Ngày hôm sau Quý Yến tung bằng chứng trong tay ra trong im lặng, các bộ phận liên quan hành động nhanh chóng, lần lượt đến tập đoàn Đường thị tiến hành kiểm tra. Quả nhiên nhờ Quý Yến ra tay, tập đoàn Đường thị bị lung lay, sau khi tin tức bị lộ ra ngoài, giá cổ phiếu bắt đầu xuống giá.
Lúc này Cố Trường An và Trác Kế cấu kết với nhau làm việc xấu, họ không chỉ tấn công Đường thị trong công việc làm ăn, mà còn nhân cơ hội thu mua lượng cổ phần, để vấn đề trở nên tồi tệ hơn, bọn họ còn xúi giục một số cổ đông quan trọng của Đường thị.
Trong lúc nhất thời, Đường thị bị làm phiền đến độ ngã ngựa.
Sau khi ba Đường và Đường Mật nhận được tin tức, khuôn mặt biến sắc, không quan tâm đến chuyện khác, vội vàng chạy về Đường thị xem xét tình hình, nhưng cục diện đã bị Quý Yến khuấy động, không phải dăm ba câu là có thể giải quyết được, cho dù ba Đường đã có nhiều năm kinh nghiệm cũng không có cách nào không chế, nhưng mà ông ta có thể nhìn ra được chuyện này có người cố ý, mục đích chính là đối phó với tập đoàn Đường thị, nhưng ông ta không nghĩ ra người nào có bản lĩnh tạo ra sự việc lớn như vậy.
Theo tình hình này, tình hình Đường thị ngày càng nghiêm trọng hơn, ba Đường và Đường Mật muốn nhanh chóng giải quyết, vì thế xin sự giúp đỡ của nhà họ Quý. Tập đoàn Quý thị đang được Thời Việt và Lâm Lam quản lý, hai người bọn họ sẽ không bỏ mặc, khi bọn họ đang chuẩn bị giúp Đường thị thì ông nội Quý gọi điện đến, trực tiếp ra lệnh: Không được giíup Đường thị, nếu ai giúp thì cho người đó cút khỏi Quý thị.
Quý thị do một tay bà nội Quý sáng lập nên, là tâm huyết cả đời của bà, sau khi bà ấy qua đời để tập đoàn lại cho ông nội Quý, cũng dặn dò ông sau này hay giao quyền quản lý cho người có năng lực, nếu không thì cứ bán đi.
Quý Vệ Phong đi theo con đường làm quan, đang giữ chức bộ trưởng bộ an ninh quốc phòng, chắc chắn sẽ không tiếp quản Quý thị, mà Quý Yến và ông nội Quý cũng vậy, cả cuộc đời này cống hiến cho bộ đội. Cho nên rơi vào đường cùng, Quý Vệ Phong mới giao cho Thời Việt và Lâm Lam xử lý, ông nội Quý nhắm mắt làm ngơ theo bọn họ, nhiều năm qua Quý thị được hai mẹ con họ điều hành khá tốt, ông ấy cũng không nói gì nữa.
Nhưng nó không có nghĩa Quý thị thuộc về Thời Việt và Dương Lam, chủ nhân của Quý thị vẫn là ông nội Quý, ông ấy muốn ai cút thì người đó phải cút. Cho nên, sau khi ông nội Quý ra lệnh, Dương Lam và Thời Việt không đồng ý cũng phải nghe theo, dù sao cũng không phải công ty của bọn họ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không có sự giúp đỡ của Quý thị càng khiến Đường thị ngày càng hoảng loạn, lúc sau người nhà họ Đường mới phát hiện ra manh mối của người đứng sau chuyện này, lập tức nhớ tới Quý Yến.
Sắc mặt Đường Mật tái nhợt, tức giận nhìn ba Đường, “Ba, chắc chắn là do Quý Yến làm, nếu không ông nội Quý cũng sẽ không ra lệnh không cho Thời Việt giúp chúng ta, ông nội Quý luôn về phe với Quý Yến.”
Ba Đường cũng nghĩ đến chuyện này, hỏi Thời Việt đang im lặng ở bên cạnh, “Thời Việt, chuyện này có phải do anh con làm không?”
Khuôn mặt Thời Việt lạnh lùng, giọng nói không nghe ra được cảm xúc gì, “Không cần đoán cũng biết là anh ta, người khác không có bản lĩnh lớn như vậy, cũng không nhằm vào chúng ta.” Cái người anh này của anh ta, tuy rằng không quan tâm đến thương trường, nhưng năng lực về mảng này lại không yếu, ngay cả anh ta cũng không phải là đối thủ của Quý Yến.
Ba Đường tức giận, “Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì! Chỉ bởi vì chúng ta muốn Đường Đường cho mẹ ruột một quả thận thôi sao? Rốt cuộc cậu ta có còn tính người hay không!”
Đường Mật cũng tức giận, “Quá đáng! Đến cả mẹ ruột mà cũng không cứu, giờ còn hại gia đình, bọn họ làm vậy không sợ trời phạt sao?”
“Cái đồ nghiệt tử! Lúc trước đúng là không nên sinh cô ta ra!” Ba Đường tức giận đến nỗi ngực phập phồng, Đường Mật sợ hãi chạy đến giúp ông ta thuận khí, “Ba đừng kích động, bây giờ con sẽ đi tìm bọn họ giải quyết.”
Sau khi an ủi ba Đường xong, Đường Mật kéo Thời Việt đi tìm Quý Yến và Đường Đường, trên đường đi Thời Việt không nói một lời nào, có vẻ càng im lặng hơn.
Đường Mật nhận ra sự khác thường của anh ta, kéo cánh tay hỏi: “Thời Việt anh làm sao vậy? Nhìn anh có vẻ không vui, có phải vì ông nội đối xử bất công với anh không?”
Thời Việt quay đầu nhìn cô ta, rồi lại tiếp tục lái xe, một lúc lâu sau mói ưhoir: “Mật Mật, em cảm thấy tại sao ông nội lại không cho Quý thị giúp nhà em?”
Đường Mật khựng lại, tìm tòi nhìn anh ta, “Này còn là vì gì nữa do ý của anh trai anh chứ sao, anh trai anh không muốn Đường Đường cứu mẹ.”
Mày Thời Việt nhíu mày vì câu trả lời này, “Em cảm thấy ông nội sẽ làm việc bất công như vậy sao? Nếu anh trai sai, ông nội sẽ để anh ấy làm xằng bậy sao?”
“Anh ——” Sắc mặt Đường Mật thay đổi, “Thời Việt, anh đang muốn nói cái gì vậy? Dạo này cảm xúc của anh không tốt lắm, rốt cuộc bị sao thế?”
“Mật Mật, em không thấy hai người ép buộc Đường Đường cho thận một cách quá đáng sao?”
“Cái gì! Thời Việt anh đang nói gì vậy!” Đường Mật không tin trừng mắt nhìn anh ta, “Anh nói ba và em quá đáng? Anh có ý gì vậy? Em và ba muốn cứu mẹ có gì sai? Mẹ của em cũng là mẹ của anh, chẳng lẽ anh không muốn cứu mẹ?”
“Tại sao anh lại không muốn cứu? Nếu như anh không muốn cứ sẽ không đến nơi đó tìm thận!” Bàn tay nắm tay lái của Thời Việt dần trắng bệch, “Nhưng hiến thận cần sự tự nguyện, người khác không muốn sao có thể ép buộc được?”
“Nhưng nếu chị ta không đồng ý thì mẹ sẽ không được cứu, sao em có thể trơ mắt nhìn mẹ chêt đi? Hơn nữa đó cũng là mẹ ruột của Đường Đường, sao chị ta có thể thấy mẹ mình sắp chết mà không cứu? Anh không cảm thấy người quá đáng ở đây là chị ta sao?”
Thấy cô ta kích động như vậy, Thời Việt hít một hơi thật sâu và cố gắng bình tĩnh nói với cô ấy: “Đó là do ba mẹ đối xử với em và cô ấy khác xa một trời một vực, tất cả những gì của nhà họ Đường đều là của cô ấy, nhưng trên thực tế tất cả đều là của em, cuối cùng ba mẹ còn vì em mà đuổi cô ấy ra khỏi nhà, biến em thành con gái chân chính của nhà họ Đường, cô ấy không được hưởng những quyền mà một người con của nhà họ Đường nên có, vậy tại sao lạt bắt cô ấy gánh vác trách nhiệm làm con của nhà họ Đường, em có cảm thấy công bằng không? Đổi lại là em em sẽ làm như thế nào?”
Đường Mật không thể phản bác những gì anh ta nói, cắn môi quay đầu đi không nhìn anh ta, một lúc sau mới trả lời: “Là chị ta sai trước, nếu không pahir chị ta nhiều lần phá hư tình cảm của chúng ta, ba mẹ sẽ đuổi chị ta đi sao?”
“Đường Mật, nếu em làm sai chuyện gì, ba mẹ sẽ đuổi em ra khỏi nhà ư?” Thời Việt thật sự không nhìn được cô ta tự lừa dối mình như vậy nữa, “Em có làm sai chuyện gì ba mẹ cũng có trừng phạt em đâu? Cùng lắm chỉ mắng em vài câu mà thôi, đây chính là sự khác nhau, nếu như em là Đường Đường, em sẽ không có khúc mắc chứ?”
Đường Mật sửng sốt không nói được gì, thẹn quá hóa giận, “Chỉ vì như vậy thôi sao, chị ta vì vậy mà thấy chết không cứu à? Một mạng người sao có thể so sánh được với những khúc mắc đó?”
“Nhưng bác sĩ nói, tỷ lệ phẫu thuật thành công chỉ có một nửa, cho dù thành công mẹ cũng không sống quá ba năm, em thực sự muốn làm như vậy trong hoàn cảnh đó sao? Dù gì hiến thận co thể cũng sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa không thể sinh con.”
“Vậy ý anh là trơ mắt nhìn mẹ chết đi hả?” Đường Mật tức giận đến mức mất bình tĩnh, “Thời Việt hiện tại anh có ý gì đây! Anh đang đau lòng cho cô ta hả? Hối hận trước kia không chọn cô ta đúng không? Vậy anh đi tìm cô ta đi!”
“Đường Mật!” Thời Việt đánh tay lái dừng xe ở bên đường, trong mắt hiện lên sự tức giận, “Em đừng có gây sợ vô cớ!”
Thấy anh ta thật sự tức giận, mắt Đường Mật đỏ bừng ôm lấy anh, “Xin lỗi Thời Việt, anh đừng giận em, chỉ là em lo lắng quá thôi, trong lòng em không nghĩ như vậy, em biết em ích kỷ, nhưng em cũng không còn cách nàp khác, em thật sự không nỡ để mẹ rời xa chúng ta, cho dù chỉ có ba năm, em cũng muốn cố gắng vì mẹ, em biết như vậy không công bằng với Đường Đường, nhưng em có thể bồi thường cho chị ta, em có thể cho chị ta rất nhiều tiền.”
Thời Việt thở dài, Đường Đường có Quý Yến, tiền tài của Quý Yến cản bản không kém gì so với nhà họ Đường, người ta bây giờ không hiếm lạ tiền của bọ họ, nhưng những lời này anh ta có nói Đường Mật cũng không nghe lọt lỗ tai.
Xem ra phải cho Đường Mật nhận thức được thủ đoạn của Quý Yến mới biết sợ là gì.
Thời Việt cảm thấy rất mệt, không nhiều lời đánh xe rời đi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khi hai người đến ngoại viện của bộ đội, bảo vệ cửa vẫn không cho bọn họ đi vào, hai người bọn họ đứng chờ từ trưa cho đến rạng sáng cũng không có ai ra, cuối cùng thân thể Đường Mật không chịu nỗi nữa, lúc này mới về nhà.
Mà ngày hôm sau, tình hình của Đường thị càng nghiêm trọng, không ít người đã đưa đơn từ chức, Đường Mật và ba Đường nói thế nào cũng không giữ lại được, cổ phải của Đường thị bị rớt thê thảm, nếu còn xuống nữa Đường thị sẽ gặp nguy hiểm.
Ba Đường dường như già thêm mười tuổi, cả người tiều tụy hẳn đi, “Ba ơi, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Ba Đường thở dài, “Thôi, con nghĩ cách nói với Quý Yến đi, chúng ta không ép buộc Đường Đường nữa, chỉ cần cậu ta buông tha cho Đường thị.”
Ba!” Đường Mật hơi do dự, “Chúng ta không cứu mẹ sao?”
Ba Đường thở dài một hơi: “Trừ khi không cần Đường Thức nữa, ba thì không sao, nhưng sau này Đường thị sẽ là của con, con có nguyện ý hy sinh Đường thị không?”
Đường Mật cúi đầu, cắn môi đến chảy máu, hai chữ đồng ý như thế nào cũng không thể nói ra.
Ba Đường cười khổ, trong lòng xuất hiện cảm giác khó nói, “Vỗn dĩ ba nghĩ rằng có thể khiến mẹ con sống thêm một hai năm nữa, bây giờ đúng là không còn cơ hội, hiện tại con bé vô cùng ương ngạnh, không phải chúng ta muốn làm gì thì làm.”
Đường Mật im lặng, một lúc sau mới gật đầu, “Vâng, con sẽ thông báo với Quý Yến.”
“Mật Mật, cũng gỡ tin tức xuống đi, làm sáng tỏ một chút, trả lại sự trong sạch cho Đường Đường.” Lúc trước vì ép Đường Đường đồng ý, bọn họ không tiếc lợi dụng áp lực dư luận, bây giờ trên mạng mọi người đều đang mắng Đường Đường là đồ bất hiếu.
Đường Mật nắm chặt tay, đứng lên đi ra ngoài, không dám ở lại thêm một giây nào.
Đường Mật đi rồi, ba Đường mở ngăn kéo ra, lấy bức ảnh được chụp hơn hai mươi năm trước ra, đó là ảnh chụp của ông ta và vợ, khi đó mẹ Đường đang có bầu, đứa bé trong bụng chính là Đường Đường.
Lúc ấy bọn họ hận không thể đem những thứ tốt nhất trên thế giới cho đứa trẻ còn chưa ra đời, nhưng cuối cùng bọn họ lại đưa những thứ tốt nhất ấy cho một đứa trẻ khác, thực ra ông ta biết vợ chồng ông ta không còn đường lui, nhưng không còn cách nào khác, trái tim của bọn họ chỉ yêu Đường Mật – người mà bọn họ dốc hết sức lực và tình yêu, bọn họ thật sự không thể thương Đường Đường.
Là lỗi của bọn họ, tất cả đều là do bọn họ tạo thành, nói không chừng đây chính là báo ứng.
*
Sau khi Quý Yến nhận được tin tức, anh nở nụ cười châm chọc, thì ra cũng chỉ có như vậy, bà Đường chỉ xếp thứ hai sau Đường thị.
Quý Yến lấy điện thoại ra gọi cho Cố Trường An và Trác Kế, nói bọn họ dừng lại.
Đường Đường cũng đã nghe Đường Mật gọi đến, bèn hỏi Quý Yến: “Chồng, người nhà họ Đường sẽ không đến tìm em nữa đúng không?”
“Ừ.” Quý Yến kéo cô ôm vào trong ngực, “Bọn họ đã chọn Đường thị, cho nên sẽ không dám đến gặp em nữa.”
Đường Đường không vui chút nào, chỉ cảm thấy khó chịu, “Chỉ mới có năm ngày mà thôi, bọn họ còn chưa kiên trì được một tháng nữa, em còn nghĩ rằng bọn họ thật sự rất yêu bà Đường, nhưng lại không quan trọng bằng Đường thị?”
Quý Yến sờ mặt cô, nói ra sự thật tàn khốc, “Mất đi Đường thị, bọn họ sẽ mất hết tiền tài và địa vị, đây là thứ mà ai cũng không thể vứt bỏ.”
Đường Đường lại rất tự tin nói: “Em tin chắc sau này chúng ta bị bệnh, hai bảo bối nhà mình cho dù chỉ còn lại hai bằng tay trắng cũng sẽ cứu chúng ta.”
Quý Yến bật cười, nhưng lại rất đồng ý, “Quý Tiểu Trạc nhất định sẽ làm vậy.” Bởi vì bọn họ dạy dỗ đứa trẻ rất đàng hoàng.
Đường Đường ôm cổ anh, chôn mặt vào trong ngực anh, “Chồng ơi, nếu bọn họ không đến tìm em nữa thì chúng ta cũng đừng khiến bọn họ phải khó xử.”
“Em không tức giận à? Do bọn họ mà bây giờ trên mạng có rất nhiều người chửi mắng em.”
Đường Đường chu miệng, “Tức giận chứ, nhưng em có thể làm gì được đây? Mẹ Đường bệnh nặng như vậy, em coi như là bọn họ bị dọa sợ đi, nếu người thân của em bị bệnh em cũng sẽ tìm mọi cách để cứu người, cho nên anh đừng làm khó bọn họ nữa.”
Quý Yến hôn lên đầu cô, “Đường Đường, em tốt quá.”
Nhưng anh lại không tốt như vậy.
Sau khi dỗ Đường Đường ngủ, Quý Yến sờ sờ điện thoại, gửi thông tin một người cho Trác Kế.
Sau khi Trác Kế nhìn thấy tài liệu lập tức gọi điện đến, “Quý Yến em giỏi đấy, vậy mà có thể tìm được người có thận tương thích với bà Đường, bội phục!”
Quý Yến gửi cho Cố Trường An của một tên tội phạm, anh ta bị kết án 30 năm tù, sau khi cải tạo xong cuộc sống cũng không khá hơn chút nào, cho nên anh ta nguyện ý quyên tặng một trái thận để dành chút tiền cho gai đình. Trước đây nhà họ Đường không nghĩ đến phải đến nhà giam tìm, cho nên vẫn không tìm được.
“Em còn xấu xa hơn trước đây đấy.” Trác Kế mỉm cười trêu chọc xong mới hỏi: “Em tìm người này chắc chẳng phải có lòng tốt giúp nhà họ Đường đâu nhỉ, tiếp theo em muốn làm gì?”
Quý Yến: “Đại ca, anh giúp em đưa người này đến nhà họ Đường, yêu cầu chính là 20% cố phần của Đường Thức, số cổ phần đó đứng tên Đường Đường.”
“Hiện tại trong tay Đường Mật và ông Đường nắm giữ 40% cổ phần, em muốn lấy một nửa, nhà họ Đường lại phải lựa chọn tiếp rồi.”
Quý Yến mỉm cười, “Cơ hội đến ngay trước mắt, phải xem bọn họ có muốn hay không.”
Mà 20% cổ phần này không phải dành Đường Đường hiện tại, mà là của Đường Đường ban đầu, xem như đây là lời cảm ơn anh dành cho cô vì đã sinh ra Quý Tiểu Trạc, cũng cảm ơn cô vì đã cho anh gặp được tình yêu chân thành, sau này bọn họ sẽ không nhúng tay vào quản lý Đường thị, số tiền hằng năm bọn họ nhận được sẽ được ủng hộ cho quỹ Hy Vọng.
Trác Kế đang chuẩn bị đồng ý, thì nhớ đến tình trạng rảnh rỗi ở nhà của anh, hỏi: “Sao em không tự mình đi gặp nhà họ Đường?”
Quý Yến vuốt ve khuôn mặt của Đường Đường, mỉm cười trả lời, “Bởi vì em muốn mang vợ con mình đi du lịch.”
Trác Kế sửng sốt, sau đó mỉm cười đáp ứng, “Thằng nhóc này! Được rồi, cứ giao cho anh, bọn em cứ đi chơi vui vẻ.”
“Cảm ơn anh.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cúp điện thoại, Quý Yến không ngủ liền, mà mở mail ra, trong đó là kết quả điều tra bản báo cáo của Đường Đường.
Từ khi nhận được kết quả này, anh không biết đã đọc bao nhiêu lần, nhìn trong bao lâu, cuối cùng vẫn lựa chọn gửi cho Cố Trường An.
Lần này cần một biện pháp triệt để, chuyện này cứ để cho Cố Trường An giải quyết.