Động tác của Đường Đường rất nhanh chóng, chỉ mới một tiếng mà đã quay lại, trong tay xách rất nhiều túi lớn túi bé, cả người đi rất chậm, khuôn mặt đỏ bừng vì xách quá nhiều đồ.
Quý Yến thấy đến đau lòng lại tức giận, “Sao em lại xách nhiều đồ như thế, không phải đã nói không cần gấp sao, cần gì phải mang hết một lần, nặng như vậy sao em xách nổi!”
“Anh đừng nhúc nhích!” Đường Đường thấy Quý Yến muốn đi đến xách đồ giúp cô, vội vàng chạy nhanh đến để đồ xuống, lo lắng đè anh lại. “Anh đừng cử động, em có thể xách được mà, bây giờ sức lực của em rất lớn đó.”
“Sức lực của em đến đâu bộ anh không biết à?” Quý Yến kéo tay cô ra nhìn, hai bàn tay đều bị túi thít chặt hằn lên vết đỏ, anh nhẹ nhàng xoa xoa, trong lòng rất áy náy, trong nhà không có ai có thể đến giúp cô, chuyện gì cô cũng phải tự làm, sao mà cô có thể chịu nổi được chứ.
Đường Đường thấy anh nhíu mày, cố ý lắc tay đánh lắc hướng sự chú ý của anh, “Thật sự không sao mà, chúng ta ăn cơm thôi, không thì đồ ăn sẽ nguội mất.”
Nói xong cô rút tay ra, lấy bàn ăn nhỏ đặt lên giường rồi lấy đồ ăn ra để lên.
Đường Đường làm hai hộp đồ ăn bự, nào là canh xương, cánh gà chiên Coca, kim chi, gà hấp muối, ngó sen muối chua ngọt, cuối cùng là cơm và cháo trắng.
Cơm để cho bọn nhỏ ăn, cháo và rau là nấu cho Quý Yến.
Vừa mở hộp đồ ăn ra, một mùi hương quyến rũ tràn ngập khắp căn phòng, kích thích sự thèm ăn của mọi người, không chỉ riêng Quý Yến ngửi mấy cái, mà còn có Tôn Nghị ở bên cạnh hít lấy hít để, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Quý Yến, sau khi nhìn thấy đồ ăn phong phú trên bàn, lúc nãy anh ta còn không thấy đói bụng bây giờ đã đói rồi.
Thơm quá, sao đồ ăn vợ Quý Yến mang đến lại khác xa với đồ ăn của anh ta vậy….
Đường Đường múc ra một chén canh ra chén, sau đó lấy một cái đĩa sạch trên mâm gắp một số món rau vào, rồi bưng đồ ăn đến cho Tôn Nghị, “Anh Tôn, đây là đồ ăn em nấu, nhân tiện làm nhiều một chút, anh ăn thử đi.”
Tôn Nghị không nghĩ đến mình cũng có phần, tuy rằng đói bụng, nhưng ai lại không biết xấu hổ mà nhận đồ ăn của người ta, cho nên xua tay, “Không cần, không cần, tôi có cơm trưa rồi, hai người cứ ăn đi.”
Đường Đường đặt đồ ăn lên bàn ăn của anh ta, “Không sao đâu anh Tôn, em nấu rất nhiều, anh không ăn cũng ăn không hết, cho nên anh không cần khách sáo đâu.”
“Vậy….” Tôn Nghị ngượng ngùng nhìn Quý Yến.
Quý Yến mỉm cười, “Cậu đừng khách sáo, mau ăn đi.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tôn Nghĩ cũng không phải người ngượng ngùng, thấy vậy cũng không từ chối nữa, “Vậy cảm ơn em dâu nhé.” Tôn Nghị nói xong thì bắt đầu ăn, bây giờ anh ta rất đói bụng.
Khi húp ngụm canh đầu tiên, Tôn Nghị không khỏi ‘Ồ’ một tiếng, mùi hương của món canh này thơm ghê, khác hẳn với món canh được nấu ở căn tin. Nghĩ ngợi rồi anh nhanh chóng ăn xong chén canh, gắp đồ ăn trên bàn, ăn một miếng thấy hương vị rất ngon, dứt khoát cầm chén cơm lên ăn, tốc độ ăn rất nhanh, một chút không giống như người bị bệnh, ai không biết còn nghĩ rằng anh ta đang ở trong trại quân sự.
Đường Đường thấy anh ta đã ăn, trong mắt hiện lên ý cười, đi về bên cạnh Quý Yến, bế hai đứa nhỏ đang ngủ say lên, một tay vừa ôm vừa vỗ nhẹ, “Các bảo bối ngoan mau dậy nào, chúng ta ăn cơm thôi.”
Ôn Nặc mơ màng dùng tay nhỏ dụi dụi mắt, hé mắt ra một chút mềm mại gọi: “Dì~”
“Ừ, dì đây, Nặc Nặc mau dậy ăn cơm nào.” Đường Đường hôn con bé một cái, quay sang nhìn Quý Tiểu Trạc vẫn đang ngủ, tiếng ngáy khe khẽ vang lên, khiến cô không thể không cắn lên gương mặt mũm mĩm của cậu nhóc, “Dậy thôi nào, nếu không sói xám sẽ đến ăn thịt con!”
Nặc Nặc ở bên cạnh cười ha ha, nhưng nhân vật chính Quý Tiểu Trạc vẫn không chịu dậy, ngủ như heo.
Nhất thời Đường Đường không nói nên lời, hung hăng lắc người cậu nhóc, lớn tiếng kêu: “Bảo bảo mau dậy đi!”
“Đừng phá mà~ con muốn ngủ.” Quý Tiểu Trạc lắc lắc thân mình, xua tay đuổi người đang quấy rầy mình, sau đó xoay người ngủ tiếp.
Những người có mặt: “…..”
Đường Đường buồn rầu thở dài, mấy ngày nay thằng nhỏ chắc mệt lắm, hai ngày nay ngủ như chết, gọi như thế nào cũng không chịu dậy.
Thấy Đường Đường buồn rầu, Nặc Nặc lắc tay cô nói cô đừng bực, sau đó tay đưa xuống dưới lòng bàn chân Quý Tiểu Trạc, nhẹ nhàng thọc lét cậu nhóc.
“Ha ha ha, ngứa quá!” Lúc nãy Quý Tiểu Trạc còn ngủ như heo bây giờ đã tỉnh dậy, ôm lấy chân béo của mình cười ha ha.
Như vậy mà tỉnh rồi á? Dễ như vậy sao? Đường Đường chớp mắt, không thể tin nổi nhìn Nặc Nặc.
Nặc Nặc cũng học theo chớp mắt, trong mắt xuất hiện tia giảo hoạt, bỗng nhiên tiến lên nói nhỏ vào tai cô, “Dì ơi, anh Tiểu Trạc rất sợ nhột, gãi mấy cái là sẽ tỉnh lại.” Lúc ngủ trưa ở nhà trẻ cô bé cũng hay dùng cách này gọi cậu nhóc dậy.
Đường Đường bừng tỉnh, lần đầu phát hiện ra con trai mình sợ nhột, gãi mấy cái sẽ tỉnh lại, cô còn không biết đó.
Quý Tiểu Trạc cười ha ha, cười đủ rồi cũng không buồn ngủ nữa, lúc này mới nghi ngờ nhìn mọi người, lại nhìn đến chân mình, đầu nhỏ thông minh lập tức biết chuyện gì xảy ra, má phồng lên nhìn Nặc Nặc, “Nặc Nặc, cậu không ngoan!”
Nặc Nặc ngượng ngùng mỉm cười, bỗng nhiên tiến lại hôn lên má cậu nhóc một cái.
Hôn anh nè, không được tức giận nữa nhá.
Lúc nãy Quý Tiểu Trạc còn phồng má lập tức được hôn hết giận, làm bộ không kiên nhẫn xua tay, “Aiz phụ nữ đều phiền phức, tớ không thèm quan tâm cậu nữa.”
Nặc Nặc mỉm cười vui vẻ.
Quý Yến nhướng mày, lần đầu tiên thấy động tác này của con trai mình, thằng nhóc này lại học được ở đâu đây?
Đường Đường xấu hổ nói cho Quý Yến biết rằng đây là cách Quý Tiểu Trạc dạy con bé cách nói cảm ơn và xin lỗi, cô sợ thằng nhóc này sẽ bị đập nát mông.
Tôn Nghị nhìn thấy cảnh tượng này bật cười, chỉ vào Quý Tiểu Trạc giơ ngón tay cái cho Quý Yến, “Quý Yến, con trai của cậu rất có tiền đồ.”
Quý Yến đỡ trán, dở khóc dở cười.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quý Tiểu Trạc đã dậy, Đường Đường dọn cơm cho hai đứa nhỏ rồi để chúng tự ăn, sau đó nâng giường Quý Yến lên cao một chút, bưng chén canh lên, “Chồng à, hiện tại anh không thể ăn mấy đồ dầu mỡ, anh chịu khó chút nhé, uống canh xong rồi anh cháo, mấy món rau này cũng có thể ăn, chờ hai ngày nữa có thể ăn thịt em sẽ nấu cho anh ăn.”
Quý Yến thấy cô dỗ mình như dỗ một đứa trẻ, cảm thấy rất buồn cười, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ. Có cô ở bên cạnh chăm sóc, cho anh ăn cháo trắng mỗi ngày cũng được, làm gì mà phải chịu khổ chứ.
Trong lòng Quý Yến ngọt ngào, vươn tay định cầm chén canh thì bị cô cản lại, “Anh đừng cử động, lỡ như đụng đến miệng vết thương thì sao, để em đút cho anh.”
“….. Được.” Quý Yến định nói anh tự ăn được, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cô thì anh nuốt những lời định nói xuống, quên đi, cứ để cô đút, tuy có hơi xấu hổ trước tụi nhỏ và chiến hữu, nhưng da mặt anh dày nên không sao.
Đường Đường múc một muỗng rồi thử nhiệt độ, thấy còn nóng nên cô nhẹ nhàng thổi mấy cái, rồi mới đưa đến bên miệng anh.
Một loạt động tác này như người mẹ đang đút cho đứa con không chịu ăn, cẩn thận chăm sóc từng li từng tí, nhưng mà đứa con ấy lại đang ngồi cạnh anh cố gắng cầm muỗng ăn cơm, còn một người đàn ông hơn ba mươi tuổi như anh lại có có người chăm sóc.
Quý Yến hắng giọng, hai tai hơi đỏ, từ lúc anh có ký ức đến giờ chưa có ai đút cơm cho anh cả, không nghĩ đến hơn ba mươi tuổi rồi lại được trải nghiệm lần nữa, lần này là vợ yêu đút cho anh, tuy hơi ngượng nhưng mà phải nói là rất hạnh phúc.
Ai nói chỉ có phụ nữ được đàn ông cưng chiều mới hạnh phúc chứ, đàn ông cũng hạnh phúc khi được người phụ nữ của mình yêu thương lo lắng.
Quý Yến cố gắng bỏ qua ánh mắt kinh ngạc xen lẫn không thể tin nổi của Tôn Nghị bên cạnh, khuôn mặt bình tĩnh ăn canh.
Đường Đường lại múc một muỗng rồi thổi, “Hiện tại anh chỉ được ăn uống thanh đạm thôi, cho nên em bỏ ít muối hơn, nhạt hơn bình thường rất nhiều, anh tạm chấp nhận nha.”
“Không nhạt, rất ngon.” Những lời Quý Yến nói đều là sự thật, canh uống rất ngon, không có gì là tạm chấp nhận cả, “Em nấu gì cũng ngon hết.”
Trên môi Đường Đường nở nụ cười, giống như cô gái nhỏ được khen ngợi mà xấu hổ, vui vẻ rạo rực bưng cháo lên đút cho anh, “Vậy anh ăn nhiều một chút nha, ăn nhiều mới mau khỏe lại.”
Quý Yến bị những lời nói của Đường Đường chọc cười, lập tức quên luôn bên cạnh mình đang có người khác, cầm lòng không đậu vươn tay nhéo má cô, cảm thấy vợ mình rất dễ chiều, cái gì cũng không cần, chỉ khen cô mấy câu là được rồi, sao lại dễ nuôi đến thế nhỉ?
Tôn đang ở bên cạnh ăn cơm và theo dõi hết quá trình Nghị: “….” Mấy người mẹ nó ở đây ngược cẩu hả?
Bỗng nhiên Tôn Nghị cảm thấy đồ ăn mới ăn hơi khó tiêu, yên lặng đặt chén đũa xuống, rồi yên lặng nằm xuống, kéo chăn che lại nửa khuôn mặt của mình, cố ý che đi cảm giác ghen tị của anh ta.
Anh ta vẫn nên đi ngủ thì hơn.
Đường Đường và Quý Yến bận ăn và bận đút cho nhau nên không chú ý đến Tôn Nghị, chờ Quý Yến ăn xong Đường Đường còn lau miệng cho anh, rồi cô tính ăn lại đồ ăn còn thừa.
Đường Đường muốn ăn hết cháo mà Quý Yến chưa ăn hết, nhưng bị anh cản lại, “Em đừng ăn cháo, ăn cơm với nhiều thịt chút, em xem em gầy chưa nè.”
Mặt Đường Đường 囧, cúi đầu nhìn tay mình, buồn bực thở dài, im lặng để cháo lại, bưng chén cơm lên, gắp một miếng thịt bỏ vào chén.
Cô phải ăn nhiều một chút, lúc trước vất vả lắm mới mập lên nhìn đẹp hơn rất nhiều, kết quả giờ đổ sông đổ bể, lại còn xấu xí, nếu cứ như vậy cô sẽ thấy rất xấu hổ khi đi cùng Quý Yến, sẽ khiến anh mất mặt.
Không chừng chiến hữu của Quý Yến mỗi lần thấy cô đều thắc mắc sao anh lại cưới một người vợ xấu như vậy.
Không được không được, không thể để Quý Yến mất mặt, phải mập lên! Nghĩ như vậy, Đường Đường lại ăn thêm mấy miếng thịt, còn cố ý ăn thịt mỡ.
Quý Yến thấy cô ăn nhiều thịt, lúc này mới thả lỏng, trong mắt hiện lên ý cười, cứ như vậy nhìn cô ăn cơm.
Ăn cơm trưa xong, Đường Đường dọn dẹp sạch sẽ, hạ giường bệnh cho Quý Yến nằm xuống, “Anh ngủ trưa đi, ngủ một giấc rất tốt cho miệng vết thương.”
Quý Yến nhìn hai đứa nhỏ đang chơi mô hình dưới sàn nhà, nói: “Em đưa hai đứa về đi, tụi nó ở đây không có chỗ để chơi, em cũng về nhà nghỉ ngơi chút đi, không cần ở đây chăm sóc anh, có chuyện gì anh nhấn chuông gọi y tá là được, đến buổi tối rồi em hãy mang bọn nhỏ đến đây.”
“Nhưng…” Đường Đường không yên lòng với Quý Yến, nhưng hai đứa nhỏ tội nghệp phải ngồi dưới sàn chơi khiến người khác đau lòng, hơn nữa bọn trẻ không được phát ra tiếng động, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến Quý yến và Tôn Nghị nghỉ trưa, vì thế cô đồng ý, “Vâng ạ, em dẫn bọn trẻ về nhà nghỉ ngơi một lát, cơm tối nấu xong sớm em sẽ mang đến cho anh.”
Thấy cô vẫn không yên tâm, Quý Yến xoa tay cô, “Không cần gấp như vậy, anh ở đây không có chuyện gì.”
Đường Đường gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, lấy điện thoại anh ra kiểm tra còn pin hay không, thấy không sao mới để điện thoại bên cạnh gối, “Em để điện thoại ở đây, nếu tìm y tá không được thì nhớ gọi cho em, em sẽ chạy đến rất nhanh, anh không được tự làm một mình nghe chưa?”
“Ừ, anh hứa với em.”
Đường Đường không nói gì nữa, nhìn anh một lúc, thấy không còn chuyện gì, lúc này cô mới dắt hai đứa nhỏ về phòng mới thuê.
Chờ đến khi cửa phòng đóng lại, Tôn Nghĩ vẫn luôn trùm chăn mới chậm chạp kéo xuống, quay đâu ai oán nhìn Quý Yến.
Quý Yến thu hồi tầm mắt từ cánh cửa nhìn về phía Tôn Nghị, nghi hoặc, “Cậu không ngủ à?”
“Cảnh tượng như vậy mà tôi có thể ngủ được mới lạ đó.” Tôn Nghị lầm bầm xong, bỗng nhiên nói với Quý Yến: “Lần này tôi tin cậu và vợ cậu là yêu nhau thật lòng.”
Câu nói này vang lên khiến Quý Yến không khỏi sờ đầu, anh và Đường Đường yêu nhau thật lòng mà, có cái gì mà không tin.
Ánh mắt Tôn Nghị càng thêm u oán, “Cũng biết vì sao cậu lại yêu vợ mình.” Quá mẹ nó dịu dàng đảm đang, quá mẹ nó yêu chồng, thì ra người phụ nữ như vậy còn tồn tại sao?
Quý Yến nhướng mày, cuối cùng cũng hiểu ý của anh ta, không khỏi mỉm cười, nụ cười ấy không chỉ kiêu ngạo và còn vô cùng tự hào.
Tôn Nghị nhìn đến đau mắt, im lặng xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ.
*
Đường Đường mang hai đứa nhỏ về nhà, kết quả mới đi đến cửa bệnh viện, Quý Tiểu Trạc giữ chặt ống quần của cô, dưới sự nghi ngờ của cô chỉ vào chiếc xe LandRover cách đó không xa: “Mẹ ơi, đó là xe của ông cố.”
Đường Đường ngẩn người, nhìn theo hướng cậu nhóc chỉ, chiếc xe đó vừa cao vừa to, toàn thân đen nhánh, ngay cả cửa sổ cũng đen như mực, bên ngoài nhìn vô sẽ không thấy bất cứ cái gì.
“Bảo bảo, sao con biết đó là xe của ông cố?” Lỡ như không phải thì sao?
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quý Tiểu Trạc rất chắc chắn, “Không sai đâu ạ, đó chính là xe của ông cố, có sáu số năm, còn nhớ mà.”
Lúc này Đường Đường mới phát hiện bảng số xe toàn là số năm, xem ra thằng bé không nhìn lầm.
Đường Đường hơi do dự, không biết có nên đi đến chào một tiếng không. Lúc trước cô và đối phương không có liên lạc với nhau, nói quen thì cũng không được, Quý Yến cũng vậy. Đó là lý do cô không hiểu rõ quan hệ của mọi người trong nhà, nhưng cô lại nhớ đến tình hình buổi tối Quý Yến bị thương, ông lão uy nghiêm đứng ngoài phòng phẫu thuật cúi xuống, cả người già đi trong thoáng chốc, đôi mắt thâm trầm hiện lên tia lo lắng và đau lòng không thể che giấu được.
Cô có thể nhìn ra ông lão rất yêu thương Quý Yến.
Trong lúc Quý Yên sở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, tuy rằng ông ấy không vào thăm, nhưng mỗi ngày đều đều ngồi ở băng ghế cách đó không xa, lúc ăn cơm cũng không rời đi, cơm cũng chỉ ăn có hai miếng, sau đó tiếp tục lẳng lặng ngồi chờ. Cô biết ông ấy cũng rất lo cho Quý Yến.
Nhưng ông ấy như vậy khiến Đường Đường rất do dự.
Thấy cô chần chừ, Quý Tiểu Trạc kéo tay ngửa đầu nhìn cô, “Mẹ ơi, chúng ta đến chào hỏi ông cố đi ạ, trước đây ông thường xuyên lén tặng đồ chơi cho con, còn hay mang con đi ăn đồ ăn ngon nữa.”
Đường Đường nghe vậy thì gật đầu, chào hỏi một chút cũng không sao.
Dắt hai đứa nhỏ đi đến xe, gõ gõ lên cửa kính, cửa xe lập tức được hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của thanh niên, Đường Đường biết cậu ta, người này là cảnh vệ Viên của ông lão.
Cảnh vệ Viên thấy ba người Đường Đường thì rất ngạc nhiên, lập tức mở cửa xe xuống, tưởng Quý Yến xảy ra chuyện gì, lo lắng hỏi: “Quý Yến có chuyện gì hả?”
“Không phải.” Đường Đường biết cậu ta hiểu lầm, nhanh chóng giải thích: “Tụi tôi thấy xe của ông nội đậu ở đây, nên mới đến chào một tiếng. Ông nội có đây không?”
Cảnh vệ Viên nhẹ nhàng thở ra, nhìn ra ghế sau, nói nhỏ: “Thủ trưởng ở trong xe, nhưng mà mới ngủ, mấy ngày nay ông ấy không chịu ngủ, thân thể không chịu nổi nữa rồi.”
“Vậy sao lại ngủ ở đây? Anh mang ông ấy về nhà ngủ đi, ngủ trong xe không ngon đâu.” Tuy cô không biết giữa Quý Yến và ông ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết ông ấy rất lo cho Quý Yến, cô không thể trơ mắt nhìn ông lão chịu khổ như vậy được.
Cảnh vệ Viên cũng bất lực, “Tôi cũng muốn đưa ông ấy về nhà ngủ lắm chứ, nhưng ông ấy rất cố chấp, nói gì cũng không chịu về, chỉ đồng ý ở trong xe nghỉ ngơi một lúc. Mấy ngày nay ông ấy cũng không ăn được gì, ăn được có hai miếng thì ăn không vô nữa, cả người đều gầy đi mấy cân, nếu cứ tiếp tục không biết thân thể có chịu được không.”
“À….” Đường Đường lo lắng nhíu mày, “Ông ấy lớn tuổi rồi không chịu được đâu.”
“Ai nói được đâu.” Cảnh vệ Viên thở dài, “Ông ấy không an tâm về Quý Yến.”
Đường Đường mím môi, do dự mãi mới nói ra: “Không mấy đưa ông ấy về nhà tôi nghỉ ngơi một chút đi, tôi có thuê một căn hộ gần đây, về nhà nghỉ ngơi cũng tốt hơn.”
“Việc này….” Cảnh vệ Viên cũng hơi động lòng, nhưng lại nhớ đến tính cách ngoan cố của ông lão, lão già này chết cũng vì sĩ diện, khẳng định không chịu cúi đầu trước Quý Yến, cũng sẽ không chấp nhận lòng tốt của vợ Quý Yến.
Thấy vẻ mặt của cảnh vệ Viên, Đường Đường liền hiểu ra, khom lưng nói nhỏ với Quý Tiểu Trạc, giây tiếp theo, Quý Tiểu Trạc gật đầu, sau khi Đường Đường mở cửa xe sau cho cậu nhóc liền chui vào.