Việc Tô Ngọc Cầm và Hàn Phi Vân cùng Dương Kỳ xuất hiện cùng nhau đã bị những tên săn trộm tung lên mạng. Tin tức nhanh chóng lan truyền với tốc độ chóng mặt, rất nhiều bài báo với tiêu đề Tô Ngọc Cầm đang tìm kiếm kim chủ với hy vọng đổi đời xuất hiện.
Đặc biệt một bộ phần người hâm mộ quá khích của Dương Kỳ bắt đầu công kích dưới những bài đăng trên weibo của Tô Ngọc Cầm. Hàng loạt hastag về ba người được đẩy lên.
Ở một bên quản lý Nhu và Tiểu Trần bắt đầu liên hệ với các nhà báo nhờ họ giúp đỡ nhưng trước mắt vẫn chưa có gì khả quan cho lắm.
“Ngọc Cầm, em đang làm gì? Nghe máy đi, chuyện lớn xảy ra rồi! Nghe máy đi! Nghe máy đi!” Quản lý Nhu vì mãi không liên lạc được với Tô Ngọc Cầm sốt ruột đến sắp phát điên.
“Tổ tông ơi! Em đang ở đâu?” Quản lý Nhu vừa gọi điện thoại vừa lẩm bẩm.
“Chị Nhu… Chị Nhu….” Tiểu Trần từ bên ngoài cầm theo laptop chạy vội vào.
“Cái gì mà gọi to như vậy? Em biết chị giật mình lắm không? Có chuyện gì mau nói!” Chị Nhu vỗ vỗ ngực hai con báo con này đúng là không lúc nào để cô yên mà! May mắn cô tuổi còn trẻ nếu không theo cái đà này chắc phải về gặp ông bà ông vải sớm quá!
“Chị mau nhìn tin tức… tin tức… ” Tiểu Trần cố gắng hít thở sâu.
“Tin tức? Tin tức làm sao?”
“Đây nè!”
“Ơ… Chẳng lẽ…”
Hai người hai mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận thấy trong mắt đối phương là sự khó hiểu đến kì lạ.
Bên này, Dương Kỳ nhìn Tô Ngọc Cầm đang ngủ liền nhẹ nhàng để điện thoại của cô ở chế độ im lặng. Chuyện này anh tự tin bản thân có thể giải quyết được.
“Cậu nhanh chóng cho người xóa hết tin tức trên mạng rồi tìm người phía sau những tin đồn trên mạng đó cho tôi! Tôi muốn muộn nhất là chín giờ tối nay có đầy đủ thông tin!” Dương Kỳ vân vê viên đã nhỏ trong tay.
“Vâng thưa cậu chủ!” Đầu dây bên kia có tiếng đáp lại.
“Được rồi, đi làm việc đi!” Nói dứt lời, Dương Kỳ liền cúp máy, ánh mắt nhìn về phía cô gái nhỏ đang cuộn mình kia. Dáng vẻ hiện tại của cô thật vô hại, y như một con mèo nhỏ cần được người ta cưng nựng khác với dáng vẻ độc lập, lạnh nhạt mọi khi.
Hình ảnh này làm anh nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô khi còn là sinh viên. Cô gái nhỏ nũng nịu đi theo chị gái chỉ vì muốn được ăn thêm một cây kem. Hai má cô hơi phồng nhẹ, cánh mũi khẽ nhăn, ánh mắt ươn ướt khiến bất cứ ai nhìn vào cũng muốn chiều theo ý cô.
Khi đó anh không kìm được mà chụp một bức ảnh đến giờ nó vẫn nằm trong máy của anh. Nghĩ đến điều gì đó, Dương Kỳ cười khẽ rồi mở điện thoại chụp Tô Ngọc Cầm vừa hay lúc này cô hơi nghiêng mặt tạo nên sự xinh đẹp kỳ lạ. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đã gần ba giờ chiều, xem ra trận đánh tennis chiều nay của họ chỉ có thể lùi lại.
“Ưmm…” Tô Ngọc Cầm duỗi người, cô cầm lấy chăn kéo lên che hết nửa mặt, hít một hơi thật sâu.. lại một hơi nữa… một lần nữa… Bỗng… Tô Ngọc Cầm cảm thấy có gì không đúng lắm! Ngay lập tức hai mắt vốn đang nhắm hờ được mở thật to. Trần nhà màu trắng xám đập ngay vào mắt cô, cô quay đầu nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải rồi lại nhìn bên trái.
“Nhà mình trần trắng mà ta?”
Một giây… hai giây… ba giây trôi qua khi Tô Ngọc Cầm định hét lên thì một giọng nói đã cắt ngang mạch cảm xúc đang dâng trào của cô.
“Là nhà tôi!”
Tô Ngọc Cầm giật mình vội nhìn theo hướng phát ra âm thanh, một người đàn ông điển trai mặc quần áo ở nhà gọn gàng đơn giản nhưng không mất đi sức hút đang đứng cách cô không tới hai mét.
“Sao tôi lại ở nhà anh? Không phải… không phải…” Trí nhớ của cô hiện tại chỉ dừng ở đoạn anh đưa cô về nhà.
“Chúng ta ở cùng một khu nhà! Nhà em ở đối diện nhưng em tự dưng ngủ bất tỉnh nên tôi không cách nào đưa em vào nhà được!” Dương Kỳ ngồi xuống từ tốn giải thích cho cô.
Tô Ngọc Cầm gãi đầu “Sao anh biết nhà chúng ta ở đối diện?”
“Tôi bấm ngón tay tính ra!” Anh đùa, tiện tay đưa ly nước cho cô “Uống nước trước.”
“Là em nói cho tôi biết! Nếu không làm sao tôi biết được, không lẽ em nghĩ tôi thực sự tính ra. Đồ ngốc!” Dương Kỳ búng nhẹ vào trán cô, vẻ mặt ngơ ngác lúc mới tỉnh dậy của cô làm anh suýt chút nữa nhịn không được mà ôm cô vào lòng.
“Au ui!” Tô Ngọc Cầm xoa xoa trán.
Thấy cô kêu đau, Dương Kỳ vội vàng tiến đến, kéo tay cô ra “Đau lắm sao? Để tôi xem nào!”
“Tôi đã nói với anh, da tôi rất non mà anh còn búng mạnh như thế chắc chắn là sưng đỏ lên rồi!” Tô Ngọc Cầm che lại không cho anh xem. Cô không hề biết dáng vẻ lúc này của mình trông rất giống đang làm nũng.
Con người chính là như vậy! Đối với một số người, một số việc bạn dùng cả đời cũng chẳng thế nào mà thân thiết được. Tuy nhiên lại có những người, những việc nên đã gặp gỡ thì chắc chắn mối quan hệ đó sẽ phát triển cực kỳ nhanh chóng.
Giống như kiếp trước của Tô Ngọc Cầm rõ ràng cô cùng hắn trải qua một đời khi bị Lâm Thạch hãm hại cô chỉ đơn thuần là hận hắn, ghét hắn muốn trả thù hắn. Tất cả chỉ dừng lại ở đó. Nhưng đối với Dương Kỳ cho dù mới gặp gỡ nhưng lại mang cho cô cảm giác thân thiết, đôi lúc sẽ ỷ lại.
Tuy nhiên, hiện tại Tô Ngọc Cầm vẫn chưa phát hiện ra điều này.
“Nhưng tôi… không có dùng lực. Em bỏ tay tôi xem một lát rồi đi lấy thuốc!” Dương Kỳ nhẹ giọng.
Tô Ngọc Cầm nhìn anh một lát cuối cùng bỏ tay xuống. Trên trán đúng thật là có một vệt hồng nhạt, càng làm sáng bừng gương mặt của cô.
“Xem xong…”
“Đau, đau bay đi nhé! Phù! Phù!” Dương Kỳ cúi người thổi nhẹ vào trán cô. Lần đầu tiên cô gần gũi một người đàn ông ngoài Lâm Thạch như vậy. Tuy kiếp trước là diễn viên nhưng đó là ở trong set quay cô không có cảm giác gì nhưng đây là ngoài đời thật.
“Hết… hết đau rồi! Tôi về… về nhà trước.” Tô Ngọc Cầm đẩy nhẹ anh ra, hai tai không biết cố gắng lại đỏ ửng. Cô vơ lấy túi xách muốn đứng dậy lại không để ý vấp vào mép bàn. Vì thế tình huống trớ trêu lại xảy ra.
“Aaaaa!”
“Cẩn thận!”
Hai âm thanh vang lên cùng lúc, một là hoảng sợ còn một là đau đớn. Tô Ngọc Cầm không cảm nhận được đau đớn trong tưởng tượng vội mở mắt, đập vào mắt chính là hình ảnh thấy bản thân đang nằm trọn trong lòng của Dương Kỳ. Cảnh tượng này làm cô cảm thấy quen thuộc như thể nó đã xảy ra ở đâu đó mà cô không nhớ rõ.
“Em còn không đứng dậy là tôi tắt thở đó!” Âm thanh ấm ách vang lên khiến Tô Ngọc Cầm giật mình. Giờ đây cô mới phát hiện cả người đang đè lên người anh không những thế ngực cô… ngực của cô… còn đang “áp” vào mũi anh.
Aaaaaaa…. xấu hổ chết cô rồi. Tô Ngọc Cầm dùng hết sức bình sinh đứng dậy, không quan tâm đến chuyện gì nữa mà lao thẳng ra cửa.
“Xin lỗi! Xin lỗi!”
Dương Kỳ nhìn theo bóng dáng đang chạy trối chết kia, anh cười khẽ. Xem ra cô còn nhiều điều thú vị mà anh vẫn chưa biết hết. Nhưng không sao cả từ từ anh sẽ tìm ra hết cho bằng được.
Còn phía bên này, Tô Ngọc Cầm đang tựa vào thành cửa thở hổn hển. Mất hết rồi! Mặt mũi của cô mất hết rồi! Hu hu hu!
“Thật muốn chết quách đi mà! Tô Ngọc Cầm, mày đúng thật là… đồ ngốc!”