Tan học xong, Lệ Dật Ngôn nhờ anh trai mình đi chợ giúp để đi công việc.
Cậu đi ngang qua tiệm tạp hóa thì thấy được ông chú sáng nay mình gặp đang ăn mì. Ghé vô đó, lấy đại một hộp mì gói rồi ngồi bên cạnh ông chú
" Này ông chú, ông là người của Lãnh Ngưng à "
Lộ Nhất Phi cúi đầu xuống nhìn thằng bé đáng yêu đang nắm vạt áo của mình nói nói. Anh cười cười một cái rồi bế thằng nhóc lên ghế rồi trả lời câu hỏi của đứa bé
" Nhóc con, cháu biết chú sao "
Dật Ngôn thấy thế, gương mặt khó chịu tột đỉnh. Ai cho ông chú đó ôm mình thế?
" Người của Lãnh Ngưng, không ai tôi không biết. Huống chi là ông chú "
Lộ nhất phi cười phá lên. Qủa là thú vị, rất thú vị. Không ngờ Lãnh Ngưng lại có một đứa con giống anh như thế đấy
" Này nhóc con, ta đúng là người của Lãnh Ngưng, còn là người thân cận nhất nữa đấy "
Lệ Dật Ngôn ngẩng đầu nhìn Nhất Phi, nghiêm túc: " Chiếc nhẫn đính hôn hoàng gia của gia tộc Lãnh, tôi đang cầm nó trong tay "
Lộ Nhất Phi ngừng cười, khuôn mặt trở nên căng thằng đến bất ngờ: " Nhóc con, chiếc nhẫn đó không phải là thứ đem ra làm trò đùa, ta biết nhóc đang nói thật. Nhưng ta không dám tin, nếu nhóc đang cầm thì trả lại đi, nếu không sẽ nhận hậu quả thích đáng đấy "
Lệ Dật Ngôn: " Đúng hơn là mẹ tôi cầm, tôi không biết tại sao nó lại ở trong tay của mẹ. Mẹ tôi cũng không thể gỡ nó ra. Tôi chưa biết được, mẹ tôi có quan hệ gì với Lãnh Gia "
Lộ Nhất Phi: " Nhóc con, cháu không đùa đấy chứ. Mẹ cháu không có quan hệ gì với Lãnh Gia,. Nói thật, chiếc nhẫn đó cháu thấy ở đâu ra chứ "
Lệ Dật Ngôn: " Tôi đã nói là không biết, nếu ông chú cũng không biết thì tôi đi đây, lãng phí thời gian quá mức "
Cậu bực mình nhảy xuống ghế cao, gương mặt hằm hằm khó chịu đi ra ngoài.
Lộ Nhất Phi khó hiểu nhìn theo bóng dáng của thằng nhóc lúc nãy. Cực kỳ khó hiểu.
Anh phải tìm hiểu nguyên do rồi, tìm Lãnh Ngưng là tốt nhất
_______Căn nhà số 888 Hoàng Gia Diory______
Lộ Nhất Phi từ ngoài cửa đi vô nhà, khuôn mặt đang căng thẳng cực điểm xông thẳng vào phòng của Lãnh Ngưng
" Lão đại, tôi có tin tức liên quan đến cậu "
Lãnh Ngưng ghét nhất là bị người khác làm phiền khi đang ngủ, đặc biệt là lúc mệt mỏi. Thế mà cái tên Lộ Nhất Phi đó vô ý vô tứ đi vô phòng anh
" Gõ cửa là phép lịch sự tối thiểu mà cậu không biết sao, tôi đang mệt, đi ra ngoài "
Lộ Nhất Phi: " Nếu cậu không muốn biết, vậy cũng được, coi như chiếc nhẫn hoàng gia của cậu mất tăm mất tích, lúc đó thì đừng có hối hận
Khi nghe đến chiếc nhẫn, Lãnh Ngưng lập tức mở mắt to bật dậy. Chiếc nhẫn đính hôn của gia tộc Lãnh đã tìm ra được rồi
" Nó ở đâu "
Lộ Nhất Phi thở dài: " Được thôi, điều gì đó đã khiến chiếc nhẫn của cậu đã rơi vào tay người phụ nữ khác rồi đấy "
Lãnh Ngưng nhăn mày: " Phụ nữ sao? "
Lộ Nhất Phi đắc ý cười khì khì, nhảy những động tác điên khùng: " Ừ, cô ấy là người cực kỳ nổi tiếng, vóc dáng như siêu mẫu, khổ nỗi lại có con "
Lãnh Ngưng lại cảm thấy khó chịu hơn: " Có con? "
Cậu dừng lại cái trò nhảy múa của mình, đứng im tại chỗ rồi lại nở một nụ cười đầy ẩn ý:" Lệ Song Nguyệt "
Phút chốc Lãnh Ngưng lại thấy khá bất ngờ.
Là Lệ Song Nguyệt
Người phụ nữ đó may mắn đến như vậy sao.
Nghĩ đến cái bộ dáng giang hồ không ra gì của Song Nguyệt vào đêm hôm đó, Lãnh Ngưng lại nở ra một nụ cười nhẹ, ánh mắt của anh trở nên thâm trầm hơn, giống như con mồi vừa tìm được thứ thức ăn ưng ý, dù chỉ là nhẹ, nhưng đủ lay động lòng người, lay động cả Lộ Nhất Phi
Lộ Nhất Phi: " Ôi trời ơi lão đại... ngài không cảm thấy khó chịu mà còn cười nữa, vì chỉ nghe đến tên của cái cô gái Lệ Song Nguyệt đó thôi sao, nhìn kỹ lại đi, ngài cười đẹp như vậy tại sao lại ít cười thế "
Anh trở nên nghiêm túc lại, nói: " chuẩn bị xe "
Mặc dù chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng Lộ Nhất Phi vẫn răm rắp làm theo ý định của Lãnh Ngưng
Ờ mà khoan, chuẩn bị xe là có ý gì? Chẳng lẽ... chẳng lẽ Lãnh Ngưng lão đại muốn đích thân tới nhà của Lệ Song Nguyệt chỉ để lấy chiếc nhẫn đính hôn
Nghĩ đến Nhất Phi lại càng cảm thấy thú vị. Vì sao? Vì đây là lần đầu lão đại của anh có hứng thú với một cô gái suốt 32 năm
______Nhà của Song Nguyệt______
Buổi tối, Song Nguyệt vừa tắm xong, mặc trên người bộ đồ con trai rộng thùng thình, đầu tóc cũng túi cao rơi rớt lọn thọn rất lôi thôi, vài giọt nước vẫn còn dính trên ngươi, bộ dạng không giống như một người phụ nữ
Lệ Dật Ngôn từ phòng bếp vọng nói: " Mommy tắm xong rồi thì chuẩn bị ăn cơm nha, con nấu sắp xong rồi, khoảng 10 phút nữa thôi. Lệ Dật Y, ngươi làm bài tập xong rồi thì cũng xuống phụ ta dọn chén dọn cơm nêm gia vị đi "
Cô cười nhẹ một cái. Thật tự hào khi có hai đứa nhỏ này. Rất chi là thoải mái, đi làm vệ xong, tắm rửa thay đồ đi xuống bếp ăn cơm của Dật Ngôn nấu quả thật là thiên đường
Ngồi xuống sofa, cô nhận được tin nhắn của cậu bạn thân
Miew Miew: Tháng sau tôi về! bà xuống sân bay đón tôi
Luccifer ( tên weibo của Song Nguyệt): Không đi, không rảnh.
Miew Miew: Nhớ đến đón tôi!
Luccifer: Đã bảo là không có thời gian mà lại!
Miew Miew: Không biết, bà mà không đi, tôi sẽ cho bà nếm trải hậu quả thích đáng nhể
Luccifer: Làm gì làm đi
Lệ Song Nguyệt tắt điện thoại, tập trung vẽ vẽ vời vời
Được một lúc, tiếng bấm chuông nhà vang lên
Lúc này ai lại tới chứ?
Song Nguyệt chạy ra mở cửa, sau đó liên ngây người
Ngoài cửa, trước mắt cô chính là một người đàn ông thân âu phục nghiêm chỉnh, bên ngoài khoác thêm một cái áo đen dài. Đằng sau là một thứ có vẻ vô tư hơn, trên tay thì đang ôm một giỏ sặc sỡ đủ loại trái cây
Đây... đây là cái tổ hợp kì dị gì thế này?
Tại sao Lãnh Ngưng và Lộ Nhất Phi lại ở đây...
" Lãnh Ngưng tiên sinh?" Song Nguyệt nuốt ngụm nước miếng * ực *: " Sao...sao ngài lại tới đây, tối thế này rồi mà "
" Có chuyện "
Lộ Nhất Phi bon chen dơ tay chào: " Xin chào chị gái xinh đẹp "
Có chuyện... chuyên gì, chẳng lẽ... chuyện hôm trước
Trời tối rồi tự nhiên chạy tới đây, để sáng mai cũng được mà
" Không mời chúng tôi vô nhà sao, đây là cách đón khách của cô à "
Nghe thấy thế, Lệ Song Nguyệt lập tức mở rộng cửa đón chào hai người
" Uh.... thật ngại quá, mời ngài vào, mời ngài vào... xin lỗi nó hơi bừa bộn một chút " Song Nguyệt cũng không suy nghĩ nhiều, thụ sủng nhược kinh nhanh chóng thu dọn một chút, chỉnh lại sofa, lau bàn, dọn đống bản thảo chưa vẽ xong, ném mấy cái lặt vặt trên ghế bành đi
Lệ Dật Ngôn và Dật Y lại không biết trong nhà mình có một khách quý
Lãnh Ngưng thấy đã dọn dẹp xong liền ngồi cái " bụp " xuống, Lộ Nhất Phi cũng ngồi theo
Cái gì vậy... cái ý tứ gì thế này, bộ hai người này không biết lịch sự là gì à
" Cả hai uống gì để tôi lấy "
lộ Nhất Phi chen chân nói: " Được rồi chị xinh đẹp, chúng tôi có chút chuyện cần...
Chưa nói xong thì một giọng nói bé bỏng đáng yêu ở dưới bếp
Lệ Dật Ngôn và Dật Y đồng thanh nói: " Mommy ới ơi làm việc xong chưa xuống ăn cơm nè "
Ôi chết thật... hai đứa nhóc này không biết nhà đang có khách quý sao hả trời
Thấy vẫn yên tĩnh, hai đứa nhóc chạy ra ngoài nhà khách. Một đứa cầm cái mui múc canh, một đứa cầm cái thìa xơi cơm. Ngơ ngơ ngác ngác nhìn vài giây rồi hét " ÔI... MẸ ƠI "
Cái gì thế này, tại sao hai nhân vật lớn ơi là lớn thế này lại ở trong nhà của mình chứ
Lệ Dật Ngôn bình tâm lại một chút rồi cũng cúi chào: " Chào..chào ngài ". Lệ Dật Y thấy thế cũng làm theo cúi chào
" Hai nhóc tự nấu ăn cho mẹ sao " Lộ Nhất Phi nhất thời kinh ngạc. Còn bé xíu mà đã twk nấu ăn cho cả nhà rồi à?
Cả hai đồng thanh " Vâng "
Rồi xung quanh lại tràn ngập dăng dây tơ đen đáng sợ, chính là sự cẳng thẳng im lặng. Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng kim rơi
Song Nguyệt phá vỡ sự im lặng: " À...à, thế hai người đã ăn tối chưa, mặc dù cơm đạm bạc nhưng chắc cũng sẽ vừa với khẩu vị của hai ngài, liệu hai ngài đây có muốn ăn cùng không ạ "
Lãnh Ngưng: " Được "
Lộ Nhất Phi gật đầu
...
Cái gì thế này... cô chỉ khách sáo có một chút xíu thôi mà hai người kia đồng ý tắp lự thế nào
Một người là Đại tổng tài, một người là nhân vật nổi tiếng, sơn hào hải vị nào chưa từng ăn qua, tại sao lại tới nhà một kẻ " bình dân " ăn chực cơm nhà người ta thế, rốt cuộc hai người này tìm cô có chuyện gì.
Bó tay toàn tập
Nhưng lời đã nói ra ngoài thì chỉ có thể nhắm mắt mời hai người bọn họ lên bàn ăn, sắp thêm 2 bộ bát đũa.
" Chúc cả nhà ngon miệng "
Cái chữ " cả nhà " của Lệ Song Nguyệt làm Lãnh Ngưng có chút ngượng, giống như vợ chồng chẳng hạn
Ngoài Lãnh Ngưng thì ai ai trên bàn ăn cũng ngồi ăn ngấu nghiến. Như thể nói * ngon kinh khủng *. Nó rất ngon, Lãnh Ngưng cũng phải công nhận, nhưng anh không như bốn người kia cắm đầu vô ăn và ăn
Sức chiến đấu của 5 người cũng không tệ, thoạt cái ăn sạch cả một mâm cơm cổ đầy ắp thức ăn
" Hai tiểu bảo bối nấu ăn phải rất đỉnh nha, mai mốt chú phải qua đây ăn chực mỗi ngày luôn "
Lệ Dật Ngôn thu dọn chén bát, nghe Nhất Phi nói như vậy câu liền phản bác: " Không có cơ hội thứ hai đâu "
Cái gì mà cách nói chuyện tiết kiệm cũng giống nhau thế
Lệ Song Nguyệt: " À cũng muộn rồi, hai người cũng nên về nhà rồi nhỉ "
Lãnh Ngưng: " Ừ "
Ờ mà khoan, từ nãy giờ không bàn về chiếc nhẫn đính hôn, ủa chẳng lẽ đến đây để ăn sao
Lộ Nhất Phi: " Ôi no thật, thôi tôi với lão đại đi về, tạm biết ba người nha "
Nói xong, Lộ Nhất Phi lập tức kéo tay Lãnh Ngưng đi mất tăm mất tích như cơn gió
Lệ Song Nguyệt thở dài: " Haizza...dọn cơm rồi đi ngủ thôi con "
Cả hai đồng thanh: " DẠ "