vậy.” Nhất định là chủ Tử Thích cho rằng, hạnh phúc của chú ấy chính là mẹ đó.
“Vậy làm sao bây giờ? Mẹ đã nhận lời rồi.” Nếu như thất hứa..
liệu Karen có nghĩ lung tung hay không?
“Được rồi, chuyện giữa người lớn phức tạp quá, con là trẻ con nên cũng không quản nhiều nữa.” La Tiểu Bảo nói với vẻ mặt không quan tâm
Thiên Nhã thấy con trai tỏ ý mặc kệ mình thì chỉ biết gãi đầu
Trời ạ, làm sao bây giờ? “Con thấy mẹ nên thử thăm dò cảm giác của chú Tử Thích về Karen trước đã.” La Tiểu Bảo nhìn dáng vẻ cuống cuồng của Thiên Nhã, không nỡ để cho cái đầu đáng thương của cô phải suy nghĩ chuyện phức tạp như thế nên đã hiển
ké.
“Ừm, cũng chỉ có thể làm như vậy.”
Hôm nay, Thiên Nhã đến Tập đoàn Kha Thị để chờ Tử Thích tan ca
Điều này khiến tâm trạng Kha Tử Thích rất tốt, nụ cười càng dịu dàng hơn: “Thật xin lỗi, anh còn phải mở một cuộc họp nhỏ nữa, em chờ một lát nhé.”
Thiên Nhã bình thản đáp: “Không sao, anh cứ đi họp trước đi, em chờ anh.”
Nửa giờ sau, cửa lớn của văn phòng được mở ra
“Anh họ, anh đi với người ta đi mà!” Là giọng của Karen, cô đi theo sau lưng Kha Tử Thích, đòi hỏi một cách ngang ngược
Kha Tử Thích bước thật nhanh, trên mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Anh thật sự không rảnh, anh có hẹn với Thiên Nhã.” Thiên Nhã đứng dậy, cười với Karen, hỏi trong nghi hoặc: “Hai người sao vậy?”
Karen nhìn thấy Thiên Nhã thì vẻ mặt ấm ức, đi tới chỗ Thiên Nhã kể “oan”: “Thiên Nhã, khó khăn lắm tớ mới có được hai tấm vé xem opera tới nay, nhưng anh họ lại một mực không chịu đi cùng tớ.”
Vẻ mặt Kha Tử Thích bất đắc dĩ: “Em họ yêu quý của anh, em có thể hẹn bạn của mình được không? Anh thật sự đã có hẹn với Thiên Nhã.”
“Nhưng mà em muốn đi với anh.” Karen bướng bỉnh đáp.
Kha Tử Thích để trán, có vẻ hơi nóng lòng.
Nét mặt Thiên Nhã có chút lúng túng, cổ đứng ra hòa giải: “Tử Thích, anh đi với cậu ấy đi, em không sao đâu.” Karen nghe vậy thì khuôn mặt hiện vẻ vui mừng, cô nắm lấy tay Thiên Nhã, nói trong cảm kích: “Cảm ơn cậu nhé Thiên Nhã, cậu thật tốt bụng!” Thiên Nhã ngại ngùng đáp: “Cậu nói quá rồi, chuyện này có gì đâu.” “Khụ khụ.” Kha Tử Thích ho khan mấy tiếng rồi xụ mặt xuống
“Tử Thích, anh đi xem với cậu ấy đi, em tự mình về nhà là được.” Thiên Nhã dường như không hề nhìn ra vẻ bất thường của anh
“Anh họ, vậy chúng ta có thể đi rồi chứ?” Vẻ mặt Karen đắc ý, điệu bộ như muốn nói “anh không được từ chối đâu đấy”
Kha Tử Thích im lặng một lúc, hít sâu một hơi: “Được, em qua đó chờ anh trước, anh đưa Thiên Nhã về nhà rồi mới đến.” Karen phụng phịu, nói một cách miễn cưỡng: “Được rồi, vậy em đi trước chờ anh, anh nhớ đến nhanh đó.” Cuối cùng cô em họ dính như kẹo mạch nha đã rời đi, Kha Tử Thích thầm thở phào nhẹ nhõm
“Anh không sao chứ?” Thiên Nhã lo lắng nhìn anh, hỏi.
Kha Tử Thích hơi bực mình đáp: “Không sao, chúng ta đi thôi, đưa em về nhà trước đã.”
Trên đường về nhà
“Tử Thích, anh đang giận sao?” Dọc đường đi, Kha Tử Thích vẫn giữ im lặng, Thiên Nhã có hơi sợ sệt hỏi
không có gì đâu.” “Anh không thích Karen?” Thiên Nhã hỏi dò
“Anh thích, bởi vì con bé là em họ của anh.” Kha Tử Thích đáp
“Người ta nói thích cũng được chia ra làm nhiều loại, anh có chắc ngoại trừ cô ấy là em họ của anh, thì không còn nguyên nhân nào khác?” Thiên Nhã dùng cách thức vụng về nhất của mình để tiếp tục dò hỏi
Kha Tử Thích nhìn cô chằm chằm: “Vấn đề này là em hỏi? Hay hỏi thay người khác?” Thiên Nhã bất giác thay đổi tư thế ngồi, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Không có, em chỉ tùy tiện hỏi mà thôi.” Thấy anh không đáp, cô nói tiếp: “Em thấy anh đối với Karen có chút gì đó...” Cô có cảm giác nói không nên lời, hình như là bài xích.
“Có lẽ tính cách con bé rất giống một người.” Kha Tử Thích im lặng một hồi rồi nói
“À.” Thiên Nhã đáp một câu, nhìn thấy ánh mắt anh trở nên ảm đạm, đột nhiên cô không biết nên hỏi gì nữa.
Ở dưới nhà Thiên Nhã.
“Vậy em lên đây, lần sau lại cùng ăn cơm.” Thiên Nhã vẫy tay với anh rồi nói
“Ừ, xin lỗi vì anh lỡ hẹn.” Vẻ mặt Kha Tử Thích áy náy
Thiên Nhã cười tươi, nói với anh: “Sao lại nói vậy chứ, anh đi chơi với em họ vui nhé, em lên đây.” Kha Tử Thích nhìn bóng hình xinh đẹp của cô biến mất ở góc hành lang, nụ cười nơi khóe môi nhạt dần
Anh khẽ thở dài, xoay vô lăng rời khỏi.
Chắc là sợ Thiên Nhã nói mà không làm, vài ngày sau Karen lại tới thăm Thiên Nhã
Lần này cô mua thức ăn và đồ ăn vặt cho hai mẹ con Thiên Nhã nhiều tới mức đoản chừng một tháng cũng không cần ra cửa, nhất quyết nhét đầy tủ lạnh nhà Thiên Nhã, tủ chứa đồ trong nhà cũng được lấp đầy
Thiên Nhã thấy Karen nhận ân huệ nhỏ nhưng muốn báo đáp gấp đôi, gương mặt không giấu nổi vẻ áy náy
“Karen, thật ra tớ...” Cô nói trong do dự, bởi không chắc mình thật sự có thể giúp được Karen hay không, cô sợ Kha Tử Thích sẽ giận
Đã nhiều năm như vậy, mặc dù tính tình anh luôn ôn hòa, nhưng cô cũng biết lúc anh trở nên cứng rắn thì không ai có thể kiểm soát được
Chỉ nhìn cách anh kiên trì chăm sóc cô và La Tiểu Bảo lâu như vậy nhưng chưa từng mong hồi đáp thì sẽ biết.
“Cậu đừng mang dáng vẻ này chứ, tớ chẳng làm gì cả, so với những gì cậu làm cho tớ, thì chỉ bằng một hạt gạo so với mặt trăng, vì cậu đang giúp tớ nắm giữ hạnh phúc của mình mà.” Cô có thể nhìn ra Karen đang chìm đắm trong vui sướng
Thiên Nhã nuốt chữ “không” vào bụng, từ từ tiêu hóa nó
Dáng vẻ như cô gái nhỏ hạnh phúc của Karen khiến Thiên Nhã không nhịn được cảm thấy đó thật sự là niềm hạnh phúc của cậu ấy, có lẽ chỉ cô gái như vậy, mới có thể giúp Kha Tử Thích quên cô, và thật sự bước vào tim anh, Nếu đã như vậy, cớ sao cô lại không giúp!Đọc nhanh tại Vietwriter.com