Tốc độ mang đồ ăn lên của nhà hàng rất nhanh.
Lúc hai phần bít tết nóng hôi hổi được bưng lên bàn, thì Tiểu Quỷ Đạm không còn phát ra âm thanh nào, trấn an vẻ tối tăm viết trên mặt Hứa lão đầu......Ân, thuận tiện thay Toan Toan giải thích một chút.
Mùi thơm của gan ngỗng tản ra bốn phía, bên cạnh là trừng gà chín năm phần, cuộn lại giống như ngọn núi lửa.
Rõ ràng là mỹ vị chỉ khiến cho người ta động đũa, bởi vì biết rõ nguyên nhân, hai ông cháu đều thiếu đi vẻ hưng trí.
sớm thu lại thần sắc, Tiểu Quỷ Đạm lặng lẽ đứng dậy, đi đến bên cạnh ông nội, lấy phần cơm của ông đi, đặt ở vị trí mà mình dễ với tay nhất.
Tay phải cầm dao, tay trái cầm dĩa, đứng thẳng tắp.
Gia cảnh ưu ái, Ôn Tình cùng Hứa Thời bồi dưỡng cũng rất đúng mực, tiêu chuẩn lễ nghi cơm Tây của cô nàng rất lịch sự nhã nhặn.
Hạ dao nhấc dao, sạch sẽ lưu loát.
Sau khi cắt xong, cô thậm chí còn cẩn thận giúp ông trộn đều tiêu lên, mới đưa trở lại.
Lời nói mà cô gái nhỏ nói ra lại vẫn như cũ có vẻ ghét bỏ: "Ông già ngang ngược nhanh đi tìm cho cháu trai giúp ông cắt bít tết a...... Cháu gái cắt cho ông đừng ăn a......"
Ông nội Hứa ôm trán, hừ nhẹ một tiếng: "Tiểu Quỷ Đạm thù dai."
Nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ, trở lại chỗ ngồi của mình một lần nữa cô gái nhỏ từ chối cho ý kiến, tiếp tục tao nhã cầm lấy dao dĩa, chuẩn bị tự cắt cho mình......Tự mình xắt.
Trước kia luôn là Toan Toan xắt giúp cô, cô nhìn cổ tay trắng nõn như ngọc lúc ẩn lúc hiện kia, mắt không nhịn được, ồn ào cũng muốn giúp cậu cắt.
Kết quả cuối cùng chính là......Một đĩa tinh xảo ngay ngắn, một đĩa hỗn độn.
Cố tình cậu lại luôn ôn hòa dung túng, bộ dáng giống như ăn mỹ vị, làm cho cô vui sướng ôm cổ cậu tranh công.
Một chiếc bánh cheery.
Trải qua nhiều lần như vậy cho đến nay, dần dần, cô cũng có thể cắt đẹp giống như cậu.
Không có vì cậu mà cắt, cũng không có cậu vì cô mà cắt.
Chẳng biết tại sao, trong đầu Tiểu Quỷ Đạm lại hiện lên hình ảnh vừa rồi.
Cậu với cái chị mười mấy tuổi kia, cười đến rạng rỡ......
Tay run lên, một dao cắt xuống liền mắc kẹt.
Hút hút cái mũi, cô gái nhỏ mạnh mẽ trưng ra vẻ mặt tự nhiên, nói với ông nội Hứa: "Cháu đi toilet một chút, lúc nãy uống hơi nhiều nước."
Cơ hồ là đem dao ném ở trên bàn, bàn thủy tinh va vào kim loại phát ra âm thanh thanh thúy.
Ông nội Hứa híp mắt lại suy nghĩ nhìn bóng lưng Tiểu Quỷ Đạm, có chút......Chạy trối chết.
.................................
Nói không cần là giả, nói khóc cũng không hẳn.
Cô cũng không hiểu.
Lúc chạy đến toilet, nghe thấy âm thanh nước chảy, trong lòng Tiểu Quỷ Đạm, ngược lại bình tĩnh hơn.
Chẳng sợ nhét bộng trướng trướng khó chịu như Toan Toan, cô cũng nguyện ý tin tưởng cậu.
Tin tưởng cậu một tuần trước, ở sân bay ôm mình không buông tay, cúi người ở bên tai mình nỉ non "Điềm Điềm, ngoan ngoãn, anh sẽ xuất hiện trước mặt em."
"Điềm Điềm, ngoan ngoãn."
Cô ở bồn rửa mặt cho trẻ em yên lặng nói một lần trong lòng, đem nước trên mặt hung hăng xoa xoa.
Lúc ra khỏi toilet thì vẻ mặt đã như thường.
Bản tính mù đường bắt đầu lộ ra, Tiểu Quỷ Đạm thiên chân vô tà hướng về phía người phục vụ đi qua cười cười, hỏi một chút bàn ăn của mình ở đâu.
Một mặt đồ trang trí trên tường phản quang, chiếu đến một nửa bàn ăn hình chữ nhật.
CÔ gái nhỏ rón ra rón rén đi qua chỗ của mình, vòng đến phía sau bồn hoa, dừng hai giây, vươn cánh tay mập mạp bịt kín mắt của ông nội Hứa, kỳ quái hỏi: "Ông già ngang ngược đoán xem ta là ai?"
Thực hiện được trò đùa dai cô dương dương đắc ý, trong một chớp mắt trầm mặc, hậu tri hậu giác mới phát hiện cái ót không đúng, kiểu tóc cũng không đúng......
Lúc này, cánh tay ấm áp hơi hơi giật giật, tiếng nói quen thuộc truyền đến, trước sau như một cưng chiều sủng nịnh lại dung túng.
"Điềm Điềm đoán xem ta là ai......"
Giây tiếp theo, cổ tay của cô bị nắm ngược lại, phút chốc bị kéo về phía trước.
Ngay sau đó, một cái hôn ấm nóng dịu dàng rơi trên mu bàn tay trắng nõn, nhẹ như lông vũ.......