Tiểu Đạm Đạm gen tốt, cho dù hiện tại thịt núc ních, cũng thấy rõđược vẻ xinh đẹp, Hơn nữa hai cái má lúm đồng tiền nhỏ, lại càng khiếncho ai cũng đều phải khen một câu xinh đẹp.
”Ân hừ.”
TiểuChấp Mặc phát ra một cái giọng mũi, khẽ mím môi nghiêng sườn mặt sangbên cạnh, không để lại thần sắc liền lộ bên tai ửng đỏ.
Cô gái nhỏ trong lòng nghĩ chuyện gì đó, cũng không quá để ý, chính là buông cánhtay của anh ra, rũ mắt nghịch ngón tay, quanh thân đều bao phủ một bầukhông khí cô đơn.
Một phụ nữ nông thôn hiền lành, làm sao có thể là đối thủ cuat Tiểu Quỷ Đạm tinh quái.
Không chịu được sự thất vọng của cô gái nhỏ, cô ấy vội vàng hô: “Các cháulại đây hái đi, dì nhìn các cháu, dâu tây tính vào tiền của dì, cho cáccháu!”
Tiểu Quỷ Đạm trở mặt còn nhanh hơn lật sách, giây tiếp theo liền nhảy dựng lên, vui vẻ nói một tiếng cảm ơn, nhận trang bị cô đưatới.
Tiểu Chấp Mặc biết nghe lời phủi sạch cái gói đồ duy nhất,đưa tay che phía trên của cô gái nhỏ, buộc xong cái tạp dề nhỏ cho côgái nhỏ, thậm chí ngay cả mũ đều là anh đội trên đầu cho cô, cuối cùngchỉnh hướng, đem vành nón kéo dài về phía sau.
Trách một tiếng trừng mắt, cậu bé chứa ý cười lập tức liền sửa lại.
Công nhân trồng dâu tây kia sớm đx trợn mắt há mồm.
Cậu bé cả quá trình, động tác lưu loát thành thục, tao nhã tự mình mang vào, không giống như là chỉ làm qua một hai lần......
Rốt cục nhịn không được, cô mở miệng nói lời thấm thía.
”Đây là em gái của cháu đi? Dì biết hiện tại thật nhiều gia đình đối với đứa nhỏ đều cưng chiều không chịu được, nhưng là cháu làm anh trai khôngtất yếu thật sự áo đến đưa tay như vậy đi......Sau này sẽ làm hư cô bé,bé gái vẫn không thể quá nũng nịu, muốn tự chủ tự cố gắng.
Đuôilông mày nhíu mấy cái không thể nhìn ra, Tiểu Chấp Mặc đem cái rổ nhỏđưa đến tay của cô gái nhỏ, trả lời lễ phép: “Chúng cháu không phải làanh em.”
”Vậy các cháu là cái gì?” Người phụ nữ đó theo bản năng hỏi lại.
Tiểu Quỷ Đạm đã sắp đi vào khu vực dâu tây, nghe đến vấn đề như thế, trongđầu đột nhiên nhớ đến lời nói lúc trước của Ninh Dự, lúc này không cầnnghĩ ngợi.
”Chúng cháu là vợ chồng nhỏ......”
Cậu bé khóe môi không tiếng động mỉm cười, không thể nghi ngờ là cam chịu.
Công nhân trồng dâu tây ôm trái tim yếu ớt nhìn hai đứa trẻ một trước một sau ở khu vực dâu tây, nhanh nhẹn mà hài hòa.
Cô gái nhỏ tựa hồ tính tính vui đùa, không cần cậu bé hỗ trợ, cậu bé liềnnhắm mắt theo đuôi theo phía sau, đêm dâu tây mà cô bé không cẩn thậnlàm rơi nhặt vào sọt, thỉnh thoảng dùng khăn ướt giúp cô bé lau mồ hôi.
Ánh mặt trời rất đẹp, phong cảnh rất tốt, có anh bên cạnh.
Bất tri bất giác, cô gái nhỏ động lực mười phần đã hái được hơn nửa sọt.
Tiểu Chấp Mặc thấy thế, giữ tay của cô lại, nhắc nhở nói: “Em có thể ăn được bao nhiêu liền hái bấy nhiêu, nếm thử là đủ rồi, không cần lãng phí.”
Tiểu Quỷ Đạm cúi đầu liếc “Trọng tải” của cái giỏ một cái, bỏ tay của anh ra: “Ai nha, còn sớm.”
”Thật sự đã rất nhiều rồi......”
”Ai nha, còn sớm......”
Sau khi lặp lại nhiều lần đối thoại như vậy, trong ánh mắt đau lòng củacông nhân trồng dâu tây, cô gái nhỏ rốt cục dừng lại, đi đến trước mặtdì, cười đến mặt mày cong cong: “Đợi lát nữa ba cháu sẽ gọi người đếntrả tiền, cám ơn ý tốt của dì.”
........................
Trên đường trở về, cô gái nhỏ đem rổ dâu tây ôm vào trong ngực, Tiểu ChấpMặc lo lắng cô bé mệt nên giúp, cư nhiên đều bị từ chối.
Đợi đến một cái lương đình, Tiểu Quỷ Đạm dừng bước lại, nói muốn nghỉ ngơi.
Tiểu Chấp Mặc lập tức cầm giấy trải ra chỗ cô bé ngồi, cô gái nhỏ còn nói muốn chụp ảnh, để cho anh đi lấy máy chụp ảnh.
Như thế nào có thể ép buộc như vậy......
Tiểu Chấp Mặc ôm trán nhưng cũng bất đắc dĩ, sau khi dặn cô bé ở nguyên tạichỗ không được đi lung tung, xoay người chạy về viện chính.
Lo lắng cô gái nhỏ đợi lâu, bước chân bước có chút nhanh.
Chờ anh thở hổn hển trở lại lương đình, nhìn cảnh tượng trước mắt......Cả người hoàn toàn sững sờ.