Đường Đường vội vàng nhắc nhở vợ đoàn trưởng, “Chị dâu hiện tại đừng vội vui mừng, giờ hỏi số đo và màu sắc của hai vị khách này đã, hỏi xong em sẽ bắt đầu may quần áo cho bọn họ.”
“Đúng đúng đúng, chị vui quá nên quên mất.” Vợ đoàn trưởng nhanh chóng chạy đi hỏi, nói chuyện một cách nghiêm túc với khách hàng đã đặt đồ, sau đó nói lại số đo cho Đường Đường.
Có số đo rồi, Đường Đường bắt đầu may quần áo, ban ngày tiếp nhận đơn hàng, buổi tối tiếp tục may hỉ phục.
Quý Tiểu Trạc thấy mẹ tối rồi cũng chưa nghỉ ngơi vẫn may quần áo, đau lòng sờ khuôn mặt cô, “Mẹ ơi, mẹ có mệt không ạ?”
Đường Đường hôn cậu nhóc, “Mẹ không mệt, dù sao buổi tối cũng không có gì làm.” Trước kia Quý Yến ở nhà thì phải ngâm chân cho anh, trò chuyện với anh, nhìn anh dạy Quý Tiểu Trạc làm bài tập, dù anh không làm gì cô cũng thấy rất vui vẻ và hạnh phúc, nhưng anh vừa đi cô càm thấy thời gian trôi qua rất chậm, cô phải kiếm việc để làm cho khỏi nhớ đến anh.
Quý Tiểu Trạc nhìn Đường Đường vài giây, một lúc sau thở dài, “Mẹ ơi, có phải mẹ nhớ ba không?”
Kim trên tay Đường Đường dừng lại, nụ cười cũng phai nhạt đi, quả thật cô nhớ anh, rất nhớ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Quý Tiểu Trạc ôm lấy cổ cô, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi, giọng nói non nót vang lên: “Con biết mẹ nhớ ba mà, bởi vì con cũng nhớ ba lắm, nhưng mà chúng ta phải kiên cường, không được khóc nhè, cũng không được buồn, mẹ biết chưa?”
Đường Đường được cậu nhóc an ủi vừa muốn cười lại vừa muốn khóc, hít mũi, gật đầu, “Ừ, mẹ sẽ kiên cường, mẹ cũng không buồn đâu, chúng ta chờ ba trở về.”
“Phải vậy chứ ạ, mẹ đừng làm việc nữa, chúng ta đi ngủ sớm một chút, trên TV nói phụ nữ phải ngủ nhiều thì mới shinh đẹp được, cho nên mẹ phải ngủ sớm để shinh đẹp hơn nhe.”
Tâm trạng của Đường Đường được cậu nhóc an ủi, nghe lời cậu nhóc đặt kim chỉ trong tay xuống đi ngủ.
Quý Tiểu Trạc vẫn như cũ chỉ ba giây là ngủ được rồi, nhưng Đường Đường lại mất ngủ, cô lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, mỗi khi nhắm mắt thì lập tức nhớ đến Quý Yến. Từ sau khi anh đi làm nhiệm vụ, buổi tối cô ngủ không được, không biết anh ăn có ngon không mặc có ấm không, có an toàn hay không.
Hôm đó nghe chiến sĩ kia miêu tả cô biết chuyện này rất khẩn cấp, nhiệm vụ rất quan trọng, nếu không cũng không cần các doanh trưởng chấp hành, không biết có nguy hiểm hay không nữa.
Trước kia Đường Đường cảm thấy quân nhân bảo vệ quốc gia rất vĩ đại, là anh hùng, nhưng bây giờ cô mới biết được thì ra làm anh hùng rất gian khổ, mỗi ngày bọn họ phải huấn luyện không ngừng, dù trời lạnh quần áo cũng ướt đẫm mồ hôi, sáng nào ra ngoài mặt mũi cũng sạch sẽ, tối về mặt xám mày tro, chân tay toàn là bùn đất, trên người có rất nhiều vết thương do huấn luyện tạo thành, hết thảy đều vì bảo vệ quốc gia mà trả giá.
Mỗi khi Đường Đường nghĩ cô lại đau lòng muốn chết, nhưng biết đây là chức trách của một quân nhân, cho nên chỉ có thể yên lặng cầu nguyện bình an cho anh, chỉ cần anh bình an vô sự, không cầu cái gì khác.
*
Đường Đường dành năm buổi tối để may xong hỉ phục, đây là kiểu váy thịnh hành nhất ở thời đại của Đường Đường, hơn nữa phần lớn quý nữ nhà giàu rất yêu thích, nó tự nhiên và rất lộng lẫy, so với váy cưới hiện đại thì hỉ phục Trung Quốc tràn ngập phong cách cổ kính và xinh đẹp, cô dâu mặc lên người sẽ có nét quyến rũ đặc biệt.
Lúc Kỷ Nguyệt thấy hỉ phục hai mắt sáng lên, túm lấy cánh tay Cố Trường An điên cuồng lắc, “Em đã nói rằng lúc chúng ta kết hôn thì làm kiểu Trung Quốc đi, anh xem hỉ phục của nước chúng ta đẹp biết bao nhiêu, nhưng anh một hai muốn làm kiểu phương Tây! Đều tại anh hết!”
Cố Trường An không nói nên lời, lúc đó Kỷ Nguyệt phân vân giữa kiểu Trung Quốc và phương Tây và kêu anh nói ra quyết định, cuối cùng anh đã chọn kiểu phương Tây, kết quả bây giờ bị cô oán giận.
Cố Trường An ôm Kỷ Nguyệt dỗ dành, “Đừng tức giận, cùng lắm chúng ta mặc hỉ phục Đường Đường may tổ chức hôn lễ một lần nữa.”
Đầu óc của Kỷ Nguyệt đâu có bị hư, đánh ngực anh, “Anh không sợ bị người ta chê cười à, làm gì có vợ chồng nào tổ chức hôn lễ hai lần.”
“Vậy em nói xem phải làm sao đây?” Cố Trường An biết cô có cách.
Kỷ Nguyệt cười he he, “Chúng ta mặc bộ này đi chụp ảnh chân dung đi, coi như là chụp ảnh cưới, sau đó lấy ảnh này quảng cáo giúp Đường Đường.”
Cố Trường An đồng ý vô điều kiện, “Được thôi, em nói gì thì chính là cái đó, anh không có ý kiến.”
Kỷ Nguyệt lập tức liên hệ studio tốt nhất, ngày hôm sau túm cổ Cố Trường An đi chụp hình.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hôm sau Đường Đường lướt vòng bạn bè thấy Kỷ Nguyệt đăng ảnh chân dung mặc hỉ phục Trung Quốc, Kỷ Nguyệt rất xinh đẹp, Cố Trường An cũng rất đẹp trai, hai người chính là trai xinh gái đẹp. Mọi người ai cũng ngạc nhiên trước ảnh chụp của hai người.
Bà nội Trác là người đầu tiên bình luận: Bà muốn bộ này, chờ đến khi Trác Kế kết hôn sẽ mặc nó!
Kỷ Nguyệt trả lời lại: Ánh mắt của bà nội tốt ghế, mau bảo đại ca kiếm cho bà một cô cháu dâu đi ạ.
Đường Đường cũng bình luận ở dưới: Hỉ phục của Trác đại ca em sẽ miễn phí.
Trác Kế: Sao tôi nằm không cũng trúng đạn vậy?
Cố Trường An: Ha ha ha, bây giờ anh phải nhanh chóng đi kiếm một cô vợ thôi.
Đường Đường đọc bình luận rất vui vẻ.
Vợ đoàn trưởng đăng ảnh Kỷ Nguyệt chụp lên cửa hàng, sản phẩm thứ hai chính thức lên kệ, giá của bộ này cũng không hề rẻ, sau khi hai người thương lượng cuối cùng chốt giá 9999 tệ.
Đơn hàng của hai vị khách lúc trước cũng đã hoàn thành, chị dâu nhanh chóng đi gửi cho bọn họ, đơn hàng đầu tiên đã được giao hàng thành công.
Công việc kinh doanh đầu tiên trong cuộc đời cô được thực hiện như thế này, tâm trạng của Đường Đường như muốn bay lên. Cô vui mừng đến nỗi buổi tối mơ thấy có rất nhiều người đặt hàng, cô và chị dâu bận rộn muốn chết, tiếp theo có rất nhiều tiền từ trên trời rơi xuống chôn vùi cô và chị dâu, hai người ngồi dưới đất cùng nhau đếm tiền.
Ngày hôm sau Đường Đường kể chuyện này với chị ấy khiến chị ấy bật cười, nước mắt chảy ra, sau một lúc mới nói: “Thực ra chị không nghĩ lại kiếm được nhiều tiền như vậy, như bây giờ là tốt rồi, mỗi ngày không ăn không ngồi rồi, cuộc sống bây giờ rất hối hả.”
Đường Đường cũng cảm thấy như vậy, “Em cũng thấy vậy, cảm giác lúc này rất phong phú, cũng rất vui vẻ.” Thì ra đây là cảm giác có sự nghiệp cho chính mình sao? Quả thật rất tuyệt vời.
Kế tiếp tạm thời không có đơn đặt hàng, Đường Đường bắt tay may quần áo cho hai đứa nhỏ, vợ đoàn trưởng ở bên cạnh giúp cô, một ngày đầu tháng của hai người bắt đầu như vậy.
Nhưng mà mới làm được một lúc, cửa bị đập ‘Bang bang’, bên ngoài vang lên tiếng của Quý Tiểu Trạc mới đi nhà trẻ không lâu, “Mẹ ơi! Mẹ mau mở cửa đi ạ! Mẹ mau đến đây đi!”
Đường Đường và chị dâu kinh ngạc, vội vàng bỏ đồ trong tay xuống đi ra ngoài mở cửa, Quý Tiểu Trạc bổ nhào vào trong ngực Đường Đường, khuôn mặt nhỏ gấp đến đỏ bừng, “Mẹ mau đi với con đến nhà Nặc Nặc tìm bạn ấy đi, Nặc Nặc đang gặp nguy hiểm!”
“Cái gì?” Đường Đường nhanh chóng bế cậu nhóc lên, “Có chuyện gì vậy? Nặc Nặc đâu?”
Hai mắt Quý Tiểu Trạc đỏ bừng, “Mẹ ơi, hôm nay Nặc Nặc không có đi học, con hỏi cô giáo, cô giáo nói Nặc Nặc bị bệnh nên nghỉ học, nhưng tối qua Nặc Nặc vẫn còn bình thường mà, sau đó con lén đến nhà tìm Nặc Nặc, nhưng mà cái dì kia không cho con gặp bạn ấy, mẹ ơi, nhất định là Nặc Nặc gặp nguy hiểm rồi!”
Đường Đường và vợ đoàn trưởng liếc nhau, không tin lời Quý Tiểu Trạc nói.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vợ đoàn trưởng do dự nói: “Có thể là bị bệnh thật, con nít bị bệnh là chuyện bình thường mà.”
Đường Đường cũng cảm thấy không thái quá như Quý Tiểu Trạc nói, dù sao mẹ kế Nặc Nặc cũng sẽ không đối xử quá tệ với con bé, nhưng vẫn nên đi xem thì tốt hơn: “Chị dâu chúng ta qua xem thử đi, nếu Nặc Nặc bị bệnh thật em sẽ nấu canh cho con bé uống.”
Vợ đoàn trưởng đồng ý, hai người khóa cửa, dắt Quý Tiểu Trạc đi đến nhà của Ôn Nặc.
Đường Đường gõ cửa, một lúc sau cửa mới mở ra, người mở cửa vẫn là Lưu Tử Toàn, cô ta nhìn thấy Đường Đường đến sắc mặt khó coi, sau đó mỉm cười: “Mấy người đến đây có chuyện gì?”
Vợ đoàn trưởng giải thích: “Chúng tôi nghe nói con bé Nặc Nặc bị bệnh không đi học được, nên hơi lo lắng đến thăm. Con bé không sao chứ?”
Lưu Tử Toàn đứng ở cửa, “Không sao, chỉ là tối qua bị cảm lạnh thôi, tôi tính cho con bé nghỉ ngơi mấy ngày.”
“Cảm lạnh? Chúng tôi vào thăm con bé vậy.” Vợ đoàn trưởng muốn đi vào, nhưng Lưu Tử Toàn vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, mỉm cười: “Bây giờ Nặc Nặc đã đi ngủ rồi, vất vả lắm mới ngủ được, tôi thấy mọi người không nên làm phiền con bé, ngày mai mọi người hãy đến thăm nhé.”
Vợ đoàn trưởng và Đường Đường liếc nhau, hai người đều cảm thấy có điểm không thích hợp, không phải chỉ vô thăm con bé thôi sao, làm gì mà từ chối đến vậy.
Đường Đường mở miệng: “Chúng tôi sẽ im lặng, không ảnh hưởng gì đến con bé cả, chỉ là muốn yên tâm hơn thôi, cô thấy được không?”
Sắc mặt Lưu Tử Toàn khó coi, không kiên nhẫn với mấy người bọ họ nữa: “Hôm nay không tiện, hôm khác mọi người hãy đến.”
Nháy mắt cục diện lâm vào bế tắc.
Quý Tiểu Trạc nhìn trái nhìn phải, hiễu rõ tình huống hiện tại, tay nhỏ nắm chặt lại, nhân lúc mọi người không chú ý chui vào giữa khoảng trống gần Lưu Tử Toàn, chạy nhanh đến căn phòng đang đóng cửa.
Lúc Lưu Tử Toàn phản ứng lại đã không kịp nữa rồi, trong phòng van lên giọng nói hoảng sợ của Quý Tiểu Trạc: “Mẹ ơi mau vào đây, Nặc Nặc chết rồi!”
Sắc mặt của Đường Đường và vợ đoàn trưởng thay đổi, vợ đoàn trưởng không còn cách nào khác đẩy Lưu Tử Toàn ra, tạo cơ hội cho Đường Đường chạy vào.
Đường Đường đi vào phòng ngủ của Nặc Nặc, thấy cô gái nhỏ hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường, đôi môi nhợt nhạt, má trái hằn lên dấu tay ghê rợn, khóe miệng còn chảy máu.
Cả người con bé không còn sức lực, Quý Tiểu Trạc gọi như thế nào cũng không tỉnh dậy.
Tay Đường Đường run lên, run rẩy đưa tay đến bên mũi con bé, cảm thấy vẫn còn hô hấp, nhẹ nhàng thở ra, may mắn vẫn còn sống.
“Bảo bảo, Nặc Nặc không chết, Nặc Nặc vẫn ổn.”
Quý Tiểu Trạc nghe vậy hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Đường Đường, “Vậy sao Nặc Nặc chưa tỉnh hả mẹ?”
Đường Đường cũng không hiểu vì sao, cẩn thận kiểm tra người Ôn Nặc, kết quả phát hiện ngoài vết thương trên mặt ra, cổ tay còn có dấu vết như một vòng tròn siết lại, có thể là bị người khác nắm mạnh mà tạo thành.
Nhưng mà đây cũng không phải lý do khiến con bé bị như vậy, chắc chắn là còn những vết thương khác.
Vợ đoàn trưởng và Lưu Tử Toàn đang cãi nhau ở bên ngoài, cũng đủ thời gian Đường Đường kiểm tra thân thể của con bé, Đường Đường không kiếm được những vết thương khác, nhưng lúc sờ đến sau đầu con bé có cái gì đó sưng lên, toàn bộ phía sau đều bị sưng, chắc chắn là va đập mạnh vào vật gì đó.
Con bé bị đập đầu dẫn đến hôn mê!
Nghĩ đến đây, Đường Đường nhanh chóng bế Ôn Nặc chạy ra ngoài, “Bảo bảo, bây giờ chúng ta mang Nặc Nặc đến bệnh viện.”
Quý Tiểu Trạc lau nước mắt, chạy theo phía sau Đường Đường.
Còn Lưu Tử Toàn đang cãi nhau với vợ đoàn trưởng thấy Đường Đường ôm người đi ra, sắc mặt thay đổi, tránh khỏi chị ấy tới cản Đường Đường, “Cô làm gì đấy? Đây là bắt cóc hả!”
Ánh mắt Đường Đường lạnh lùng, giọng nói mang theo tia tức giận, “Tôi mới nên hỏi cô muốn làm gì! Sao trên mặt Nặc Nặc lại có dấu tay? Vì sao bị đụng đến hôn mê? Rồi con bé bị hôn mê cô cũng không đưa đi bác sĩ?”
Ánh mắt Lưu Tử Toàn lóe lên, nhưng cũng không lùi bước, “Liên quan gì đến cô? Đây là con gái của tôi, nó không nghe lời thì tôi đánh không được à? Nó nghịch ngợm nên đụng phải tường rồi ngất xỉu, tôi cho rằng một lúc sẽ tỉnh lại, nơi này đi khám rất bất tiện bộ cô không biết à?”
“Cô đúng là không nói lý lẽ mà, tránh ra, bây giờ tôi không muốn nói chuyện với cô, tôi phải mang con bé đến bệnh viện.” Đường Đường tránh qua một bên bước đi.
Lưu Tử Toàn không cho, vươn tay đoạt lấy Ôn Nặc trong ngực Đường Đường, may mà vợ đoàn trưởng chạy đến tóm lấy cô ta, “Tôi nói cho cô biết Lưu Tử Toàn, nếu đứa nhỏ này có mệnh hệ gì cô tuyệt đối sẽ không trốn thoát được đâu, tốt nhất bây giờ cô nên để Đường Đường mang con bé đến bệnh viện, nếu không cô sẽ không gánh nổi hậu quả.”
“Sao tội lại không gánh nổi? Đây là con của tôi, khi nào thì đến lượt các người khoa tay múa chân? Mấy người mau cút ra khỏi nhà của tôi!” Sức lực của Lưu Tử Toàn rất lớn, vừa lôi kéo vợ đoàn trưởng vừa túm chặt Đường Đường không cho đi, một bước Đường Đường cũng đi không được.
Đúng lúc này, Quý Tiểu Trạc vẫn luôn không nói chuyện bỗng nhiên vọt lên, cắn vào đùi của Lưu Tử Toàn, cô ta hét lên, giãy giụa đứng không vững té xuống đất.
Nhân cơ hội này, Đường Đường không chậm chạp ôm con bé chạy ra ngoài, Quý Tiểu Trạc chạy theo sau, còn vợ đoàn trưởng cũng vậy, mọi người nhanh chóng chạy đến ngoại viện.
Vợ đoàn trưởng thấy cô gái nhỏ không động đậy, trong lòng không yên tâm gọi Đường Đường lại: “Đường Đường, cũng không biết Nặc Nặc bị làm sao, bây giờ lên trấn sợ chậm trễ bệnh tình, chị thấy trước tiên chúng ta nên gọi quân y trong bộ đội khám một chút.”
Đường Đường nghĩ cũng phải, ôm cô bé đến cổng lớn của bộ đội, nói rõ tình huống với các chiến sĩ gác cửa, chiến sĩ lập tức đi vào xin chỉ thị.
Một lúc sau, hai quân y mang hòm thuốc vội vàng chạy đến, sau khi cẩn thận xem tình hình của cô bé, sắc mặt không tốt, “Cô bé này đụng phải gì đó dẫn đến hôn mê, có khả năng là chấn động não, cần phải đi đến bệnh viện chụp CT kiểm tra mới kết luận được, không chừng phải nằm viện, bây giờ chúng tôi sẽ kêu xe đến đưa mọi người đi, không thể chậm trễ được.”
Đường Đường nghe không hiểu chấn động não là gì, nhưng nhìn sắc mặt bọn họ có thể thấy tình hình rất nghiêm trọng, nước mắt lập tức rơi xuống, nghẹn ngào nói cảm ơn, chờ xe đến thì cùng vợ đoàn trưởng lên xe đi đến bệnh viện.
Lúc đến bệnh viện, cô bé được bác sĩ ôm vào chụp CT, sau khi kiểm tra xong bác sĩ ra thông báo với bọn họ: “Cô bé bị chấn động não, tình hình hơi nghiêm trọng, phải nằm viện theo dõi một thời gian.”
Đường Đường đồng ý, “Vâng vâng, chúng tôi nhập viện.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bệnh viên sắp xếp cho Ôn Nặc vào một phòng đôi, trong phòng bệnh cũng có một người bị chấn động não.
Vợ đoàn trưởng bảo Đường Đường ở lại đây, chị ấy về nhà thu nhập một số đồ vật.
Y tá đang truyền dịch cho Ôn Nặc, cánh tay con bé tinh tế nhỏ nhắn không nhiều thịt, gân xanh hiện ra rất rõ, lúc kim đâm vào nhìn rất đáng thương, Đường Đường đau lòng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô bé.
Quý Tiểu Trạc cũng leo lên giường bệnh, nắm lấy tay còn lại của Ôn Nặc, đồng thời tiến đến gần má cô bé nhẹ nhàng thổi, giống như muốn thổi bay dấu tay trên mặt của cô bé, “Nặc Nặc, tớ thổi cho cậu sẽ không đau nữa, không đau nữa thì cậu mau tỉnh lại nha.”
Thấy Ôn Nặc vẫn nằm yên không nhúc nhích, Quý Tiểu Trạc bẹp miệng, nhưng lại cố gắng không khóc, tiếp tục nói chuyện với cô: “Nặc Nặc cậu không được ngủ luôn nha, phải nhanh chóng tỉnh lại, không cần sợ, sau này tớ sẽ bảo vệ cậu, không bao giờ để người khác bắt nạt cậu nữa.”
Trong lòng Đường Đường chua xót, đi tìm y tá hỏi thuốc mỡ bôi lên má Nặc Nặc, dấu bàn tay hồng hồng trên má con bé bây giờ đã sưng lên rồi, da của Nặc Nặc trắng hơn da của những đứa trẻ cùng lứa, cho nên thoạt nhìn dấu bàn tay rất ghê người.
Phải dùng bao nhiêu lực mới đánh đứa nhỏ ra như thế này, chỉ vì không phải con mình sinh mà ra tay ác độc như vậy sao? Không thể trò chuyện nhỏ nhẹ với đứa nhỏ được à.
Nếu hôm nay Quý Tiểu Trạc không kiên trì đi tìm người, nếu cô không nghĩ đi thăm cô bé, nói không chừng Lưu Tử Toàn vẫn sẽ giấu diếm, lỡ như bỏ qua thời gian điều trị tốt nhất đầu óc có vấn đề thì sao đây? Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó Đường Đường cảm thấy sợ hãi.
Trong lòng Đường Đường thực sự tức giận với Lưu Tử Toàn, càng tức giận với Ôn Trường Nghị hơn, nếu không yêu cần gì phải cưới, nếu cưới rồi sao lại ly hôn, ly hôn rồi sao lại không thể chăm sóc tốt cho con gái của mình.
Một người đàn ông như vậy thì có bản lĩnh như thế nào?