Để có thể đi ra ngoài, điều kiên tiên quyết là trang bị đầy đủ.
Đường Tử Thiến sấm rền gió cuốn, lục cái mũ lưỡi trai để dưới đáy vali của Cố Hoành ra, ngay cả chiếc khăn choàng Burberry(1) của anh cũng lấy ra.
Cô nhón chân lên đội mũ cho anh, sau đó còn muốn quàng khăn choàng cho anh.
Cố Hoành kéo tay cô xuống, bất đắc dĩ nhắc nhở: "Hôm nay rất ấm."
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, người đàn ông huyết khí phương cương(*) như anh, mặc một chiếc áo mỏng là được. Nếu quàng khăn choàng, chỉ sợ sẽ nóng đến chảy máu mũi.
(*) Huyết khí phương cương: tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết.
Đường Tử Thiến ý thức được tính nghiêm trọng, tiếc nuối thu tay lại.
Cố Hoành dắt tay cô xuất phát, Đường Tử Thiến lại muốn rút về: "Ở bên ngoài không thể nắm tay đâu, sẽ bị phát hiện."
Bạn gái là một trợ lý quá tẫn trách, có đôi khi cũng rất phiền não.
"Bây giờ không có ai, có thể nắm đến dưới lầu."
Đường Tử Thiến không lay chuyển được anh.
Khi hai người tay trong tay đi trên thang lầu chật hẹp, Đường Tử Thiến ngọt ngào trong lòng, cảm thấy đây mới là dáng vẻ yêu đương nên có, một cái tay khác của cô đưa đến ôm lấy cánh tay anh, hai người càng thêm thân mật.
Đi đến lầu 2, có người lên lầu, Đường Tử Thiến kinh hoảng mà mở tay Cố Hoành ra, hơn nữa kéo ra khoảng cách với anh, trông giả vời như không quen biết anh.
Phần lớn tòa nhà này là người thuê, tính lưu động cao, Đường Tử Thiến lại rất ít khi ở nhà, bởi vậy không có mấy người quen biết cô. Nhưng mà, giá trị nhan sắc của Cố Hoành quá cao, nên người ta nhìn chằm chằm vào anh.
May mà lên lầu là hai người trung niên, không chú ý giới giải trí lắm, lúc Đường Tử Thiến và Cố Hoành sắp đi tới dưới lầu thì nghe được hai người kia nói: "Sao cậu nhóc đó khá quen mặt?"
"Làm sao chị thấy được một cậu nhóc đẹp trai như vậy."
"Hình như... Là từng thấy ở trên mạng... A! Đó là minh tinh!"
Nghe thấy giọng nói kích động này, trong lòng Đường Tử Thiến hoảng hốt, cùng lúc đó, tay cô bị dắt đi lần nữa. Cố Hoành kéo cô chạy về phía trước.
Một đường chạy ra tiểu khu, Cố Hoành mới dừng lại, Đường Tử Thiến thở hổn hển, quay đầu lại nhìn nhìn, mới thở phào nhẹ nhõm.
Đối diện ánh mắt của Cố Hoành, hai người đột nhiên bật cười, loại cảm giác hết hồn hết vía này, thật là có chút kích thích nha.
Còn chưa tới giờ tan ca buổi trưa, người qua đường không nhiều lắm, hai người một đường an toàn đi tới quán ăn nhỏ.
Người phục vụ trong quán là một nhân viên mà Đường Tử Thiến chưa từng thấy qua, là một cô gái trẻ tuổi. Cô ta cầm thực đơn đến cho bọn họ chọn đồ ăn, sau đó nhìn chằm chằm vào Cố Hoành.
Ánh mắt của cô quá trần trụi, trong lòng Đường Tử Thiến chợt không vui, đưa tay ra, đè vành nón của Cố Hoành xuống, sau đó cũng không xem thực đơn, lập tức nói tên 4 món đồ ăn.
Cô gái nhỏ sử dụng kỹ thuật trì hoãn: "Hôm nay món ăn có giá đặc biệt của quán ăn chúng tôi là gà hạt dẻ, hai người muốn dùng thử không?"
Đường Tử Thiến: "Không cần, cảm ơn!"
Cô gái nhỏ không cam lòng, tiếp tục đề cử: "Hôm nay món này giảm giá 20% ạ!"
Đường Tử Thiến: "Không ăn đồ ăn giá đặc biệt." Theo cô biết, đồ ăn giá đặc biệt đa số đều là nguyên liệu nấu ăn sắp hư.
Cô gái nhỏ lộ ra biểu cảm thất vọng, lưu luyến không nỡ nhìn Cố Hoành một cái, báo tên đồ ăn một lần, sau đó rời đi.
Đường Tử Thiến mặt đầy buồn bực, hạ giọng nói với Cố Hoành: "Cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh, cô gái này quá to gan." Nhớ trước kia cô cũng không dám trắng trợn táo bạo nhìn Cố Hoành như vậy.
Nụ cười trên mặt Cố Hoành hiện ra rõ ràng, gật đầu tỏ vẻ tán đồng: "Phải, thật to gan." Cho nên sau này đối mặt phụ nữ như vậy, phải duy trì thái độ thù hận.
Đường Tử Thiến nhìn ra nụ cười ẩn ý trên mặt anh, làm mặt cô nóng lên, ngụy biện nói: "Em chỉ là sợ cô ta nhận ra anh."
Nụ cười của Cố Hoành sâu hơn: "Ừm, anh cũng không thích bị người ta nhìn chằm chằm, nếu sau này gặp phải tình huống như thế thì em cứ tiếp tục thể hiện nhé."
"Nhưng mà anh là minh tinh a, luôn sẽ trở thành tiêu điểm của công chúng." Đường Tử Thiến khẽ nhíu mày, cô nhìn ra được Cố Hoành thật sự không thích trở thành tiêu điểm, anh là một người khiêm tốn, giới giải trí quả thật không thích hợp với anh. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Nghĩ đến anh nói vì mình mà đi vào con đường này, bỗng nhiên, trong lòng cô tràn đầy xúc động. Cô có tài đức gì, để anh đối tốt với cô như vậy?
Cô nhìn anh, tất cả cảm xúc trong lòng đều biểu hiện ra ngoài.
"Tại sao nhìn anh như thế?" Cố Hoành hỏi.
"Bởi vì em muốn ôm anh!"
Cố Hoành hơi híp mắt, trầm giọng nói: "Nếu không thì, không ăn, chúng ta trở về." Trở về ôm là đủ.
Nhưng mà Đường Tử Thiến lập tức gạt bỏ: "Không được! Món ăn lúc nãy gọi đều rất ngon, nhất định phải ăn no mới về."
Sức hấp dẫn không thắng nổi đồ ăn ngon, Cố Hoành nặng nề thở dài một hơi. Khách của quán ăn nhỏ dần dần đông lên, phần lớn là người trẻ tuổi, có nam có nữ.
Một bàn của Cố Hoành và Đường Tử Thiến rất nhanh gây sự chú ý. Đường Tử Thiến ăn rất nhanh, bây giờ cô thật sự sợ Cố Hoành bị nhận ra. Ngược lại Cố Hoành, vậy mà bình tĩnh thong dong, khi thịt trong chén Đường Tử Thiến vừa ăn xong, thì đúng lúc gắp thêm cho cô.
Bàn bên cạnh có một cặp đôi thường xuyên nhìn qua, nữ nói: "Anh nhìn xem bạn trai người ta thật tốt, cứ gắp thịt cho bạn gái ăn, còn anh, chỉ biết giành với em."
Nam nói: "Em cũng không nhìn xem dáng người của người ta, em mập như vậy vẫn nên ăn ít thịt một chút. Anh cũng là muốn tốt cho em."
"Anh chê em mập?" Nữ không vui.
Nam không biết làm sao: "Anh không có chê em, là em cả ngày nói mình mập."
"Anh rõ ràng chính là chê em, hừ!"
"Haiz! Tất cả thịt đều cho em ăn, được chưa?"
"Em không ăn."
Nam bắt đầu dỗ bạn gái, Đường Tử Thiến và Cố Hoành nghe thấy rõ ràng. Cố Hoành tựa như không nghe thấy, lại gắp thêm cho Đường Tử Thiến một cái móng heo kho tàu(2).
Đường Tử Thiến băn khoăn, cũng gắp một cục cho anh: "Anh đừng lo gắp cho em, anh cũng ăn nhiều một chút nhé." Nói xong gắp thêm mấy cục.
Cố Hoành không kén ăn, nhưng mà móng heo quá nhiều mỡ, anh không thích lắm.
Đường Tử Thiến đã nhìn ra: "Món này thật sự rất ngon."
Cố Hoành vừa rồi đã nếm thử một cục nhỏ, mùi vị cũng được, nhưng quen ăn các loại thịt bò ít mỡ, nên anh vẫn không thích lắm. Chỉ là, dáng vẻ của Đường Tử Thiến rất có thành ý, anh không đành lòng từ chối, vì thế nói: "Có lẽ em đút mùi vị sẽ ngon hơn."
Đường Tử Thiến: "..."
Cô gắp một cục, đưa tới miệng anh, Cố Hoành rất hài lòng miệng, cắn một cái.
"Quả thật rất ngon."
Đường Tử Thiến mãn nguyện, nở một nụ cười ngọt ngào.
Cùng lúc đó, cặp đôi bên cạnh vừa mới làm hòa lại bắt đầu giận dỗi.
Nam nói: "Em xem bạn gái người ta, đối với bạn trai thật tốt."
Những lời này quả thật chính là gây chiến, hai người lại ầm ĩ lên.
Trong lòng Đường Tử Thiến bất đắc dĩ, cảm thấy tốt hơn vẫn là rời khỏi sớm một chút.
Lúc sắp ăn no, cô gái phục vụ đột nhiên đi đến kích động hỏi Cố Hoành: "Anh là Cố Hoành phải không?"
Giọng nói của cô ta không lớn không nhỏ, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy, nên mọi người đều nhìn qua đây.Đường Tử Thiến móc 2 tờ tiền từ trong túi ra đưa cho cô ta, bữa ăn này chưa tới 200 tệ: "Không cần thối lại." Nói xong cô đứng dậy, nhanh chóng đi đến bên cạnh Cố Hoành, kéo tay anh: "Chúng ta đi thôi."
Vừa rồi người bên cạnh vẫn chưa xác định, nhưng nhìn thấy phản ứng của Đường Tử Thiến, lập tức đi đứng dậy theo: "Cố Hoành, thật sự là Cố Hoành."
Đường Tử Thiến lôi kéo Cố Hoành lập tức chạy ra bên ngoài.
Cô gái phục vụ vốn đuổi theo bọn họ, nhưng mà đuổi tới cửa thì phát hiện những người khác cũng muốn đuổi theo, lý trí của cô ta kịp thời quay về, chặn ở cửa: "Các người còn chưa trả tiền đó, không thể đi a."
"Chúng tôi đi hỏi xin chữ ký của Cố Hoành, lát nữa thì quay lại."
"Không được!" Thái độ của cô gái phục vụ kiên quyết: "Các người vẫn không nên tạo phiền phức cho anh ấy, vẫn là ngồi xuống ăn cơm đi, quán ăn của chúng tôi chính là quán ăn được đại minh tinh quan tâm nha."
Đây là lời nói cuối cùng trong lúc chạy trốn Đường Tử Thiến nghe được, cô lôi kéo Cố Hoành chạy đến một con hẻm nhỏ không người mới dừng lại.
Cô chạy quá nhanh, lúc này thở hồng hộc.
Hơi thở của Cố Hoành rất ổn, chân anh dài, khi nãy căn bản không tính là chạy. Anh vừa vỗ lưng cho Đường Tử Thiến, vừa hỏi: "Em chạy nhanh như vậy làm gì?"
"Em sợ anh bị bọn họ ăn mất."
"Không đâu."
"Anh đừng xem thường sức lực của fans cuồng." Đường Tử Thiến nói, chợt nghĩ đến một vấn đề: "Xem ra anh cũng không sợ bị người khác nhận ra ha."
Cố Hoành nhướng mày, rõ ràng là đồng ý cách nói của cô.
Đường Tử Thiến: "Vậy lúc xuống lầu khi nãy, anh kéo em chạy làm gì?" Hành động vừa rồi ở quán ăn, hoàn toàn là học được từ chỗ của anh trước đó.
Cố Hoành vân đạm phong khinh nói: "Bởi vì anh muốn nắm tay em." Lúc ấy bị cô giãy ra, lòng bàn tay vắng vẻ, tâm cũng vắng vẻ, vì thế tóm được thì sẽ kéo cô chạy.
Đường Tử Thiến câm nín cứng họng, chợt khuôn mặt trở nên nóng nóng.
Cố Hoành nắm tay cô lần nữa, không nặng không nhẹ mà nắm, rất ấm áp, cũng rất an tâm.
Lần này, cô cũng không thèm nghĩ đến chuyện bị nhận ra, thoải mái để anh dắt đi.
Về đến nhà, vừa đóng cửa lại, Đường Tử Thiến đã ôm lấy Cố Hoành.
Cố Hoành hơi thụ sủng nhược kinh, cười hỏi: "Làm sao vậy?"
Đường Tử Thiến ôm một chút thì buông ra, ngẩng đầu nâng khuôn mặt tươi cười lên, nói: "Không phải lúc ăn cơm em đã nói muốn ôm anh sao? Bây giờ được như ý nguyện."
Cô cảm thấy mỹ mãn, cất bước đi về phía phòng, nhưng mà giây tiếp theo đã bị Cố Hoành kéo trở lại. Anh ôm chặt cô: "Em được như ý nguyện, nhưng anh còn chưa đã ghiền."
Một lát sau, Cố Hoành vẫn không buông ra, Đường Tử Thiến dựa vào trong ngực anh, cũng rất hưởng thụ giờ phút tốt đẹp này.
"Khụ!"
Âm thanh này, dọa Đường Tử Thiến tới mức hồn cũng bay mất, nhanh chóng buông Cố Hoành ra, lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách.
"Mẹ! Sao mẹ ở nhà?" Không phải đã nói buổi tối mới trở về à?
Ý cười trên mặt Đặng Thục Vân muốn giấu cũng giấu không được: "Mẹ về lấy chút đồ, vừa mới chuẩn bị đi." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Bạn bà cần gấp một thứ đồ, đúng lúc bà có, nên về lấy. Khi trở về bà rất cẩn thận gõ cửa, rề rà không thấy có động tĩnh, đoán được bọn họ đi ra ngoài, vì vậy mới mở cửa đi vào. Vừa tìm được đồ thì nghe thấy cửa có động tĩnh, bà đang định ra ngoài chào hỏi bọn họ, nhưng lại nhìn thấy hai người ôm nhau. Vốn định chờ bọn họ ôm đủ rồi xuất hiện, chỉ là bọn họ ôm quá lâu, giọng bà không thoải mái, nhịn không được ho khan.
Thấy dáng vẻ xấu hổ của Đường Tử Thiến, Đặng Thục Vân thật "Quan tâm" nói: "Mẹ không nhìn thấy gì hết, bây giờ đi ngay." Bà cầm đồ mau mau đi về phía cửa, lúc lướt qua hai người, bà nhìn thoáng qua Cố Hoành cũng ngượng ngùng như vậy. Khi đi ra cửa, bà nhấn mạnh: "Sau 5:00 mẹ mới về được."
Sau khi mẹ đi rồi, Đường Tử Thiến rất phiền muộn: "Bị mẹ nhìn thấy rồi, nhất định hình tượng của em trong cảm nhận của mẹ đã bị phá vỡ."
Cố Hoành an ủi cô: "Chắc sẽ không."
Đường Tử Thiến: "Nhất định sẽ."
Cố Hoành vốn không định nói, nhưng hiện tại không thể không nói: "Thật ra khi em còn nhỏ đã rất phóng khoáng."