Tiểu Chấp Mặc tắm xong đi ra, giương mắt liền nhìn thấy ánh đèn phát ra từ phòng người nào đó.
Thân ảnh nho nhỏ nằm trước bàn học, cánh cửa thủy tinh của tủ quần áo saugiường phản chiếu ánh sáng, trên TV như cũ là Mỹ Hầu Vương.
Đang chiếu ở Nữ Nhi Quốc, Ngự đệ ca ca tiến cung, oanh oanh yến yến tiếng cười rộn rã.
Chẳng lẽ dì Ôn còn chưa có đọc truyện cổ tích cho cô trước khi ngủ......Cô còn đang viết cái gì đây?
Tiểu Chấp Mặc mi tâm nhíu lại, theo bản năng muốn đẩy cửa ra nhìn xem, tayđặt trên mép cửa sổ sát đất, đột nhiên nhớ tới lời nói của Hứa Thời.
Dừng lại một giây, anh thu hồi động tác, xoay người lên giường.
Từ sơn trang sinh thái trở về, Ôn Tình cùng Tần Họa nghiêm túc tổng kết sự kiện “Nụ hôn ngã cầu thang”
Hai người phụ nữ hấp tấp ở giữa ban công phòng ngủ của hai đứa trẻ, sửa một cái hành lang trên không, linh cảm vẫn là bởi Ninh Thành Trì đi núiThiên Môn Trương gia giới khảo sát, đối với đường núi hiểm trở vách đácheo leo khen không dứt miệng.
Khoảng cách không đến tám mét, sửa mất mười ngày.
Hứa Thời nhìn công trình nhỏ dần dần hoàn thành, trong lòng đều rỉ máu.
Ôn Tình sáng nào cũng làm thật nhiều bánh trẻo cho ông, cũng không thể ngăn cản ánh mắt oán giận của ông.
Đợi cho đến ngày đó làm xong, sắp đi công tác ông kéo tay hai đứa trẻ, vẻ mặt nghiêm túc, lời nói thấm thía.
”Mặc Mặc, con đã lớn rồi, không thể đối với Tiểu Quỷ Đạm tùy tiện ôm ấp, tùy tiện hôn môi.”
”Quỷ Đạm, con cũng lớn rồi, không thể để cho Mặc Mặc tùy tiện ôm ấp, tùy tiện hôn môi.”
Lời nói của Hứa Thời, ngược lại không như thế nào để ở trong lòng.
Điều mà ông lo lắng là, tâm sự nặng nề của cô gái nhỏ trên đường về nhà.
”Tư Trì Thông Giám” là quyển sách mà từ khi lên nhà trẻ Tiểu Chấp Mặc đã bắt đầu xem, yêu thích không buông tay.
Nhưng mà, hôm nay lại xem đến có chút không yên lòng, nửa giờ đã qua, mới chỉ lật có một tờ.
Ánh mắt của anh vẫn vô tình hay cố ý nhìn ra bên ngoài, cho dù là cách rèm cửa sổ bằng vải bố thật dày.
Tiểu Chấp Mặc nhịn không được nghĩ, cô rốt cuộc đang làm cái gì? Đang lo lắng cái gì?
Hai viên bánh trôi kia hẳn là chính mình và cô đi......
Thở dài một hơi, anh cúi người lấy quyển nhật kí từ trong ngăn kéo tủ đầugiường ra, lấy bút bi ra, gấp nhỏ lấy đầu gối chống đỡ, bắt đầu soànsoạt.
Miêu tả hai viên bánh trôi ngu ngốc, cậu theo thói quen nhắm mắt lại suy tư một lát.
----- Tôi làm sao không muốn cùng Điềm Điềm đứng chung một chỗ, nhưng là sovới khiến cho cô tiến vào sự ràng buộc của thi cử, như bây giờ vô ưu vôlo tựa hồ rất tốt.
----- Tôi thích nhìn bộ dáng đơn thuần lại khoái hoạt của cô ấy, tôi thích nhìn cô ấy cười đơn thuần lại vui vẻ.
Đại khái là viết rất say sưa, cửa sổ sát đất bị đẩy ra, rèm cửa bị giật ra, cậu đều không cảm nhận được.
Cũng có thể là Tiểu Quỷ Đạm khó có được một lần rón ra rón rén.
Lúc cậu gập vở đóng bút, nghiêng người tầm mắt liền chạm vào cô gái nhỏđứng bên giường, cả người liền luống cuống ngây ra một lúc.
Mặt đỏ không mấy nhận ra được.
Thu lại vẻ mặt, lại đem quyển nhật kí thả về chỗ cũ, cậu liếc mắt một cáinhìn cô gái nhỏ đang rũ mắt cầm cái gì đó, đáy mắt nổi lên ý cười, “Lạibảo anh đọc truyện cổ tích trước khi ngủ cho em sao?”
”Không phải......” Thanh âm của cô nhỏ nhẹ, động tác vặn tay lại bán đứng vẻ khẩn trương của cô.
Liếc mắt nhìn chân của cô, đi dép bông thật dày, sẽ không bị lạnh.
Tiểu Chấp Mặc yên tâm cũng không nói chuyện, khom người cầm hai hộp sữa ởdưới giường, lần lượt cắm ống hút, đem một hộp để đầu giường, bản thânlại cầm lấy một hộp khác, vừa ung dung nhìn Tiểu Quỷ Đạm khó được cóchút yên tĩnh, vừa tư thái tao nhã uống.
Dư quang cô gái nhỏ hít sâu một lần, cậu cũng chuẩn bị nuốt sữa trong miệng xuống.
Lúc này, một âm thanh mềm mại truyền đến.
”Toan Toan, em vừa viết thư tình......” Cô giương mắt nháy mắt, con mắt nhỏdài run rẩy, như là cánh bướm lay động, yêu kiều dịu dàng, không gì sánh được.
”Đưa cho anh......Này!”
”Phốc!”