6 năm sau, Hại Hoàn thủ đô tư ba thêm loan thị hoa cùng trung tâm thương mại, đông như trẩy hội.
Một cái ăn mặc một thân tiểu tây trang tiểu gia hỏa bay nhanh mà từ trong đám người xuyên qua, lắc mình trốn vào một cái hẻm nhỏ trung.
Chỉ chốc lát sau, một đám ăn mặc hắc tây trang nam nhân cũng từ cùng cái phương hướng vội vàng đuổi theo lại đây, lướt qua này không chớp mắt hẻm nhỏ chạy xa.
Tiểu hài tử chỉ lạnh lùng mà nhìn phảng phất sự không liên quan mình giống nhau, chậm rì rì mà từ trong hẻm nhỏ đi ra.
Chỗ ngoặt chỗ, một cái khác tiểu gia hỏa, chính vừa đi một bên nhìn đông nhìn tây.
Bốp______
“A!!”
“Đau quá!”
2 tiểu hài tử hỏa ôm đầu, đồng thời trừng hướng đối phương, rồi mới lại đồng thời khiếp sợ mà trừng lớn mắt. Rồi lại lấy vẻ mặt bình tĩnh
“ Lệ Dật Y, ngươi đi đứng cẩn thận coi. Bọn hoàng gia nó phát hiện ra cho bây giờ ”
“ Lệ Dật Ngôn, người đụng vô ta còn to mồm nữa. Đi theo ta, ta tìm được một chỗ đảm bảo an toàn cho cả hai luôn đấy. ”
“ Đi, bọn họ qua chỗ này rồi ”
2 Tiểu hài tử của chúng ta lập tức chạy thục mạng. Một nơi an toàn mà không một ai tìm thấy …
Quán bar -.-
Lệ Dật Ngôn lập tức lấy tay đập vào đầu Dật Y một cái, nói to
“ Thằng điên, đây mà là nơi an toàn à ”
Lệ Dật Y nhìn vậy lập tức đập vào đầu Dật Ngôn, đốp lại, lần này còn to hơn nữa
“ Tự nhiên ngươi đánh ta, chỗ này gái xinh trai đẹp, người thì giàu người thì giỏi, nhạc thì mở êm tai, có thể nhờ người ta giúp mình một chút chuyện. Mình bây giờ lạc mommy mất rồi, phải nhờ người khác thôi ”
Lệ Dật Ngôn: “ Bây giờ đi hỏi ai đây ”
Lệ Dật Y: “ Hỏi ai cũng được mà, hay chúng ta lên phòng vip đi. Chắc chắn sẽ có người vừa giàu vừa tốt giúp đỡ chúng ta ”
“ Ừ ”
2 tiểu hài tử chạy bành bạch bành bạch lên phòng vip, đi qua đi lại trên những tầng cao cao, cuối cùng lại đi lên cái tầng cao nhất.
Những người xung quanh nhìn mà cứ ngạc nhiên, tại sao lại có trẻ em ở đây chứ.
Lệ Dật Ngôn và Dật Y đi xung quanh, ngó qua ngó lại Dật Y thì thấy được một căn phòng độc và đẹp nhất trong tất cả các phòng, vừa xa hoa vừa lộng lẫy. Lập tức kêu kêu gọi gọi Dật Ngôn như thể nói * Xem cái phòng này nè *
Cả hai đứa quyết định chọn cái phòng này
Dật Ngôn xung phong gõ cửa trước, gõ rất nhiều lần. Vậy mà không ai mở cửa cho cậu cả. Bực mình quá nên vặn cửa xông vô luôn
Khi cả hai bước vô, không khí trong căn phòng lạnh lẽo đến đáng sợ. Cảnh tượng là: Một người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế salon như một hoàng đế, bắt chéo chân, tay khoanh trước ngực. Khuôn mặt hoàn mĩ từng góc nét và một người đàn ông nữa, trông có vẻ rất sợ hãi trước người đối diện. Hai tay chân co rúm rúm lại.
Cả hai đứa nhỏ đều sợ hãi, lập tức chạy ra ngoài mà không quá 3 giây. Ôi trời, không ai mà không sợ cái đôi mắt kinh khủng đó. thử nghĩ đi. Không khí bên trong đó chỉ toàn chứa một màu đen tối, sự sợ hãi vừa nãy làm cho cả hai đều bừng tỉnh ngay lập tức luôn đấy
Lệ Dật Y: " Cái thằng kia, chọn gì không chọn đi chọn cái phòng này, tại ngươi mà bây giờ ta cũng bị liên lụy theo đây này. Bây giờ làm sao đây, chúng ta lỡ đắc tội với một đại ma vương của cái thủ đô này nè "
Lệ Dật Ngôn: " Thằng điên, đâu phải do một mình ta, là ngươi đã tìm được cái phòng này trước rồi cám dỗ ta bước vào mà. Vả lại ta cũng bước vào chứ có phải mình ngươi đâu "
Lệ Dật Y: " Không, tất cả là tại ngươi "
Lệ Dật Ngôn: " Tại ngươi chứ không phải ta "
Lệ Dật Y: " NGƯƠI "
Lệ Dật Ngôn: " NGƯƠI "
Cả hai tiểu hài tử này vừa đứng vừa đánh nhau, một trận " võ mồm " của 2 đứa nhỏ lập tức gây sự chú y, dường như không tạo ra hồi kết. Cuối cùng thì....
Đối diện với hai đứa trẻ chính là căn phòng lúc nãy. Cánh cửa đột nhiên mở ra, cả hai đều dừng lại hành động vừa rồi. Một người đàn ông lạ bước ra
" Mời hai tiểu thiếu gia bước vô đây "
Hả....
Sự ngạc nhiên dành cho hai đứa trẻ, cái gì mà tiểu thiếu gia chứ. Là dân thường, ăn mặc bình thường... nhìn giống tiểu thiếu gia ở chỗ nào chứ. Nhưng cả hai thích, lập tức tỏn tẻn bước vào căn phòng đó. Mặc dù vẫn là không khí lạnh lẽo nhưng hình như đã giảm nhiệt độ xuống. Dật Y và Dật Ngôn bành bạch chạy tới người đàn ông lúc nãy
Lệ Dật Ngôn: " Chú ơi... chú có thể cho cháu mượn điện thoại được không ạ "
Lệ Dật Y: " Chú ơi... tụi cháu bị lạc mẹ khi gia đình hoàng gia truy bắt chúng cháu, chú cho cháu mượn điện thoại gọi mẹ được không ạ "
Ôi trời... tại sao lại là chú. Cái chữ " Chú" chưa bao giờ phát ra miệng của người nào cả, mà hai đứa này cả gan gọi anh là chú, nhưng.... Anh lại không căm ghét hai đứa nhỏ này, đơn giản là anh thích, anh thích hai đứa bé này
Xung quanh mọi người trong căn phòng bắt đầu bàn tán với nhau
* Trời ơi, hai cậu bé này là con trai của Lão đại sao *
* Nhìn vừa đáng yêu, nét mặt y hệt như Lão đại luôn đấy *
* Này... này nhìn kìa, Lão đại của chúng ta không lộ ra vẻ mặt tức giận khi bị nói là chú đấy *
v..v... mây... mây
Lãnh Ngưng nghe được những lời đó thì liền để ý. Đúng thật, rất giống anh. Mà anh cũng cảm thấy rất quen thuộc nữa. Nó liệu, có phải là con anh không
" Nhớ số điện thoại không? "
" Dạ có " Cả hai đứa đồng thanh
" Số... "
Lệ Dật Ngôn: " 0945*******"
Cùng lúc đó tại sòng bài Hại Hoàn, Lệ Song Nguyệt đang lục tung cả trái đất để tìm hai đứa con của mình thì chiếc điện thoại reo lên. Một số lạ. Cô lập tức bắt máy
" Alo... "
" Cô đến đây đón con cô, con cô đang ở chỗ tôi "
Lệ Dật Y: " Mẹ ơi... huhu... mẹ ơi, cứu con với. Chú ấy bắt cóc con "
Lệ Song Nguyệt: " Anh là ai, tại sao lại bắt cóc con tôi, bây giờ con tôi đang ở đâu "
Khuôn mặt của Lãnh Ngưng dường như cực kỳ cực kỳ lạnh băng, sự tức giận nổi lên. Cái gì mà bắt cóc, rõ ràng là anh đang cứu tụi nó
" Bar Rio, vip phòng 888 "
Nói xong anh lập tức dập máy. Đầu tiên phải xử lý cái thằng nhóc lúc nãy nói anh bắt cóc nó
Lãnh Ngưng: " Tại sao cháu lại nói là tôi bắt cóc cháu... "
Lệ Dật Y: " Cháu đang tăng thêm phần kịch tính ạ. Dù sao, mẹ cũng sắp tới rồi. Bye Bye chú mặt lạnh. Lệ Dật Ngôn, ngây ra đó làm gì, đi lẹ lên "
Lệ Dật Ngôn: "... "
Lãnh Ngưng: " Đứng im đó, cháu chỉ cần di chuyển một bước, tôi lập tức nướng cháu lên thành thịt heo quay "
Lệ Dật Y: " Cháu không muốn biến thành thịt heo quay... hức hức... huhuhuhu "
Thế là Dật Y ngồi khóc thật to, to đến nỗi muốn thủng màng nhĩ. Dật Ngôn thấy thế bắt chước khóc theo luôn. Thế là hai đứa đều khóc
Tại sao anh lại phải vướng hai cái nợ bố láo như thế này chứ....
...
Lệ Song Nguyệt tức tốc lái xe moto chạy tới quán bar bật lên với tốc độ tối đa, nó khá xa quán sòng bài khi nãy nên đi có mất thời gian so với dự tính của cô.
Chết tiệt, tại sao con cô lại ở quán bar chứ, giọng nói qua điện thoại lúc nãy cô dường như không hề quen biết, thế tại sao lại bắt cóc con cô chứ
Đến nơi _____ Song Nguyệt hùng hổ bước vào, phóng thật nhanh tới tầng vip 888.
- RẦM__________-
Trước mắt cô là hai đứa bé và một người đàn ông. Phân biệt đối xử hơn là cả hai đứa con đều khóc, còn người đàn ông kia mặt mày cau có khó chịu
Thấy mẹ của mình, hai đứa nhóc lập chạy tới ôm mẹ của mình, vừa khóc vừa nói
" Mẹ ơi... hức hức, mẹ đây rồi.... "
" Ôi mẹ xin lỗi hai đứa, mẹ thật bất cẩn, suýt nữa là mất hai đứa rồi. Cho mẹ xin lỗi nha. Còn nữa, ai bắt cóc tụi con "
" Là chú kia " Tay của hai đứa bé chỉ thẳng vào người đàn ông đang ngồi trên ghế salon với khuôn mắt đen như đít trâu
Cô hùng hổ bước đến, gác chân lên cái bàn " Này cái anh kia, tôi không quen anh cũng không biết anh, mắc cái mớ gì anh phải bắt cóc con tôi chứ hả? "
" Tôi không bắt cóc con của cô "
" Không bắt cóc tại sao hai đứa nó lại ở đây chứ. Anh nghĩ anh nhà giàu xe hơi đủ kiểu là tôi không giám cho anh một cái đấm à. May mà con tôi không bị sao, nó chỉ cần mất một cọng lông đùi thôi, tôi đảm bảo sẽ cho anh cái được gọi là bia đá người chết. "
Nói xong, cô lập tức dắt hai đứa con của mình đi ra ngoài
Cái gì chứ... anh cứu tụi nó, mẹ tụi nó lại chửi thằng vào mặt anh mặc dù chưa biết chuyện gì hết. Một đại nhân vật lớn như anh mà phải chịu khuất nhục bởi một người phụ nữ. Thật không chịu nổi
Sau khi Song Nguyệt bước đi, không khí trong căn phòng lập tức im như thóc, đến cả hơi thở ngột ngạt bên trong cũng có thể nghe thấy. Sự lạnh lẽo đã trở lại
" Lộ Nhất Phi, điều tra cho tôi lai lịch của hai thằng nhóc và cô ấy, tôi cho một ngày đấy "
" Ôi Lão Đại, cần gì một ngày, 2 tiếng là xong rồi. Đợi chút xíu nha "
Cái con nhỏ mất dạy đó, anh cần phải dạy dỗ lại cô ta, dám chà đạp nhân phẩm của anh là điều không bao giờ có thể tha thứ
_______Tôi là phân cách tuyến______
___________________________________________