“Tô tiểu thư!” Dương Kỳ nhìn về phía cô gật đầu như thể đã biết cô nhận ra anh.
Còn Tô Ngọc Cầm chỉ có thể ngơ ngác đáp lại, dáng vẻ đáng yêu của cô làm trong mắt Dương Kỳ hiện lên ý cười nhưng rất nhanh đã bị dập tắt khi ánh mắt anh lướt đến chỗ người bạn của mình.
“Mau ngồi! Hai người biết nhau hồi nào sao tớ không biết? Hả?” Nói xong, Hàn Phi Vân còn nhìn Dương Kỳ đá lông nheo. Nếu anh ta không hoa mắt vừa rồi bạn anh ta - cây vạn tuế đông đá vạn năm này vừa cười. Hừ đừng cho rằng anh ta ngồi xa nên không thấy.
Dương Kỳ không trả lời chỉ im lặng mắt đối mắt với Hàn Phi Vân. Năm giây vừa trôi qua, Hàn Phi Vân chỉ còn cách nhận thua. Trên đời này chưa tìm thấy ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen ngút ngàn của Dương Kỳ quá mười giây cả.
Tuy nhiên, Hàn Phi Vân không biết, chuyện gì trên đời này cũng có thể xảy ra cả. Kể cả việc đánh cắp trái tim của người anh ta cho là cây vạn tuế đông đá vạn năm kia cũng trở nên dễ dàng.
“Được rồi! Được rồi! Tớ xin thua! Tuy hai người đã biết nhau nhưng tôi xin trân trọng giới thiệu lại lần nữa đây là người tôi từng nói với cô, Dương ảnh đế - Dương Kỳ. Người sẽ tham gia đóng góp về kịch bản của chúng ta hôm nay. Nói nhỏ nếu thành công, vai diễn tiếp theo của cô sẽ là đóng với Dương Kỳ đó. Cố lên!” Ba câu đầu của Hàn Phi Vân nói với Dương Kỳ những câu sau chính là nói với Tô Ngọc Cầm.
Tô Ngọc Cầm nghe xong lời nói cuối của Hàn Phi Vân liền mỉm cười, ở phim trường anh ta rất nghiêm túc không ngờ hiện tại lại còn biết đùa nữa.
“Hân hạnh, hân hạnh! Vậy đành nhờ Dương ảnh đế cùng tiền bối Hàn chiếu cố nhiều!” Cô cười đáp lại, không những thế còn nháy mắt.
“Au, Ngọc Cầm cô thật là… ha ha ha tôi thích!” Hàn Phi Vân cười lớn.
Mà dáng vẻ thoải mái của hai người khi trò chuyện lọt vào mắt của Dương Kỳ làm anh có chút không vui. Hai người có thân thiết như vậy sao? Chẳng qua là gặp nhau nhiều hơn anh một hai lần thôi mà, có gì to tát chứ. Sau này để xem ai thân với cô ấy hơn, hừ!
Trong đầu Dương Kỳ bắt đầu nảy sinh bảy bảy bốn mươi chính cáo kế hoạch đẩy nhanh tiến độ về mối quan hệ của anh và Ngọc Cầm. Anh sẽ không để bản thân phải hối hận thêm lần nào nữa, nếu không anh sợ ông trời sẽ thu hồi cơ hội của mình. Đặc biệt, anh sẽ khiến tên đó không tiếp cận được cô.
Vốn đang thảo luận kịch bản rất vui vẻ với Tô Ngọc Cầm, Hàn Phi Vân bỗng cảm thấy gió lạnh không biết ở đâu ra thổi vù vù xung quanh anh ta làm cho Hàn Phi Vân không tự chủ mà xoa xoa cánh tay.
“Anh lạnh hả? Bên này có khăn lông này!” Tô Ngọc Cầm vừa ngẩng đầu liền thấy Hàn Phi Vân co rúm người lại. Cho rằng anh ta lạnh, Tô Ngọc Cầm theo bản năng đưa chiếc khăn lông còn thừa bên cạnh cho anh ta.
Nhưng tay vừa vươn tới liền bị một bàn tay to nhận lấy trước, ở dưới lớp khăn những ngón tay thon dài nóng hổi bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Tô Ngọc Cầm giật mình nhìn thẳng thì phát hiện đó là Dương Kỳ, cô vội rút tay lại.
Mà Dương Kỳ cũng bởi trong lúc vô ý mà cầm tay cô, ngẩn người trong vài giây nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
“Cậu ấy không lạnh. Người lạnh là tôi, cảm ơn cô!” Để hóa giải bầu không khí ngượng ngùng, Dương Kỳ nói. Tuy nhiên chỉ có mình anh biết, bàn tay đang ở sau lưng nắm chặt đến cỡ nào, tâm trí anh khắc sâu sự mềm mại vừa rồi đến nhường nào.
Tô Ngọc Cầm gật gật đầu rồi tiếp tục xem kịch bản, những ngón chân nhỏ trong giày dần dần cuộn tròn lại.
Ở một bên Hàn Phi Vân vẫn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra trong một phút vừa qua. Anh ta bỗng cảm thấy bản thân có phải già rồi nên tư duy càng ngày càng chậm không?
Người bạn lúc nào cũng cười nói pha trò đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc không những thế vẻ mặt còn rất dọa người giống như sắp sửa giết người đến nơi nhưng sau đó lại trở nên dịu dàng ngay trong phút chốc. Thật khó hiểu. Người ta cứ nói tâm trạng đàn bà như mò kim đáy biển nhưng mà để đoán được tâm trạng của bạn anh ta thì chính là trăng dưới nước.
Gãi gãi đầu, Hàn Phi Vân lại tiếp tục trở lại với công việc.
“Tiền bối Hàn không bằng chỗ nào thay đổi một chút được không? Em thấy như này sẽ ổn hơn!” Tô Ngọc Cầm đưa chỗ mình vừa sửa cho Hàn Phi Vân và Dương Kỳ xem.
“Nhân vật chính được xây dựng từ hai phía đối lập vì thế không thể nhanh chóng nảy sinh tình cảm được, mà cho có nảy sinh thì vẫn phải trả qua dằn vặt tranh chấp. Cùng với đó, ở đoạn này…” Cô đưa tay chỉ “... có thể đưa nhân vật nữ hoặc nam phụ lên để đẩy mạnh cao trào phim. Có thể là hiểu lầm, hãm hại hay bất cứ cái gì đại loại thế!”
Hai người Hàn Phi Vân chăm chú nghe Tô Ngọc Cầm nói. Càng nghe họ càng khâm phục khả năng phân tích kịch bản của cô. Đồng thời cũng xuất hiện suy nghĩ nếu sau này phải đối đầu thì xin hãy cho cô là người cùng phe với họ.
“Uống nước!” Dương Kỳ đưa ly nước cam cho Tô Ngọc Cầm, bởi vì đang nói chuyện hăng say nên cô theo bản năng mà nhận lấy.
“Cảm ơn!” Khi cô đặt ly nước xuống mới phát hiện người đưa là Dương Kỳ, cô vội nói.
“Không có gì!” Anh cười.
Tô Ngọc Cầm liếc nhìn Hàn Phi Vân thấy anh ta không để ý tới hai người liền hỏi “Bộ quần áo và giày hôm qua…”
“Tôi đã xử lý rồi, cô không cần lo lắng. Nếu cô cảm thấy bất an thì mời tôi một bữa được không?” Anh đáp.
“Được! Vậy khi nào anh rảnh thì gọi cho tôi theo số lần trước, tôi nhất định mời anh một bữa hoành tráng!” Vốn dĩ cô là người có lỗi, một bữa cơm cũng không có gì là to tát cả.
Lúc đầu Dương Kỳ chỉ nói đùa nhưng không ngờ cô lại đồng ý, may mắn đến bất ngờ làm anh có chút không biết phản ứng ra sao. Nhưng rất nhanh thôi, người bạn chí cốt của anh đã giúp anh rồi.
Hàn Phi Vân bỗng nhổm dậy, ôm lấy Tô Ngọc Cầm “Ngọc Cầm, tốt quá! Ngay từ đầu anh thấy nó có gì đó chưa hoàn chỉnh cho lắm. Cảm ơn em nhiều nhé!” Vừa nói anh ta vừa cầm tay cô, hoàn toàn không biết nếu ánh mắt của một người có thể giết người thì anh ta đã bị phanh thây thành trăm mảnh.
“Tiền bối…”
“Đừng… đừng… từ giờ hãy gọi anh là anh Phi Vân đi!”
“Ở… không…”
“Không sao! Dù sao em cũng xêm xêm tuổi của em gái anh!” Thấy cô còn định nói gì, Hàn Phi Vân vội nói tiếp: “Rồi! Cứ quyết định như vậy đi! Đúng không Dương… Kỳ…”
Chạm phải ánh mắt giết người kia, Hàn Phi Vân như bị bịt miệng mà ấp úng. Anh ta… anh ta làm gì sai sao?
“Sao… sao vậy?”
Dương Kỳ không nói gì, chỉ gửi tặng anh ta một ánh mắt cảnh cáo. Anh còn chưa từng được ôm cô ấy, nắm tay cô ấy mà tên này dám! Cho dù là do xúc động cũng không được. Dương Kỳ bắt đầu suy nghĩ có nên rút vốn đầu tư phim của Hàn Phi Vân không.
Nghĩ đến nát óc, Hàn Phi Vân vẫn chưa nghĩ ra được chuyện gì. Bỗng ánh mắt anh lướt đến cô gái xinh đẹp trước mặt, tay mình đang nắm tay cô. Anh mắt anh ta chuyển về phía Dương Kỳ rồi lại chuyển về phía Tô Ngọc Cầm cứ thế lặp đi lặp lại.
Trong hai giây, Hàn Phi Vân như đã hiểu ra, anh ta quả quyết rút tay lại.
“Ha ha ha! Ngọc Cầm… à không, không… Dương Kỳ cậu đừng để ý. Là do mình hơi xúc động nên mới thế! Mình thề!” Hàn Phi Vân vội vàng bày tỏ thái độ, giọng nói mang theo chút nức nở khiến Tô Ngọc Cầm bất giác mỉm cười.
“Tớ đi gọi đồ ăn!” Dương Kỳ đứng lên, trước khi đi còn không quên dùng mắt cảnh cáo Hàn Phi Vân không được nói lung tung.