Bầu không khí đột nhiên giảm xuống, nụ cười bên môi Trình Hiểu Nguyệt cứng lại.
Đôi mắt Ninh Chấp Mặc sắc bén lướt nhìn, khí thế của cậu nhóc bảytuổi thật sự khiến người khác sợ hãi. Phòng học đang ồn ào trở nên yêntĩnh lại, các bạn nhỏ cũng chỉ dám nhìn nhau không nói gì.
Tiểu Đạm Đạm nhìn xung quang, thấy những bạn đã nhận chocolate của cô rồi nói cảm ơn, bây giờ họ rất quan tâm hỏi han cô: “Hứa Đạm Đạm, bạnbị thầy Triệu mắng sao?”; “Hứa Đạm Đạm, bạn bị thầy Triệu đánh sao?“.
Tiểu Đạm Đạm chỉ lắc đầu. Hơi hít mũi, lau sạch nước mắt xong, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, quay cuồng. Tiết sau là tiết mỹ thuật, cô bécũng không tập trung vẽ như mọi lần.
Mấy hôm nay trường học đang chuẩn bị kỷ niệm ngày thành lập trường nên học sinh chỉ học buổi sáng.
Đồng hồ chậm rãi di chuyển đến vị trí 12 giờ. Ninh Chấp Mặc vẫn thu dọn ba lô của cả hai, đứng ở bên cạnh chờ.
Tiểu Đạm Đạm chậm rãi chuẩn bị đứng lên thì trước mắt bỗng tối sầm lại.
——
Trần nhà màu trắng, có mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, lại còn chiếc giường lạ.
Tiểu Đạm Đạm mở to mắt, hơi dịch mông, khó chịu hừ hừ hai tiếng.
Ôn Tình ôm con gái khá lâu, cả người hơi nhức mỏi, trong đầu vẫn vang vọng lời nói của bác sĩ, “Tâm trạng không ổn định thêm cả chấn động não nhé!“. May mà không bị làm sao!
Bà xoa xoa trán cô nhóc, động tác dịu dàng.
”Có phải con mắc bệnh nan y không? Mọi người đừng dọa con...... “
Cô bé thấy dáng vẻ dịu dàng của Ôn Tình dọa sợ. Sau đó, cô bé bắt đầu khuyên mẹ, đôi mắt to tròn, đầy sức sống: “Con vẫn còn nhỏ lại là conmột! Cho nên mẹ và đồng chí Hứa Thời bằng mọi cách phải chữa khỏi bệnhcho con! Nếu tiếc tiền vậy thì cứ ghi sổ, lớn lên con sẽ trả lại cho hai người! Mọi người có thể lấy lãi suất, nếu con không trả nổi thì con vàToan Toan sẽ cùng nhau trả!”
Đôi mắt luôn trong veo, lạnh lùng của cậu nhóc vậy mà đầy ý cười, gật gật đầu.
Ngay cả Ôn Tình và Hứa Thời đã biết Tiểu Đạm Đạm là một tiểu quỷ nhưng đầu đầy vạch đen.
Tần Họa đang ngồi gọt hoa quả ở bên cạnh thiếu chút nữa gọt vào tay.
”Tiểu Đạm Đạm, con có muốn theo mẹ nuôi đi đóng phim không! Con sẽ trở thành ngôi sao nhí, tương lai rộng mở nha!”
”Tại sao cô cứ thích dụ dỗ con gái tôi vậy nhỉ?” Hứa Thời ức chế, vứt túi quà tặng sang một bên, “Tôi còn chưa tính sổ với cô chuyện cô ngầmđể yên chuyện Tiểu Chấp Mặc và Tiểu Đạm Đạm......!”
Ông nghiến răng nghiến lợi, không thể nói ba chữ “chuyện yêu đương”, xoay mặt trừng mắt nhìn Tiểu Đạm Đạm.
”Còn con, Tiểu Đạm Đạm! Lúc nào cũng Toan Toan, tại sao lại quan tâmđến người ngoài vậy hả? Ba đi công tác, mệt muốn chết đi được còn nhớmua quà cho con! Con lại đền đáp ba bằng cách ngất đi vậy hả!”
Dáng vẻ của Hứa Thời lúc đó rất đáng thương, tay sờ tim, không hề còn dáng vẻ lo lắng và nghiêm túc như vừa rồi.
”Đền đáp sao? Hứa Thời dùng từ sai rồi!” Bà ngoại Hứa nghiêm túc phêbình con rể. Sau đó dịu dàng nói với Tiểu Đạm Đạm, “Nghe nói, con bị mời ba mẹ đến hả? Mau nói cho ông bà nghe xem là chuyện gì nào? Ông bà vộivàng trở lại để xem chuyện gì xảy ra đó!”
Tiểu Đạm Đạm cọ cọ trong lòng bà ngoại, ngoan ngoãn kể lại tất cả khiến tất cả mọi người trong phòng bệnh đều nhăn mặt.