Dương Kỳ bắt lấy tay Lâm Thạch, đau đớn khiến nhắn nhăn mày. Đồng thời trong lòng đối với Dương Kỳ sinh ra chút sợ hãi cùng khiếp sợ.
“Anh là?”
“Bạn trai của cô ấy!”
Nghe vậy, Lâm Thạch nhướn mày nhìn về phía Tô Ngọc Cầm, hắn không ngờ được một người như cô cuối cùng lại chọn một tên như này. Thực ra đối với những phú nhị đại như Lâm Thạch, người người làm trong ngành giải trí thực chất chỉ là nhưng kẻ mua vui, làm trò cho bọn họ. Vì vậy khi biết hai người là người yêu thì hắn có chút khinh thường, đúng là ngưu tầm mưu, mã tầm mã.
Tuy nhiên không để bản thân biểu hiện quá rõ ràng hắn rút tay lại, cười như không cười nói: “À, thì ra là bạn trai của Ngọc Cầm sao!” Lâm Thạch cố ý gọi tên cô thân mật như vậy, hắn tin một người đàn ông bình thường không thể nào chịu nổi một người đàn ông khác gọi bạn gái mình thân mật như thế.
Tô Ngọc Cầm nghe được lời này của Lâm Thạch thì nhíu mày, cô dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu nhìn về phía hắn. Xem ra lần cảnh cáo trước, Lâm Thạch vẫn chưa nhớ được. Có lẽ cô cần giúp cuộc đời này dạy dỗ anh ta một chút.
Đang lúc cô định nói gì đó, người bên cạnh bỗng dưng cười một tiếng. Nụ cười này không khác gì vang lên từ địa ngục khiến Lâm Thạch âm thầm giật mình.
Hắn đưa mắt nhìn Dương Kỳ, gương mặt đẹp trai cùng nụ cười này làm hắn nhớ đến ông ngoại mình. Nhưng sau đó hắn lại lắc đầu, ông ngoại sao có liên quan đến một con hát chứ.
“Anh cười cái gì?”
“Ha ha! Tôi chỉ là không ngờ đường đường là người đứng đầu Lâm gia nhưng lại có hứng thú đi đào góc tường nhà người khác.”
“Mày…” Lời này của Dương Kỳ khiến Lâm Thạch như bị chọc trúng đuôi, hai mắt đỏ bừng, bộ dạng dường như muốn tiến lên đánh anh vậy.
“Bình tĩnh một chút, tôi chỉ nói đùa mà thôi! Lâm thiếu gia không phải tức giận đó chứ?” Đối với một kẻ luôn hiếu thắng như Lâm Thạch, anh có rất nhiều cách để đối phó tuy nhiên hiện tại nếu làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến Ngọc Cầm nên anh sẽ tha cho hắn ta một lần.
“Đợi đó!” Lâm Thạch chăm chăm nhìn Dương Kỳ, cuối cùng hất tay anh ra sau đó bỏ đi. Hắn ta còn nhiều cơ hội để dạy dỗ Dương Kỳ nhưng trường hợp này tốt lắm nên sẽ tha cho anh ta một mạng, chỉ mong sau này anh ta còn mạng để hứng chịu hậu quả của hắn.
Thấy Lâm Thạch bỏ đi, Tô Ngọc Cầm mới quay người nhìn về phía Dương Kỳ. Ánh mắt mang theo tìm tòi nhìn Dương Kỳ, vừa rồi khi anh nói hai người là người yêu cô vô cùng giật mình. Vốn dĩ hai người đã thống nhất sẽ không công khai mối quan hệ này, cho đến khi cả hai thực sự xác định được tình cảm của mình. Vậy bây giờ anh làm thế này để làm gì?
“Ánh mắt của em có ý gì?” Dương Kỳ xoa xoa đầu cô, khóe miệng hơi hơi mỉm cười. Song trong lòng lại tràn đầy tính toán, nhớ tới Lâm gia còn có một hạng mục chuẩn bị đầu tư liên quan đến Hạ gia. Có lẽ anh nên xem xét tặng cho hắn một món quà lớn để hắn không còn tâm trí mà gây phiền hà đến Ngọc Cầm của anh. Truyện Full
“Em mới là người phải hỏi anh đó? Sao anh lại nói như vậy, không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao?” Cô cau mày, ít nhất anh phải nói với cô một tiếng chứ! May mà không vó người khác, nếu tin này truyền đi sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh như thế nào đây! Nhớ đến trên Weibo mấy ngày trước đưa tin về hai người, rất nhiều người hâm mộ của anh bày tỏ sự bất bình, không những thế còn thoát fan, dẫm đạp anh.
Tuy nhiên, Dương Kỳ lại không biết suy nghĩ của cô, anh cho rằng cô không vui vì anh nói với Lâm Thạch hai người là người yêu.
Nhớ đến cô luôn giận dỗi trong thời gian này, Dương Kỳ bỗng nhớ tới chuyện Lâm Thạch thương xuyên đến thăm Thời Nguyệt. Có phải vì chuyện này mà cô không vui sau đó giận cá chém thớt hoặc là cô… bắt đầu thích Lâm Thạch?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Dương Kỳ liền có duy nghĩ giết người, anh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng: “Vậy em muốn anh làm thế nào? Im lặng nhìn người phụ nữ của mình bị người khác dây dưa sao? Tô Ngọc Cầm, đầu em bị úng nước sao?”
“Dương Kỳ, anh lại đang nói nhảm nhí cái gì đó? Em không có ý đó được không?” Cô không biết tại sao anh lại có suy nghĩ này. Thái độ của cô không đủ rõ ràng sự ghét bỏ của cô đối với hắn ta sao? Việc nhắc đến tên của hắn ta cũng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Dương Kỳ im lặng không trả lời, việc này càng khiến Tô Ngọc Cầm tức giận. Cô nhớ tới chuyện ngày hôm đó, mỗi lần cô có ý nhắc tới anh đều mập mờ cho qua. Tô Ngọc Cầm bỗng nở nụ cười khẽ, không hiểu sao nụ cười này lọt vào mắt Dương Kỳ lại mang đến sự đau lòng đến đáng sợ.
Tô Ngọc Cầm thở dài một tiếng, mấy tuần này dày vò nhau như vậy là quá đủ rồi. Có lẽ bọn họ thực sự không nên bắt đầu, từ đâu đã sai vậy tiếp tục chỉ còn sự mệt mỏi.
“Nếu đã không có sự tin tưởng vậy chúng ta… chia tay đi!”