Cùng Cậu Chủ Đi Học

Chương 20



-Không....không biết...

-Anh hai à?-Linh nắm tay Quốc Bảo.-Anh làm gì đi chứ?!

-...Cô ta không nhớ thì thôi..-Quốc Bảo lên lầu.

-....Xin lỗi nhưng...mình là gì của cậu ấy vậy?..-Đào Anh hỏi Linh.

-Cậu là người hầu riêng của anh ấy đấy....-Linh nói xong cũng lên phòng.

-Tất cả là tại mình ư?...-Đào Anh ra cổng.-Cậu...

-Sao?-Gia Huy bỏ tay vào túi.

-...Tôi đã sống ở đâu vậy?

-Cái căn nhà hồi sáng cô đứng chẳng phải là nhà cô sao?

-Nhưng tôi không có chìa khoá...

-Có lẽ cô đi học thì mang...cặp cô đâu?

-Cặp...?....Không biết....

-Haiz....Bây giờ cô ở tạm nhà tôi vậy.

-Hả?

-Chứ bây giờ cô muốn ở đâu đây?

-Chìa khoá....tôi muốn tìm lại chìa khoá!

-Hả?Nhưng cô đâu nhớ nó nằm ở đâu.

-Tôi...sẽ cô gắng nhớ!

-Thế thì làm đi.Tôi đói rồi tôi đi về đây.

-Khoan đã!

-Sao?

-....Tôi không nhớ được.

-...

-...

-Ngốc.Đi theo tôi.

-...

-Tôi bỏ lại đấy nhá!

-Đợi....-Đào Anh chạy theo Gia Huy.

Rầm rầm

-Anh sao vậy hả?-Linh đập cửa phòng Quốc Bảo.-Đó là Đào Anh mà!Tại sao anh không giữ Đào Anh lại?...

-...-Quốc Bảo im lặng.

-Sao vậy?Từ ngày Đào Anh đi,anh đã có cả chục cuộc điện thoại của Chi,sao vậy?Chi đã nói gì sao?

-Nó sẽ về đấy.-Chị Dung bước đến.

-Hả?...-Linh nhìn chị Dung.

-Thật.Hôm bữa nó có nhắn với chị là nó sắp về nhưng không biết ngày nào.Và nó...sẽ ở đây.

-Hả?...Vậy phòng của Đào Anh...

-Ừ.

-...

-Em lên ngủ đi.

-...-Linh đi vào phòng.

-Đây.-Gia Huy mở cửa phòng cho Đào Anh.-Phòng này dành cho khách.

-C...cảm ơn...

-Anh Huy?!-Mỹ Hoa bước vào.-Cô ta làm gì ở đây?!

-Em đang làm cô ta sợ đấy.

-Sợ?Anh đang nói gì vậy?

-Cô ta bị mất trí nhớ rồi.

-Hả?Phụt!Anh giỡn đấy à?

-Không.

-Gì cơ?Thiệt sao?Cô ta bị gì?

-Không biết.

-Thôi...em đi định lại tinh thần cái anh muốn làm gì thì làm.

-Cô ta là...?-Đào Anh nhìn Gia Huy.

-Em gái tôi.

-....

-Cô đi tắm đi.-Gia Huy đi.

Soạt.Đào Anh nắm áo Gia Huy lại.

-Tôi....không có đồ để thay...

-Ô hô...Tôi quên mất.Vào phòng Mỹ Hoa xin đồ đi.Nghe nói có mấy bộ cô ấy không muốn mặc nữa đấy.

-...

...

Cốc cốc cốc.

-Mỹ Hoa....-Đào Anh nói nhỏ.

-Ai đấy?-Mỹ Hoa hỏi.

-Là tôi...Đào Anh.

-Co đến đây làm gì?

-Cô có thể...cho tôi mượn đồ được không?

-Đồ?Vào đi.

Cạch

-Đây!-Mỹ Hoa đưa cho Đào Anh.

-Sao nhiều vậy?...

-Mấy bộ đó tôi không mặc nữa.

-Cảm...cảm ơn...

-Xong rồi thì đi đi.

-A..-Rầm.-Đóng cửa rồi....

...

-Mấy bộ này rõ rất đẹp mà...-Đào Anh đứng trước gương nhìn.-A...đầu mình...đau...

-Đồ ngốc kia!Cô có ăn tối kh-Gia Huy mở cửa.-Này!Cô bị gì thế?!Này.

-Đầu tôi....đau...

-Này...không lẽ cô nhớ ra được gì sao?

-Không...

-Haiz...làm tôi lo muốn chết.Hết đau chưa?

-Ừm...-Đào Anh gật đầu.

-Có ăn tối không?Sáng giờ chắc cô chưa ăn gì.

-...

Đào Anh,Gia Huy và Mỹ Hoa ngồi ăn.

-Cô bị gì mà mất trí nhớ thế?-Mỹ Hoa hỏi.

-Tôi...không nhớ...

-Oa...đây là lần đầu tiên gặp một người bị mất trí nhớ đấy!

-Ăn đi.-Gia Huy nói.

-Biết rồi...Thế mai cô ta mặc gì?

-Đồng phục đem đi may và giặt rồi.-Gia Huy chỉ ghế phòng khách.

Có một cái bao là đồng phục của Đào Anh.

-A...anh không cần..

-Cần đấy.

-...cảm ơn...

-Ừ.

-Oa...không khí gì thế này?Oa...Lovey Dovey!Ha ha ha!-Mỹ Hoa cười.-Thôi,em no rồi.Em lên phòng đây.

Mỹ Hoa lên phòng còn Gia Huy và Đào Anh ngồi im lặng...

-...

-...

-T...Tôi sẽ dọn chén...-Đào Anh đứng dậy.

-Tôi sẽ giúp cô.

-Thôi khỏi,tôi có thể làm mà...coi như đây là lời cảm ơn của tôi nhé.

-...S...Sao cũng được.

-Cảm ơn anh!-Đào Anh cười.

-Tôi sẽ lên phòng.Nhớ là ngày mai cô đi học đấy.

-Biết rồi!

Sáng hôm sau.

-Đào Anh!-Thu và Thảo từ đằng sau chạy tới Đào Anh đang đi kế bên Gia Huy.

-Ơ...-Đào Anh ngẩn ngơ.

-Tụi tớ nhớ cậu quá.Chiều nay đi ăn kem không?

-Các cậu...là ai...?

-Hả?Cậu nói gì vậy? Tụi tớ là bạn cậu mà?!-Thảo giật mạnh tay Đào Anh.

-Đau....-Đào Anh nhăn mặt.

-Bỏ cô ấy ra.-Gia Huy kéo Đào Anh lại.

-Anh Gia Huy?-Thu nhìn.

-Từ hôm nay mấy cô cấm lại gần Đào Anh.

-Anh....

-Đi.-Gia Huy kéo Đào Anh.

...

-Đây là lớp của cô,tôi đã báo với cô giáo chủ nhiệm rồi.Cô đừng lo.Bây giờ tôi về lớp đây.

Nói xong Gia Huy đi.

Đào Anh bước vào lớp.

-Đào Anh....-Linh bước lại.

-A...cậu....ngày hôm qua...-Đào Anh nhìn Linh.

-Cậu nhớ à?Hên quá.Lại đây.-Linh kéo Đào Anh về chỗ ngồi.-Đây là chỗ củacậu,đây là chỗ của tớ.Tụi mình lúc nào cũng ngồi kế bên nhau hết.

-Vậy hả....Tớ xin lỗi vì đã quên cậu...

-Không sao đâu!Thôi vào lớp rồi.

-Ừ...

-Chào cả lớp!-Thầy Hiếu bước vào.-Hôm nay thầy có một tin muốn nói với các em.Em Đào Anh lên đây nào.

Đào Anh đứng dậy bước về phía thầy.

-Bạn Đào Anh đã gặp phải một số chuyện và bị mất một phần trí nhớ.Mong các em giúp đỡ bạn ấy.

-Gì cơ?Có người đang bị mất trí nhớ trước mặt mình cơ đấy!

-Vậy luôn!

-Con nhỏ mà hay đi kế bên Quốc Bảo đó.

-Đáng.

-Tất cả trật tự!Các em thật là...trừ các em một hạnh kiểm do nói bạn như vậy!

-Hả?!!Thầy

-Không thầy thiếc gì nữa hết!Cả lớp mở sách trang 124.Đào Anh,em về chỗ đi.

-Vâng...

Ra chơi...

-Đi ăn nào Đào Anh!-Linh kéo Đào Anh ra khỏi lớp.

-A....-Đào Anh chỉ biết im lặng để Linh kéo.

-Đào ăn gì?-Linh ngồi xuống cùng Đào Anh.

-À....cái gì cũng được...

-Vậy tớ lấy cho cậu cơm nấm nhé!

-Ừ....cảm ơn...

Linh đứng dậy đi lấy đồ ăn.

-Linh đâu em?-Hải bước lại.

-Linh?...anh quen Linh hả?...

-Hả?Em nói gì vậy?Anh Hải nè.Bạn trai Linh.

-....

-Anh Hải.-Linh trên tay cầm cơm nấm bước lại.-Anh...ngồi xuống đi.

-Gì vậy?-Hải ngồi xuống kế bên Linh.

-Thật ra...Đào Anh đang bị mất một phần trí nhớ và không thể nhớ ra ai.Trừ ba mẹ ra.Còn lại thì....-Linh lắc đầu.

-Thật sao...Thế Quốc Bảo đâu?

-Anh ấy...đang đợi Chi về...Đào Anh có bị mất trí anh ấy cũng không quan tâm.

-Cái thằng...

-Linh.-Quốc Bảo bước lại.-Cho anh mượn điện thoại đi.

-Hả?Sao vậy?

-Anh hết tiền rồi.

-Anh lại...gọi Chi đúng không?

-Thì sao?

-Này!Bảo!Mấy ngày này này bị sao thế?Mày quên Đào Anh từ chuyến Hàn Quốc rồi sao?-Hải đứng dậy nhìn thẳng mặt Quốc Bảo.

-Đào Anh?Không có.Cô ấy vẫn là người hầu riêng của tôi.-Quốc Bảo để tay lên đầu Đào Anh.

-Ơ...-Đào Anh ngước lên.

-Thật hả anh?-Linh cười.

-Tất nhiên là vậy rồi.

-Thằng này!Làm tao giận!-Hải cười.-Ê!Đến sân bóng rổ không.Lát có trận 3 on 3 đấy.

-Ừ.-Quốc Bảo và Hải rời khỏi canteen.

-Phù...-Linh thở phào.

-Tớ là người hầu riêng?

-Ừ.Mà hôm qua cậu ngủ ở nhà à?

-Đâu có...tớ ngủ ở nhà Gia Huy.

-G..Gia Huy!?Thôi tối nay cậu về đây ngủ đi.

-Thật sao?

-Ừ!Lúc cậu là người hầu ở nhà tớ.Cậu có phòng riêng mà.Hình như chìa khoá nhà cậu ở đó đấy.

-Hả?Thật sao?

-Thật.

Reng!

-Thôi vào lớp thôi.

-Ừ...

Đào Anh và Linh về lớp.

Tan trường...

-Đi nào Đào!-Linh kéo Đào Anh lên xe.

-Ơ nhưng tớ chưa nói Gia Huy cơ mà...

-Tớ nói rồi không cần đâu.

-À.....

Tại nhà Linh...

-Cậu ngồi xuống đi,tớ lấy nước.-Linh nói rồi xuống bếp.

-C..cảm ơn...-Đào Anh nhìn quanh.-Đây...là nơi mình từng làm người hầu sao?...

-Cô tới rồi sao?-Quốc Bảo đi đến gần Đào Anh.-Tốt,thế làm cho tôi ly cà phê đi.

-Ơ tôi...

-Anh hai?!-Linh đi lại.-Đào Anh chưa nhớ được gì mà anh chọc hoài.

-Không sao mà...mình cũng tính làm quen với-Ding dong!

-Có ai tới à?...-Linh nhìn ra cửa.

-Để...tớ ra..-Đào Anh bước ra ngoài.

Két..

-Bạn tìm ai ạ?-Đào Anh hỏi.

-À...mình muốn tìm Quốc Bảo..-Người con gái ấy cười nói với Đào Anh.

-Ai đấ...Chi?-Quốc Bảo sững người khi thấy Chi.

-Anh Bảo!-Chi chạy đến ôm Quốc Bảo.-Em nhớ anh quá!

-Chi....?-Linh ngỡ ngàng.

-Linh!Cậu khoẻ không?-Chi chạy đến nắm tay Linh.

-Tớ khoẻ.-Linh cười.

-Thôi mình vào trong đi.Đào Anh.Kéo vali của Chi vào.-Quốc Bảo đi vào cùng Linh và Chi.

-Chi...đầu mình...-Đào Anh nhăn mặt.

-Chi là cô gái đi bên Quốc Bảo lúc nhỏ....dễ thương lắm...

-Gì cơ?Chi á?Cô gái mà chỉ cần cười là trai té lên té xuống lúc mười tuổi á?

-Chi sẽ về...

-A....Chi....nhớ rồi...Chi...-Đào Anh kéo vali của Chi đi vào.

-Anh Bảo này...cô gái đó là ai vậy?-Chi nắm tay Quốc Bảo hỏi và nhìn Đào Anh.

-Người hầu nhà anh.-Quốc Bảo nói.

-Người hầu?

-Ừ.

-Bảo cô ta dừng đi.

-Sao vậy?-Quốc Bảo nhìn Chi.Cả Linh cũng vậy.

-Em làm người hầu cho.-Chi cười.

-Sao được?Sức em yếu nữa.-Quốc Bảo nói.

-Xì...thế em sẽ ngủ ở đâu?

-Phòng Đào Anh này.Đào Anh ngủ phòng em cũng được.-Linh nói.

-Thôi~Chi muốn ngủ chung phòng với Quốc Bảo.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv