Sáng hôm sau, Dương Kỳ vừa mở mắt tỉnh dậy liền nhìn thấy Tô Ngọc Cầm đang quấn lấy mình như một con bạch tuộc. Một tay ôm, một chân vắt ngang qua lưng anh. Dáng vẻ vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Dương Kỳ thấy vậy liền mỉm cười, anh đưa tay vén tóc cô sang một bên. Sau đó nhẹ nhàng vuốt ve như trân bảo rồi cúi đầu hôn vào trán cô, nhẹ giọng thầm thì: "Thật muốn thấy điệu bộ bất ngờ của em sau khi tỉnh lại! Em sẽ có phản ứng thế nào có phải sẽ đá anh một phát hay không?"
Nói rồi anh trở mình ôm cô vào lòng, sợ lát nữa cô tỉnh lại anh sẽ rất lâu nữa mới có cơ hội được ôm cô ngủ như thế này.
Tô Ngọc Cầm nằm mơ bản thân đang ôm một con gấu rất to, ấm áp nhưng con gấu này càng ngày càng quấn chặt lấy cô làm cô có chút không thở được. Cô cố gắng tránh nhưng nó cứ bám lấy cô không buông, đã thế nó còn dùng móng vuốt sắc nhọn đặt trên... đặt trên ngực cô.
"Tránh ra! Tránh ra!" Mặt con gấu càng ngày càng dí sát vào mặt cô, khi nó chuẩn bị thè lưỡi liếm lên mật cô thì mặt con gấu bỗng biến thành mặt của Dương Kỳ. Điều này làm cô từ sợ hãi bỗng chốc chuyển thành kinh ngạc sau đó là kinh khủng.
"A A A A! Cút mau!"
Cùng với tiếng hét thất thanh trong mơ, Tô Ngọc Cầm cũng giật mình mở to mắt tỉnh dậy. Cô thở phào nhẹ nhõm, tự an ủi chỉ là mơ thôi. Đang định dùng tay vỗ ngực, Tô Ngọc Cầm ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không được đúng cho lắm. Trong tức khắc, cô quay mặt nhìn lại, liền nhìn thấy bản thân đang trong vòng tay của một người đàn ông cao lớn. Thảo nào cô cảm thấy không thở nổi là đúng rồi! Con gấu lớn vậy mà! Tô Ngọc Cầm nghĩ.
Nhưng từ từ đã... Tô Ngọc Cầm bỗng dưng nghĩ lại... cao lớn... con gấu... đầu đen... đàn ông?
"A... Có trộm!" Cùng với tiếng hét thất thanh là một cái đạp thật mạnh khiến người đàn ông trên giường rơi một cái "Bụp" xuống đất.
"A ui!" Rất nhanh một âm thanh đau đớn truyền tới.
Dương Kỳ nằm dưới đất ngẩn ngơ, sau đó cười tự giễu. Đúng như anh dự đoán, cô vừa tỉnh dậy đã quên hết mọi thứ và đá anh xuống giường. Nhưng mà phải khẳng định một điều cô đá mạnh thật, cái eo của anh không biết có dùng được nữa không đây? Nếu không dùng được, cô còn thích anh không? Trong đầu Dương Kỳ bỗng xuất hiện vài ý nghĩ vớ vấn, anh vội vàng lắc đầu, yêu cầu bản thân tịnh tâm lại.
"Không phải trộm, là tôi!"
"Tôi nào? Anh... anh định làm gì? Vào đây để làm gì?" Tô Ngọc Cầm lắp bắp, nhân lúc anh chưa đứng dậy vội vàng kiểm tra cơ thể một lượt. May mắn quần áo vẫn là quần áo trước khi đi ngủ, không có dấu về của thay ra. Cả người cũng không đau đớn, xem ra chưa bị cướp sắc. Tô Ngọc Cầm thở phào.
Nếu Dương Kỳ biết được ý nghĩ này của cô nhất định sẽ trợn mắt khinh bỉ, may cho cô người đó là anh. Nếu không với nhan sắc và thân hình của Tô Ngọc Cầm, đàn ông còn cầm giữ được chắc chắn không phải gay cũng bị yếu sinh lý.
"Tôi là Dương Kỳ!" Anh nghiến răng, cô thật là...
"Dương Kỳ? Tại sao anh lại ở trên giường của tôi?" Tô Ngọc Cầm vừa cuốn chăn quanh người vừa gấp gáp hỏi lại, không biết tại sao anh lại xuất hiện trong nhà mình còn nằm trên giường cô nữa. Hiển nhiên Tô Ngọc Cầm đã quên hết chuyện đêm qua.
Dương Kỳ lồm ngồm bò dậy, nghe được câu hỏi của cô liền bất lực không biết nên cười hay nên khóc. Hóa ra cô say hạt sen cũng giống say rượu, tỉnh lại không hề nhớ bất cứ thứ gì.
"Em hỏi tôi, vậy tôi hỏi ai? Nhà em có camera mà, cùng xem đi!" Anh đáp, sao cô có thể đạp anh mạnh như vậy! Mông anh đang đau muốn chết rồi! Dương Kỳ cố gắng kìm nén sự xúc động muốn xoa mông của mình.
Tô Ngọc Cầm nghe vậy liền nheo mắt, sau đó trong đầu cô bắt đầu xuất hiện một số hình ảnh kì lạ khiến cô muốn độn thổ.
"Chị Nhu..." Cô ôm trầm lấy ai đó.
"Hôn một lần nữa được không?" Kèm theo đó hình ảnh cô ngẩng đầu, chu môi đòi hôn. Càng nghĩ những hình ảnh đó càng hiện lên một các rõ ràng.
Hu hu hu! Thật muốn chết quách cho rồi! Tô Ngọc Cầm nghĩ. Cô liếc mắt về phía Dương Kỳ rồi nhanh chóng rụt lại sau đó lại liếc mắt nhìn về phía anh lần nữa.
"Sao? Em nhìn gì, nhớ ra rồi?" Anh lại gần, dí sát mặt vào mặt cô hỏi. Ánh mắt quan sát từng cử chỉ hành động của cô, sau đó bị phản ứng của cô làm cho vui vẻ.
Hai tai Tô Ngọc Cầm đỏ bừng, cô lắc lắc đầu: "Không, không có! Không có nhớ gì hết, trong đầu tôi là một mảnh trắng xóa!" Cô lắp bắp "Tránh... tránh ra! Tôi muốn đi vào nhà vệ sinh!" Nói xong liền đẩy Dương Kỳ ra chạy một mạch hướng phòng vệ sinh chạy tới!
Nhưng vừa được mười giây cô lại quay lại, cô quên quần áo. Dương Kỳ đứng nhìn toàn bộ hành động của cô mà không kịp phản ứng. Đợi đến khi lấy lại tinh thần anh chỉ còn cách cười trừ.
"Thật là!"
Tô Ngọc Cầm ra đến phòng khách liền nhìn thấy Dương Kỳ đang lật cái gì đó trong phòng bếp. Cô tò mò lại gần phát hiện anh đang rán trứng.
Người này thích ăn trứng ốp la nhưng suốt ngày tách trứng vỡ. Cô thở dài, từ trên tay anh lấy quả trứng còn lại.
"Đứng sang một bên!"
Cô đập nhẹ quả trứng xuống cạnh bàn sau đó nhẹ nhàng và bình tĩnh tách vỏ quả trứng ra. Một quả trứng nguyên vẹn đáp xuống chảo.
Dương Kỳ thấy vậy cuối cùng có thể giãn chân mày ra.
"Cảm ơn!"
"Đĩa! Tý chín quá lại không muốn ăn!" Cô nói.
Dương Kỳ vội cầm đĩa cho cô, hai người mỗi người một tay một chân nhẹ nhàng phối hợp một cách ăn ý.
"Hôm nay, tôi xuống lầu thấy họ có bán phở Việt Nam. Em ăn thử xem có ngon không? Lần trước tôi đã ăn thử đúng chuẩn hương vị Việt đó! Không có hành và giá đỗ." Dương Kỳ đẩy bát phở trước mặt về phía Tô Ngọc Cầm. Ở với nhau thường xuyên, cả hai đều bất giác nhớ được sở thích của đối phương là gì.
"A, đúng rồi! Vắt thêm tý chanh thì sẽ khiến vị phở trở nên thơm ngon và đậm đà hơn đó! Có muốn không?" Anh hỏi.
Cô gật đầu.
"Xong rồi!" Anh đáp. Sau đó đưa thìa và đũa đã lau sẵn cho cô. Không biết từ khi nào mỗi khi ăn cơm chung, Dương Kỳ sẽ là người chuẩn bị bát đũa, dọn dẹp nấu ăn còn Tô Ngọc Cầm chỉ cần ngồi thưởng thức là được. Không phải Tô Ngọc Cầm không biết nấu, cô còn nấu ăn ngon là đằng khác nhưng Dương Kỳ không chịu để cô làm. Theo ý anh chính là khi hai người ở bên nhau, cô chỉ cần hưởng thụ là được.
Tô Ngọc Cầm cảm ơn một tiếng rồi thử một muỗng nước dùng. Nước dùng thanh mát mang theo mùi vị đậm đà của thịt bò cùng bánh phở. Cảm giác thân quen mà xa lạ khiến Tô Ngọc Cầm thở dài.
"Ngon quá! Cảm ơn anh, anh cũng mau ăn đi."
"Được! Hồi trước, tôi từng có cơ hội đến Việt Nam với bạn. Cô ấy đã giới thiệu với tôi món này."
Nghe được lời này Tô Ngọc Cầm bỗng khựng lại. Cô ấy? Đó là ai? Cô nhớ Dương Kỳ không có chị gái, vậy...
"Làm sao thế? Không ngon hả hay có chỗ nào không khỏe, còn đau đầu sao?" Dương Kỳ quan tâm, âm thanh nhẹ nhàng, trầm ấm khiến người nghe cảm giác an toàn khi được quan tâm.
Tô Ngọc Cầm nhíu mày, lắc đầu. Đột nhiên cô nhớ tới lời Hứa Y Y nói lần trước. Có lẽ cô đã đoán ra người mà Hứa Y Y thích là ai? Bỗng chốc, Tô Ngọc Cầm cảm thấy bộ mặt của Dương Kỳ lúc này thật đáng ghét. Cô không muốn nói chuyện với anh nữa vì vậy liền im lặng ăn sáng.
"Tôi không sao!"