Cưng Chiều Anh Nhất

Chương 54



Đường Đường nhận được tín hiệu cầu cứu của cậu nhóc, cô ngẩng đầu lên vắt óc suy nghĩ lý do, “Chồng à… Em…. Em cảm thấy bảo bảo nói rất đúng, ba người chúng ta ngủ cùng nhau quá chật, buổi tối sẽ ngủ không ngon, cho nên ngủ riêng thì sẽ tốt hơn, ha ha….”

Đường Đường nói dối trắng trợn, giường ở trong phòng khoảng 1m8, đủ cho ba người ngủ, Quý Tiểu Trạc còn có thể lăn trên đó nữa mà, chật chỗ nào chứ.

“Quá chật?” Quý Yến nheo mắt hỏi lại.

“Ha ha, đúng vậy.” Đường Đường chột dạ gãi đầu, hu hu hu, tối nay cô không dám ngủ chung với anh đâu, lỡ như anh mở miệng hỏi ép cô thì sao đây? Bây giờ đầu óc cô lộn xộn như cỏ dại vậy, không nói được gì hết.

Quý Yến nhìn chằm chằm Đường Đường, hỏi: “Em thật sự không muốn ngủ ở chỗ này?”

Đường Đường cảm giác được Quý yến không vui, nhưng không phải cô không muốn ngủ ở đây, chỉ là hơi căng thẳng, tối nay anh hơi khác thường, cô sợ. Cho nên đành phải gật đầu lần nữa.

Quý Yến phát ra tiếng hừ nhẹ, một lúc lâu mới nói: “Quên đi, tùy hai mẹ con.”

Quý Tiểu Trạc há mồm, không nghĩ ba lại dễ dàng đồng ý như vậy, rõ ràng lúc nãy còn không đồng ý mà, sao mẹ mới nói một câu đã được rồi?

Đường Đường cũng không tin, cô còn nghĩ chắc chắn anh sẽ không đồng ý, sao giờ lại cho bọn cô đi dễ dàng thế nhỉ?

Hai mẹ con đứng không nhúc nhích, Quý Yến vừa mở sách ra đọc vừa hỏi: “Không phải không muốn ngủ cùng anh sao, sao còn chưa đi?”

Đột nhiên Đường Đường cảm thấy áy náy, giống như cô và cậu nhóc không cần anh nữa vậy, anh ngủ một mình có phải sẽ rất cô đơn không? Không có ai nói chuyện, chỉ có thể đọc sách.

Đường Đường cắn môi, đang nghĩ nếu không thì thôi vậy, cô còn chưa đổi ý, Quý Tiểu Trạc đã kéo cô chạy ra ngoài như một cơn gió, giống như sợ ba cậu hối hận.

Đường Đường: “……”

Quý Yến: “…….”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Quý Tiểu Trạc nhanh chóng kéo Đường Đường đến phòng ngủ phụ, tốc độ leo lên giường lăn qua lăn lại, chiếc giường đang gọn gàng bỗng chốc bị cậu nhóc làm cho lộn xộn.

Cậu nhóc vứt bỏ ba mà lương tâm không cắn rứt sao?

Đúng thật là lương tâm Quý Tiểu Trạc không cắn rứt, lăn cho đến khi mệt mỏi mới dừng lại, vỗ vỗ lên giường bảo Đường Đường đến đây, “Mẹ mau đến đây đi, sau này chỉ có hai chúng ta ngủ cùng nhau!”

Đường Đường đi đến ôm lấy cậu nhóc, sửa lại giường cho gọn gàng rồi mới đặt cậu nhóc lên lại, “Bảo bảo, con không thấy chúng ta như vậy là xấu lắm hả, ba con ngủ một mình sẽ cô đơn, không có ai nói chuyện cùng, vậy mà mẹ con mình còn để ba ngủ một mình.”

Quý Tiểu Trạc thu lại vẻ mặt vui vẻ, hai ngón tay vặn vẹo, trong mắt hiện lên tia áy náy, lúng ta lúng túng nói: “Chỉ là…. Ba luôn ôm mẹ ngủ….”

Đường Đường không hiểu sao Quý Tiểu Trạc lại phản ứng chuyện này kịch liệt như thế, mà cậu nhóc lại không thích Quý Yến ôm cô, buổi tối đi ngủ chỉ muốn tách bọn họ thật xa, vừa thấy hai bọn họ ngủ chung thì tức giận, so với pháo còn đáng sợ hơn. Nhưng những chuyện khác cậu nhóc không có tính chiếm hữu như vậy, bình thường cậu nhóc luôn chú ý đến cảm nhận của người khác mà.

Không hiểu trong lòng cậu nhóc nghĩ gì, Đường Đường xoa đầu cậu, “Bảo bảo, sao con lại không cho ba ôm mẹ? Những nhà khác đều như vậy mà?”

Ánh mắt Quý Tiểu Trạc lóe lên, ấp úng mở miệng, “Bởi vì… Ba ôm mẹ thì con sẽ không ôm mẹ được, con muốn ôm mẹ cơ.”

“Chúng ta có thể cho ba ngủ cùng mà, con nằm ở giữa, ba và mẹ nằm ở hai bên ôm con không phải tốt hơn sao? Như vậy ba không chỉ ôm mỗi mẹ.”

Quý Tiểu Trạc không cần suy nghĩ đã lắc đầu, do dự, lặng lẽ tiến đến nói bên tai Đường Đường: “Mẹ ơi, con cảm thấy ba có vấn đề, chắc chắn khi con ngủ say ba sẽ ‘trộm’ mẹ đi, nếu không thì sao mẹ đang nằm ở bên trái lại chạy sang bên phải được, cho nên chắc chắn là ba làm!”

Đường Đường ngơ ngác nhìn cậu nhóc, “….. Sao mà con biết được?”

“Con đoán á!” Tuy là đoán, nhưng trên mặt Quý Tiểu Trạc rất chắc chắn, “Đây chính là trực giác của đàn ông! Rất chuẩn đó!”

Đường Đường: “…..” Từ lúc nào mà đàn ông cũng có trực giác vậy? Nhưng không thể không nói trực giác của thằng bé rất chuẩn, bởi vì cô cũng cảm thấy chuyện này do Quý Yến làm.

Cuối cùng Quý Tiểu Trạc kết luận, “Cho nên chúng ta không thể ngủ cùng với ba được đâu, nếu con có ngủ ở giữa, chờ con ngủ rồi ba có làm gì, con cũng không thể bảo vệ được mẹ.”

Chẳng lẽ ba con là quái vật à? Sao mẹ lại cần con bảo vệ chứ? Đường Đường không biết nên khóc hay nên cười, có đôi khi thế giới của trẻ em thật khó hiểu.

“Ừ, mẹ đã biết rồi, con mau ngủ đi, bây giờ mẹ đã an toàn, không cần con bảo vệ.” Đường Đường vỗ lưng dỗ cậu nhóc ngủ.

Nhưng mà Quý Tiểu Trạc lại nhìn cửa phòng; đột nhiên nhảy từ trên giường xuống chốt cửa, như là đề phòng ăn trộm.

Đường Đường câm nín nhìn thằng bé.

Cậu nhóc không chút để bụng nói, “Con sợ lúc con ngủ ba sẽ ‘trộm’ mẹ đi, làm vậy thì không cần sợ nữa.”

Đường Đường hoàn toàn bị thuyết phục, đại não của cậu nhóc cũng quá lớn.

Không cần phải phòng bị bố và mẹ ôm nhau ngủ nữa, Quý Tiểu Trạc rất yên tâm, lăn lộn trên giường một lúc rồi mới đi ngủ. Ngược lại là Đường Đường bình thường cũng ngủ nhanh như Quý Tiểu Trạc lại thấy không quen, đổi tư thế ngủ liên tục nhưng mà cũng không ngủ được, hai mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, trái tim không chịu được đập rối loạn, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.

Tuy rằng Cố Yên Nhiên đã đoán sai, bí mật của cô không bị vạch trần, nhưng những chứng cứ Cố Yên Nhiên mang đến là một sự tồn tại cô không thể giải thích, chỉ cần bỏ tâm đi điều tra, ai cũng có thể phát hiện cô có nhiều chỗ bất đồng.

Không có ai có thể bắt chước được người khác cả đời.

Khi cô nghĩ Cố Yên Nhiên đã phát hiện ra bí mật của mình, trong lòng cũng không sợ cô ta làm cái gì cô, cô chỉ lo lắng sau này Quý Yến biết sẽ không cần cô nữa, cô sợ sẽ không bao giờ được sống bên cạnh hai ba con anh. Trừ chuyện này ra, những điều sợ hãi khác đều biến mất.

Chì cần Quý Yến chấp nhận cô, cô sẽ không sợ gì cả.

Nó giống như một con dao treo trên đỉnh đầu vậy, nếu nó vẫn ở trên đầu bạn sẽ lo lắng mỗi ngày, nhưng khi bị cắt đứt lại cảm thấy rất nhẹ nhõm. Giống như tối nay, bí mật Cố Yên Nhiên phát hiện không có gì là xấu, ít nhất khiến cô cảm thấy can đảm hơn để có cơ hội nói thẳng chuyện này với Quý Yến, lúc trước cô không biết có nên nói hay không, cũng không biết nên nói như thế nào, thậm chí cũng không biết có thể nói bí mật này cho anh nghe không, nhưng bây giờ cô rất muốn nói ra, có lẽ kết quả cũng không quá xấu.

Ngày mai đi, ngày mai cô nhất định nói hết với anh, đến lúc đó anh quyết định như thế nào cô cũng không có ý kiến, anh muốn đuổi cô đi cũng không sao.

Gánh nặng trên người tạm thời được trút bỏ, Đường Đường cảm thấy nhẹ nhàng hơn, trong lòng không có tâm sự, tự nhiên sẽ buồn ngủ thôi, mí mắt dần dần đi đánh nhau.

Lúc Đường Đường sắp lâm vào giấc ngủ, thì trong bóng đêm vang lên tiếng mở cửa, Đường Đường cả kinh, đôi mắt nhìn phía cửa, cửa chậm rãi mở ra, một bóng người đi vào.

Phản ứng đầu tiên của Đường Đường là có trộm, nhưng lúc nghe thấy tiếng bước chân, những tiếng kêu trong miệng lập tức nuốt xuống.

Đây là tiếng chân của Quý Yến.

Đường Đường thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghi ngờ, sao trễ rồi mà anh còn chưa ngủ, đến đây làm gì?

Ma xui quỷ khiến Đường Đường không lên tiếng, nhắm mắt giả bộ ngủ, muốn xem anh đến làm gì.

Nhưng mà Quý Yến đến đây không muốn làm gì khác, chỉ đến trộm người, anh đi đến ôm ngang cô đi thẳng ra ngoài.

Bỗng nhiên được bay lên khiến Đường Đường hoảng sợ, nhưng cô vẫn nhớ mình đang giả bộ ngủ, đành cắn răng nhịn không hét lên, giả bộ không có chuyện gì bị anh ôm ra ngoài. Chẳng qua lúc này trong đầu cô nghĩ đến những lời Quý Tiểu Trạc nói trước khi đi ngủ, cậu nhóc nói sợ lúc ngủ ba sẽ đến trộm cô đi, lúc ấy cô còn nghĩ cậu nhóc quá hài hước, bây giờ thì đúng như vậy thật.

Chỉ là bảo bảo con không biết, con có khóa cửa cũng không làm khó được ba con!

Quý Yến ôm Đường Đường về phòng ngủ, đặt cô lên giường rồi nằm xuống, một bàn tay đặt trên cổ cô, tay khác đặt trên eo, cứ như vậy ôm cô vào trong ngực như mấy hôm trước.

Hành động này của Quý Yến vượt qua sức tưởng tượng của Đường Đường, mức độ thân mật giữa hai người cũng vượt qua sức chịu đựng của cô, khiến cô không khống chế được trái tim đập thịch thịch, đầu óc cũng thành mớ hỗn độn.

Anh anh anh…. Anh làm cái gì vậy?

Đường Đường nhớ đến mấy ngày trước Quý Tiểu Trạc lên án với cô, cậu nhóc nói cô và Quý Yến ôm nhau ngủ, chẳng lẽ giống như bây giờ? Vậy có phải mấy hôm trước anh cũng làm như vậy không?

Có phải cô phát hiện được chân tướng rồi không?

Nhưng giây tiếp theo càng làm cho cô không tưởng tượng được, từng nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp dừng trên trán cô, sau đó là đôi mắt, cái mũi, cuối cùng chạm khẽ lên đôi môi cô, cùng hơi thở ấm áp và hương vị quen thuộc.

Cả người Đường Đường như có dòng điện chạy qua, mũi hoàn toàn đã quên thở.

“Em muốn nghẹn chết mình hả? Thở đi.” Giọng nói nhàn nhạt của Quý Yến mang theo ý cười vang lên, khiến Đường Đường suýt nữa bật dậy.

Anh đang nói chuyện với cô hả?

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Quý Yến khẽ cười, “Còn không muốn tỉnh? Muốn anh hôn tiếp sao?” Nói rồi, hơi thở ấm áp lần nữa phả vào mặt cô.

Đường Đường sợ tới mức mở mắt ra, cả người đều cương cứng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt.

Quý Yến buồn cười nhéo mũi cô, “Sao vậy, không giả bộ ngủ nữa hả?”

“Anh anh anh……” Sao anh biết cô đang giả bộ?

“Sao anh lại biết em giả bộ ngủ đúng không?” Quý Yến bổ sung cho cô, sau đó nói: “Từ khi bế em lên anh đã biết rồi, thân thể cứng như vậy sao có thể đã ngủ, hơn nữa tiếng tim em đập cũng quá lớn.”

“Anh anh anh…..” Đường Đường hoàn toàn nói không nên lời.

Quý Yến thở dài, bàn tay nhẹ nhàng vỗ gương mặt cô, đối diện với cô, “Được rồi, anh biết em đang nghĩ gì, tối nay anh sẽ nói với em.”

Đường Đường ngơ ngác, trong lòng như có gì đó tràn ra, không biết là chờ mong hay là thấp thỏm.

“Vốn dĩ anh sợ đột ngột nói ra sẽ dọa em, muốn khiến cho em quen trước rồi mới nói, nào biết nếu tối nay không nói anh sợ em lại không muốn ngủ cùng anh nữa.” Quý Yến dừng chút, đôi mắt đen như mực, những lời anh nói như nhát búa đập vào lòng Đường Đường, “Đường Đường, em nghe cho kĩ, anh thích em, từ hôm em bị bệnh anh đã phát hiện mình thích em, từ nay về sau chúng ta làm vợ chồng thực sự được không?”

Đường Đường duỗi tay che ngực, miệng hơi mở, một lúc sau nói ra khiến Quý Yến dở khóc dở cười, “Có phải em đang nằm mơ không? Anh nhéo em một cái đi.”

Quý Yến bị cô chọc cười, bưng mặt cô lên nói: “Không cần nhéo em, anh có cách tốt hơn chứng minh em không đang mơ.” Nói xong, anh đè người hôn xuống, lúc này không phải là nhẹ nhàng đụng vào, mà là môi lưỡi triền miên, đầu lưỡi điên cuồng khuấy đảo trong khoang miệng cô.

Quý Yến hoàn toàn đánh vỡ dáng vẻ trầm ổn bình tĩnh ngày thường, giờ đây anh như một con sói hung ác, điên xuồng cắn xé con mồi của mình, đồng thời đè con môi dưới thân không cho đối phương phản kháng, chỉ có thể mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.

Hiện tại Đường Đường chính là con mồi đáng thương.

Không biết qua bao lâu, lúc Đường Đường cho rằng mình bị hôn đến nghẹt thở, cuối cùng Quý Yến cũng buông ra.

Đường Đường bị nghẹn đến đỏ mặt, theo thói quen hít thở bầu không khí mới mẻ, cảm thấy mình đã được sống lại lần nữa, chẳng qua cô không dám nhìn thẳng Quý Yến.

Tính cách trầm ổn bình tĩnh khắc chế ở đâu?

Quý Yến mỉm cười nhéo khuôn mặt đỏ ửng của cô, “Sao vậy, còn nghĩ mình đang nằm mơ không?”

Đường Đường vội vàng lắc đầu, lần này tuyệt đối là sự thật!

“Những lời anh nói em nghĩ như thế nào? Có đồng ý làm vợ chồng thật sự với anh không?”

Tất nhiên là Đường Đường đồng ý rồi, một trăm một ngàn một vạn lần đồng ý, anh cũng thích cô, chuyện này đối với cô như đang nằm mơ vậy, hơn nữa còn là một giác mơ đẹp! Nếu là lúc trước, cô chắc chắn sẽ vui mừng đến ngất xỉu.

Nhưng sao anh không hỏi chuyện tối nay nhỉ? Anh không nghi ngờ cô sao?

Đường Đường cắn môi, chần chừ thăm dò hỏi anh: “Anh… Anh không hỏi em những chuyện Cố Yên Nhiên nói sao? Anh không nghi ngờ em hả? Lỡ như em…. Thật sự không phải là Đường Đường anh biết thì sao?”

Quý Yến trầm mặc một lát mới mở miệng, “Lúc trước anh cho rằng em bị mất trí nhớ, cho đến hôm nay anh mới biết mình nghĩ sai rồi, em không có bị mất trí nhớ.” Mà là một người khác.

Trong lòng Đường Đường căng thẳng, “Vậy anh còn ——”

Đường Đường chưa nói hết đã bị Quý Yến che miệng lại, “Nhưng em có biết vì sao Cố Yên Nhiên sẽ nghi ngờ thậm chí còn điều tra em, mà anh lại không không?”

Đường Đường nghi ngờ nhìn anh.

“Bởi vì —— một chút anh cũng không hiểu biết Đường Đường, cũng không muốn tìm hiểu, cho nên anh không biết em và cô ấy khác nhau chỗ nào, cũng không muốn biết. Lúc sau em mất trí nhớ, anh cảm thấy em đã thay đổi đối xử rất tốt với anh và Tiểu Trạc, anh rất vui vì chuyện này, cho nên anh cũng không muốn đi điều tra. Với anh mà nói, dáng vẻ hiện tại của em mới là điều anh thích.”

Đường Đường ngơ ngác nhìn anh, nhất thời không biết nói gì.

“Đường Đường, anh muốn nói với em, cho dù em không phải là Đường Đường thật, đối với anh cũng không phải chuyện gì lớn, anh không thích cô ấy, mà là em, em của hiện tại, cho nên em là ai với anh không quan trọng, chỉ cần em vẫn là em.”

Trái tim Đường Đường đang lơ lửng trên không trung rơi xuống, bình tĩnh đáp xuống mặt đất, cô không còn lo lắng nó ngã tan xương nát thịt.

Nước mắt bất giác rơi đầy khuôn mặt.

Thì ra không phải anh không nghi ngờ, chỉ là không để ý thôi, anh thích cô, là con người thật của cô.

Chưa bao giờ Đường Đường cảm thấy hạnh phúc như bây giờ. Nước mắt cứ chảy xuống nhưng cô lại hạnh phúc hơn bao giờ hết, “Chồng ơi, bây giờ em rất vui.”

Quý Yến lau nước mắt cho cô, “Khóc cái gì chứ, cô ngốc này.”

“Em vui mà. Làm em lo lắng gần chết, sợ anh không cần em nữa, sợ không được gặp lại anh và Tiểu Trạc, nào biết….” Đường Đường vừa khóc vừa cười, tâm trạng vô cùng thoải mái, thoải mái đến mức cô muốn nói ra bí mật của mình, “Em muốn nói rõ với anh, em không phải là Đường Đường, những gì Cố Yên Nhiên nói đều là sự thật, nhưng không phải em giả mạo đâu, em là…. Thực ra em là mượn xác hoàn hồn.”

Bốn chữ “Mượn xác hoàn hồn” Đường Đường nói rất cẩn thận, cô sợ sẽ dọa đến anh, nhưng mà Quý Yến im lặng không nói chuyện, biểu tình trên mặt cũng ngoài dự kiến của cô, anh rất bình tĩnh giống như không nghe được bốn chữ ‘mượn xác hoàn hồn’ này.

Không phải anh bị dọa đến ngu rồi chứ? Đường Đường sợ tới mức chọc khuôn mặt anh, nghi vấn: “Chồng à anh nghe hiểu lời em nói không? Có phải bị dọa rồi không? Anh đừng sợ nha, em không phải là quỷ.”

Quý Yến bất đắc dĩ kéo ngón tay cô ra nắm vào lòng bàn tay, “Anh hiểu, cũng không sợ, trước đây anh cũng đã đoán được rồi.”

Lần này đến lượt Đường Đường sợ hãi, “Anh đoán được?”

Quý Yến khẽ gật đầu, “Anh không biết rõ nội tình, nhưng thân thể em 100% không bị đánh tráo, bởi vì ngày đầu tiên anh về nhà lúc em bị mất trí nhớ, anh đã lấy tóc của em và Tiểu Trạc đi làm xét nghiệm DNA rồi, em chính là mẹ của Tiểu Trạc.”

Đường Đường trừng mắt, không nghĩ đến còn có chuyện này.

“Lúc trước em thay đổi lớn như vậy, anh cũng suy xét đến chuyện có người giả mạo hay không, có phải muốn lấy thông tin quân sự bí mật gì từ anh, cho nên phải cẩn trọng chuyện này. Sau khi đã xác định được thân phận, anh không còn lo lắng nữa, về tính cách của em thay đổi, anh cũng không suy nghĩ nhiều. Cho đến tối nay em nói cho anh biết em không phải Đường Đường thật sự, thì chỉ còn một khả năng duy nhất là thay đổi linh hồn.”

Đường Đường ngạc nhiên, “Chuyện mượn xác hoàn hồn này ly kỳ như vậy mà anh cũng không ngạc nhiên hả?” Sao anh lại bình tĩnh như vậy?

Quý Yến khẽ cười, giải thích: “Nói thật, chuyện mượn xác hoàn hồn này đúng là rất ly kỳ, nhưng cũng không phải khó tiếp thu, trên thế giới này có rất nhiều chuyện con người không biết, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.”

Đường Đường quả thực rất khâm phục Quý Yến, sao lại vừa thông minh vừa bình tĩnh như vậy chứ, nếu là cô chắc chắn là bị dọa cho sợ rồi, kết quả anh lại nhẹ nhàng tiếp nhận chuyện này, mất công cô lo lắng hãi hùng, đúng là vô ích mà.

Đường Đường buồn bực vểnh miệng lên, “Nếu biết trước thái độ của anh như vậy, em cũng không lo lắng đến mức không nói với anh, nói sớm cho rồi.”

Khóe miệng Quý Yến cong lên, xoay người ôm cô, “Bây giờ cũng chưa muộn, nói cho anh nghe chuyện của em đi.”

Đường Đường hạnh phúc ghé đầu vào trong ngực anh, giờ đây không còn chút cố kỵ nào về thân phận của mình, cô kể cho anh nghe tất cả những chuyện trong kiếp trước của mình, không hề giấu giếm.

Quý Yến cũng lẳng lặng lắng nghe.

Cho đến khi nói xong, bầu trời bên ngoài trắng xóa, trời đã sáng. Bọn họ đã nói chuyện suốt một đêm, không ai cảm thấy buồn ngủ.

Quý Yến nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa phải dậy, vì thế hôn lên trán Đường Đường nói: “Bây giờ em mau ngủ đi, sáng nay để anh đưa Tiểu Trạc đi học.”

Đường Đường nằm trong ngực anh mỉm cười, chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng lại hạnh phúc, bây giờ cô rất ổn, không còn gì phải lo lắng cả.

Rất vui vẻ nha!

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Ngoan ngoãn ngủ đi.” Quý Yến vỗ lưng cô như một đứa trẻ, Đường Đường lập tức nhắm mắt lại, từ từ tiến vào mộng đẹp.

Quý Yến ôm chặt cô, lấy điện thoại của mình, gửi đi một tin nhắn và chuyển tài khoản. Nếu lúc này Đường Đường nhìn thấy nội dung nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì Quý Yến đang xóa bỏ tất cả tài liệu lúc trước của Đường Đường, không có cách nào tra được nữa.

Nếu Cố Yên Nhiên có thể dễ dàng điều tra được, vậy thì người khác cũng có thể, nhưng Quý Yến tuyệt đối không cho phép bất kể kẻ nào điều tra cô, thậm chí lợi dụng chuyện này uy hiếp cô. Trên thế giới này, chỉ có một mình anh biết chuyện này là đủ rồi.

Cô vĩnh viễn là mẹ của Tiểu Trạc, là vợ của Quý Yến anh, không còn gì khác.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv