Lời nói của Tô Ngọc Cầm khiến Lâm Thạch đứng hình, còn Dương Kỳ lại có chút vui vẻ trong lòng. Xem ra cô ấy đã mất kiên nhẫn với hai người này rồi, mà một khi cô ấy không còn kiên nhẫn với ai thì người này cho dù có biến thành người khổng lồ xanh, trong mắt cô ấy cũng vô hình.
Lâm Thạch không ngờ được Tô Ngọc Cầm lại dám nói như vậy với mình. Tuy rằng có chút không vui nhưng từ trước tới nay hắn chính là người càng gặp thử thách thì càng sinh ra ham muốn chinh phục. Vì thế, hắng giọng lần nữa, Lâm Thạch mở miệng.
“Ngọc Cầm! Tôi…”
Lời của hắn còn chưa hết, Tô Ngọc Cầm đã khẽ cau mày một cái. Bây giờ cô mới biết hóa ra Lâm Thạch lại nhàm chán như vậy. Hắn ta bày ra dáng vẻ như bố thí cơ hội cho người khác là như thế nào?
“Tai anh có anh có vấn đề sao? Nếu không rõ tôi nhắc lai cho anh rõ, tôi và anh không quen không biết mời gọi tôi là cô Tô.”
Hắn cho rằng ai cũng như Thời Nguyệt, sẵn sàng vi phạm đạo đức của bản thân để làm ra những điều vô cùng xấu xa sao? Tô Ngọc Cầm liếc mắt hai người đang nắm tay nhau ở đối diện, có chút buồn nôn mà rời mắt đi.
“Chị Ngọc Cầm, sao chị lại nói vậy? Lâm Thạch có ý tốt bắt chuyện với hai người, là phúc của cả hai. Vậy mà chị lại đối xử với anh ấy như vậy!” Thời Nguyệt ghét nhất chính là dáng vẻ cao cao tại thượng của Tô Ngọc Cầm. Kiếp trước lẫn kiếp này, chị ta cho rằng mình rất thanh cao sao? Không phải cuối cùng cũng bị cô đạp ở dưới chân mà nghiền nát.
Hừ! Để rồi xem dáng vẻ này sẽ duy trì được bao lâu, không có Lâm Thạch chẳng ai sẽ biết người phụ nữ tên Tô Ngọc Cầm là ai. Họ sẽ chỉ biết trên đời này có một đôi kim đồng ngọc nữ là cô ta và Lâm Thạch.
Nếu Tô Ngọc Cầm biết được suy nghĩ này của Thời Nguyệt nhất định sẽ gọi cho phòng khám chuyên khoa thần kinh cho cô ta. Có những người luôn nghĩ bản thân ở trong ổ vàng ổ bạc lại không biết trong mắt người khác nó còn không bằng chuồng chó.
“Phúc này cô hưởng đi. Tôi và cô cũng không thân thiết, hơn nữa tôi và Dương Kỳ cũng không có nhu cầu.” Tô Ngọc Cầm không muốn mất thời gian với hai kẻ tâm thần này. Cô sợ còn kéo dài thêm một lát nữa sẽ nhịn không được mà xé xác hai kẻ này ra nhưng cô biết hiện tại không phải thời cơ chín muồi. Cô muốn chơi đùa một chút.
Nghĩ đến hạng mục mà Đình Xuyên đang tiến hành là dành từ tay Lâm Thạch cô bỗng nhiên suy nghĩ có phải nên tặng Lâm Thạch thêm vài món quà khác hay không?
Lúc này, Dương Kỳ ở bên cạnh khẽ ôm lấy bờ vai của cô, Tô Ngọc Cầm ngẩng đầu, mỉm cười, vứt hết những thứ trong đầu ra ngoài.
“Cô Thời, xem ra cô có chút hiểu nhầm gì đó ở đây.” Dương Kỳ nhìn về phía Thời Nguyệt và Lâm Thạch, thái độ trở nên nghiêm túc, khác hoàn toàn với dáng vẻ lúc nhìn Tô Ngọc Cầm.
“Tôi hiều nhầm?” Cô ta hiểu lầm cái gì? Thời Nguyệt nhíu mày, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu khi Dương Kỳ đứng ra bảo vệ Tô Ngọc Cầm. Tuy rằng ngoài mặt cô ta khinh bỉ, ghét bỏ Dương Kỳ chỉ là một nghệ sĩ sắp hết thời nhưng trên thực tế cô ta lại có chút yêu thích vẻ đẹp của anh.
“Đúng vậy! Từ đầu tới cuối đều là hai người tự động lại đây để bắt chuyện. Chúng tôi chưa từng yêu cầu hay đề nghị điều đó.” Âm thanh trầm ổn truyền đến tai hai người bên kia. Thời Nguyệt bị giọng điệu của Dương Kỳ làm cho khó chịu, cô ta thật sự muốn hét vào mặt họ, nói họ không biết trời cao đất dày là gì.
Dương Kỳ nói xong ngay lập tức nhìn thẳng về phía Lâm Thạch, ánh mắt mang theo chút khiêu khích khiến Lâm Thạch tức điên. Hắn ta nắm chặt hai tay, tự nhủ bản thân không được tiến lên đánh Dương Kỳ.
Nếu không hắn sợ ấn tượng của bản thân trong mắt Tô Ngọc Cầm xấu đi. Người phụ nữ này khiến hắn có một niềm thôi thúc mãnh liệt muốn có được. Vì thế, Lâm Thạch chỉ có thể nín nhịn mà quay người rời đi.
Thời Nguyệt thấy Lâm Thạch xoay người thì vội vàng đuổi theo. Cô ta không hiểu sao thái độ hôm nay của Lâm Thạch lại khác mọi khi như vậy. Điều này khiến cô ta có chút lo lắng, cô ta sợ rằng việc mình đưa Lâm Thạch đến gặp Tô Ngọc Cầm là sai lầm.
Tô Ngọc Cầm nhìn hai người đang rời đi, hơi hơi nhíu mày. Đến giờ cô phát hiện ra rốt cuộc không đúng chỗ nào rồi. Đó chính là ánh mắt cùng cử chỉ của Thời Nguyệt khi nhìn thấy cô. Cái ánh mắt ấy không giống với ánh mắt nhìn một người lạ mới quen mà nó giống như nhìn thấy kẻ thù của mình vậy. Tuy rằng chỉ là lướt qua nhưng cô tin vô nhìn không sai.
Vậy chẳng lẽ… Hiện tại Tô Ngọc Cầm không dám khẳng định điều gì vì chuyện cô có thể sống lại nó cũng vô cùng hoang đường.
Đôi mắt đen láy hơi trầm xuống, nếu bọn họ dám chạm đến người bên cạnh cô hay bản thân cô thì cô cũng không ngại giúp một tay.
Nghĩ đến những gì mà hai người đã gây ra cho mình. Tô Ngọc Cầm quyết định thuê âm thầm thuê người theo dõi Thời Nguyệt và Lâm Thạch. Bởi cô nhớ trong thời gian này hắn bởi vì uống rượu mà bị mẹ kế thiết kế ***** *** một cô bé cấp ba. Cô muốn cứu cô nhóc đó đồng thời thay bằng người của mình để nắm thóp Lâm Thạch.
Cô không biết sự xuất hiện của Thời Nguyệt có làm việc này thay đổi hay không nhưng mà chỉ cần có cơ hội hạ gục hai con người xấu xa này cô sẽ không buông tha.
“Em có sao không? Có muốn anh giúp gì không?” Thấy Tô Ngọc Cầm cứ ngẩn người từ khi gặp Lâm Thạch, Dương Kỳ không dấu vết cau mày hỏi.
Tô Ngọc Cầm nhìn anh nhướng mày, ý hỏi Dương Kỳ cô có cái gì mà cần phải giúp đỡ cơ chứ. Dương Kỳ đưa cằm về hướng hai người vừa rời đi kia, hơi hất nhẹ.
“Chính là hai người kia!”
Tô Ngọc Cầm lắc lắc đầu, hiện tại cô chưa nhận bộ phim nào cả vì thể thời gian rảnh rất nhiều. Sống lại một kiếp rồi còn gặp nhiều kiếp nạn như vậy, cô sẽ không để bản thân ngu ngốc nữa.
“Muỗi vo ve mà thôi! Không có ảnh hưởng vì nhưng kêu nhiều hơn phiền có lẽ phải đập nó, tránh phiền phức!”
Lời này của cô có phải như anh nghĩ không? Dương Kỳ tự hỏi nhưng sau đó lắc đầu. Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng vẫn sẽ mãi là hậu phương vững chắc của cô. Cho dù trời có sập, anh cũng sẽ không để cô có tổn thương gì ở kiếp này.
“Nếu phiền phức quá, anh giúp em loại bỏ nó được không?”
Tô Ngọc Cầm lắc đầu, coi muốn tự giải quyết. Việc này cô tự tin mình làm được. Đôi khi so với bắt rồi giết luôn thì việc vừa buông vừa kéo lại thú vị hơn rất nhiều. Những gì cô nhận lấy ở kiếp trước, kiếp này họ phải gáng chịu gấp mười, một trăm lần, cô mới hả dạ.
“Muỗi vằn mới nở mà dùng vợt muỗi thì giống dùng dao mổ trâu để giết gà vậy. Vẫn là cho nó vào một cái túi lớn sau đó từ từ vờn nó, chơi đùa với nó kế tiếp dồn nó vào ngõ cụt mới thú vị.”
Câu nói của cô khiến anh bật cười, xoa xoa đầu nhỏ một cái, anh nói: “Tùy em, cần gì nói với anh là được!”
“Ha ha ha! Nhất định rồi, em sẽ không khiêm tốn.”
“Biết vậy là tốt. Thôi, mau lên xe đi! Anh bảo trợ lý Vương đưa về trước, lát nữa anh còn nhiều cảnh!” Vốn là còn hai cảnh nữa nhưng mà Thời Nguyệt đã đến nên chắc đạo diễn Trần sẽ đẩy nhanh tiến độ hơn.
Tô Ngọc Cầm gật gật đầu, cô cũng muốn đợi nhưng mà trời nắng quá. Hơn nữa cô còn cuộc hẹn với Đình Xuyên nên chỉ có thể đi về trước.
“Em đi trước đây!”
Nhưng vừa đi được một bước liền bị Dương Kỳ kéo lại, nhân lúc mọi người không chú ý liền hôn lên môi cô một cái.
“Au, làm gì đó hả?” Cô trừng mắt nhìn anh, tuy hiện tại trên danh nghĩa cô nhận làm người yêu anh nhưng mà đó chỉ là thỏa thuận thôi.
“Hôn tạm biệt!” Anh cười, nhéo nhẹ vào mũi cô rồi rời đi.
Tô Ngọc Cầm vừa bực mình vừa buồn cười nhìn theo bóng dáng anh sau đó khẽ hừ nhẹ rồi theo trợ lý Vương rời đi.
Trên đường đến gặp Đình Xuyên, Tô Ngọc Cầm nhìn ra ngoài cửa sổ xe rơi vào trầm tư. Thực ra hôm nay gặp lại Thời Nguyệt, cô bỗng nhiên nhớ tới một câu nói: “Chúng ta không thể lựa chọn sinh ra ở gia đình nào nhưng chúng ta có thể lựa chọn cách lớn lên! Vì thế đừng đổ lỗi cho cuộc sống quá nhiều!” Thời Nguyệt là đứa trẻ mồ côi, cô ta năm đó vào giới giải trí là vì muốn cứu mẹ nuôi của mình khỏi căn bệnh ung thư.
Cô lắc lắc đầu, thở dài, có lẽ cô gái nhỏ ngây ngô năm đó đã bị tiền tài và danh vọng giết chết từ lâu lắm rồi.