Mười hai giờ khuya, Lục Nguyên mở khóa vân tay vào Lan thần thiên phủ, nhẹ nhàng bước vào nhà của Biên Tự.
Đêm nay sau khi ghi hình xong, tổ đạo diễn đã gọi cho Biên Tự rất nhiều lần, vẫn không gọi được, mới đầu Lục Nguyên nghĩ đây là trạng thái bình thường, qua loa bảo với đạo diễn nói cho anh ta, nghe tổ tiết mục nói rõ đầu đuôi xong mới luống cuống: Ngày này nếu Biên Tự không nối lại tình xưa với Lương Dĩ Toàn, vậy khác gì bị vạn tên xuyên tim mạnh mẽ đâm vào?
Cho nên Lục Nguyên mới khẩn trương tới xem.
Xuyên qua cổng vòm hành lang, anh ta thăm dò nhìn vào bên trong, liếc mắt một cái thấy Biên Tự ngồi ở cạnh ghế sofa, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn lại lần nữa, lại chú ý tới dưới tấm thảm bàn trà có một bình rượu bị mở ra với vũng nước đỏ tươi thấy ghê người, nhìn lại lần thứ ba, phát hiện trên bàn trà có một đống mẩu thuốc lá trong gạt tàn.
Trong lòng Lục Nguyên hồi hộp một phen, vội vàng đi tới phía trước, chần chừ nói: “Ông chủ?”
Biên Tự ngồi ở trên thảm trải sàn, một chân tựa vào sofa, một chân gập tùy ý, nhẹ nhàng mở mắt nhìn anh ta một cái.
Nhưng Lục Nguyên cảm giác anh căn bản không nhìn mình, giống như đang nhìn không khí.
Đầu Lục Nguyên run lên nhìn tình trạng này, bỗng nhiên chú ý tới laptop trong tay Biên Tự, rướn cổ lên nhìn qua.
Biên Tự dơ tay che laptop lại, lạnh nhạt nói: “Ra ngoài.”
Không tồi, người vẫn tỉnh táo.
Nhưng Lục Nguyên chưa từng thấy Biên Tự như này.
Lúc nói “Ra ngoài” cũng không có chút tức giận gì, cả người đều như đã tắt.
“Anh có khỏe không?” Lục Nguyên cẩn thận hỏi.
Biên Tự không lên tiếng.
“Tôi thu dọn cho anh rồi đi?” Lục Nguyên thăm dò một câu, thấy anh không phản bác cũng không nổi giận, tiến lên cầm chai rượu đã mở, lấy gạt tàn đổ vào thùng rác.
Tầm mắt Biên Tự nhìn cúi xuống nhìn quyển nhật ký bên cạnh.
Mấy ký hiệu Lương Dĩ Toàn đánh dấu đã cho thấy tâm ý của cô ấy, có lẽ là không muốn nhấn mạnh về sau không thoải mái, nhưng anh không có cách nào không nhìn tới.
Anh đem những lần cô bắt đầu tích góp từng chút ghi lại tỉ mỉ trong nhật ký từ tháng mười hai năm ngoái nhìn lại một lần, tận mắt thấy toàn bộ quá trình của một cô gái từ nhiệt liệt vui mừng, lòng đầy chờ mong, đến lo được lo mất, tâm như tro tàn.
Giống như có một con dao chậm rãi vượt qua thời gian mà đâm vào anh, xem trang đầu, anh cũng phải cố gắng dừng lại một giây.
Nhưng lật tới trang cuối cùng, anh lại nhìn thấy trên một trang giấy mới tinh viết một câu tinh tế mà trịnh trọng: “Nếu có thể, tôi muốn để cho nơi này đều là lời tốt đẹp, thu hồi toàn bộ lời sai trái, lại thích anh ấy một lần nữa.”
Nháy mắt nhìn thấy hàng chữ này, Biên Tự 24 tuổi lần đầu tiên nảy ra hoài nghi với chính mình…
Anh nên đưa ra cái gì, mới xứng đáng có được cô gái tốt như vậy.
***
Bảy giờ tối thứ sáu hôm sau, Lương Dĩ Toàn quẹt thẻ tan làm ở trung tâm vũ đạo, đến ven đường theo bản năng muốn gọi xe đi Bắc Giao, lúc này mới nhớ tiết mục đã kết thúc ghi hình rồi.
Mấy ngày nay choáng váng mơ hồ nhớ lại chuyện với Biên Tự, khuya hôm trước lúc tạm biệt mọi người cũng là vội vội vàng vàng, lúc này lại hậu tri hậu giác cảm thấy buồn.
Lương Dĩ Toàn chuyển sang đi bộ tới ga tàu điện ngầm gần đó, chuẩn bị giống như trước ngồi tàu điện ngầm về Tây giang hoa thành.
Đến trước tòa ga tàu điện ngầm, cô ngồi xuống góc lấy điện thoại ra.
Không biết có phải con gái dễ nghĩ đến nhau không, trong weixin bỗng nhiên nhảy ra một “bạn mới”, một nick name tên “Tiểu Trình tiểu Trình tâm tưởng sự thành” gửi xác nhận bạn tốt tới.
Lương Dĩ Toàn liếc mắt một cái nhận ra là Trình Lạc, bấm xác nhận, rất nhanh liền bị kéo vào một nhóm ba người…
Tiểu Trình tiểu Trình tâm tưởng sự thành: “Cuối cùng đã lấy được cách liên hệ với mọi người, sắp nghẹn chết tôi rồi!”
Lâm tịch nhân tâm: “Ha ha, tối nay thế nào? Thoát độc thân chưa?”
Tiểu Trình tiểu Trình tâm tưởng sự thành: “Ừm, sáng nay khôi phục độc thân.”
Lâm tịch nhân tâm: “?”
Tiểu Trình tiểu Trình tâm tưởng sự thành: “Cô có câu hỏi gì với hiệp ước tình yêu sao?”
Lâm tịch nhân tâm: “Vậy hiệp ước của hai người tới kỳ cũng nhanh quá, tốt xấu gì cũng đợi đêm nay tiết mục phát sóng xong chứ…”
Tiểu Trình tiểu Trình tâm tưởng sự thành: “Đến lời kịch thổ lộ tối hôm qua cũng là tôi viết, để Đoạn thiếu gia có được bạn gái trong một đêm là cực hạn của tôi :)”
Lâm tịch nhân tâm: “Tốt, anh ta không xứng, tiếp theo, cô Lương thì sao?”
Tiểu Trình tiểu Trình tâm tưởng sự thành: “Dĩ Toàn mau ra đây! Mình muốn cắn đường trước người xem cả nước một tiếng!
Lương Dĩ Toàn xem Trình Lạc với Triệu Mộng Ân thảo luận đến náo nhiệt, vẫn không chen vào, lúc này bị điểm danh, suy nghĩ một lát, cầm di động lên gõ chữ.
Tốc độ gõ của cô không nhanh, lại thêm một thời gian, Trình Lạc với Triệu Mộng Ân đã không chờ được gửi tin nhắn mới.
Lâm tịch nhân tâm: “Fan CP đừng nóng vội, lúc này cô Lương với thầy Biên chắn đang hẹn hò.”
Tiểu Trình tiểu Trình tâm tưởng sự thành: “A…, chết tiệt, tôi là bị Đoạn Dã lây bệnh mời không tùy mặt gửi lời như vậy sao?”
Chữ gõ xong cũng không thể dùng rồi.
Lương Dĩ Toàn xóa đi mấy chữ trong màn hình, gõ lại một lần nữa: “Không có, mình vừa tan làm, ở trên ga tàu điện ngầm, mình với anh ấy còn chưa ở bên nhau…”
Lâm tịch nhân tâm: “?”
Tiểu Trình tiểu Trình tâm tưởng sự thành: “Trời ạ, giấc mơ của ba triệu fan CP bị nghiền nát rồi! Tối hôm qua cậu từ chối thầy Biên?”
Ba triệu đương nhiên chỉ là con số ảo khếch đại lên nhưng Lương Dĩ Toàn cũng có chút lo lắng hưởng ứng của người xem đêm nay.
Từ tối hôm qua đến sáng nay tổ đạo diễn gửi cho cô một tin nhắn, gọi một cuộc điện thoại, một mực hỏi kết quả thổ lộ đã có chưa, nói nếu hai người bọn họ không có cách nào nói ra, vậy tiết mục có thể kết thúc thế nào.
Nhưng Biên Tự vẫn không có động tĩnh, Lương Dĩ Toàn thật sự không có cách nào đưa ra lời chắc chắn.
Bởi vì chính cô cũng không nắm chắc mười phần.
Mấy ngày hôm trước cô luôn suy nghĩ, cô với Biên Tự giống như thiếu gì đó, nhưng lại không nói được rốt cuộc là cái gì.
Mãi đến khuya hôm trước biết được tồn tại hiểu lầm kia, cô cuối cùng mới nghĩ thông, là thẳng thắn thành khẩn.
Là cô chưa từng thẳng thắn nói tâm ý của mình cho Biên Tự, cũng chưa từng có cơ hội hiểu rõ, liền định tội cho Biên Tự ở trong lòng.
Mà Biên Tự cũng giống như cô.
Cho nên tối hôm qua cô không để ý đã từng không chịu nổi, đưa ra thành khẩn thẳng thắn nhất của cô.
Nhưng cô cũng biết, chân tướng tâm ý của cô trong quyển nhật ký đó đối với người nhận lấy khả năng cực kì “nặng”.
Người đàn ông bình thường nhận được nó, phản ứng đầu tiên chỉ sợ sẽ không là cảm động.
Nếu anh không có tâm ý ngang thế, quý trọng của cô với anh mà nói chính là trầm trọng. Loại trầm trọng này có lẽ sẽ ép cho người kia thở không nổi, khiến người ta muốn bình tĩnh trốn tránh.
Nhưng đó là Biên Tự.
Cho nên cô muốn đánh cược một phen.
Điện thoại rung một cái, Trình Lạc theo tin nhắn của cô tìm ra manh mối: “Chờ một chút, ‘còn chưa’ ý là…”
Lương Dĩ Toàn chậm rãi gõ lại mấy chữ: “Là mình đang đợi anh ấy.”
***
Tuần cuối của tháng 11, nhiệt độ buổi tối chỉ có mấy độ. Đi từ ga tàu điện ngầm chỉ có mấy trăm mét, Lương Dĩ Toàn thổi hơi lạnh một lát, đi vào tiểu khu cúi đầu xoa xoa đôi tay lạnh cóng, đi thẳng tới nhà trọ, trong lúc vô tình thoáng nhìn một cái ở phía xa có một bóng người.
Bước chân của cô bị kiềm lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Dưới ánh đèn trước nhà trọ, Biên Tự đang đứng thẳng tắp ở nơi đó, ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn cô, không biết đợi bao lâu.
Lương Dĩ Toàn cầm di động trong túi áo nhìn tới.
Tối hôm qua cũng đã cho Biên Tự ra khỏi danh sách đen rồi. Nhưng chưa gọi điện lần nào.
Thấy Biên Tự nhìn cô từ phía xa xa không nói gì, Lương Dĩ Toàn do dự đi tới phía trước: “Đến đây lúc nào, sao không gọi cho em…”
Biên Tự nhìn cô chằm chằm từ từ nói: “Em chưa đợi anh như vậy sao?”
Anh vừa mở miệng tiếng nói khô khốc, Lương Dĩ Toàn nghe thấy cổ họng cũng khẩn trương.
“Em…” Cô mở miệng một cái, không biết sao lại nổi lên cảm giác muốn khóc, khẩn trương dừng lại, cầm thẻ mở cửa đi đến trước cửa, “Đi vào rồi nói sau.”
Biên Tự theo cô đi vào thang máy nhà trọ, dọc theo đường đi tầm mắt vẫn dính trên người cô.
Trong không gian chật chội trầm mặc, Lương Dĩ Toàn bị anh nhìn tới không chỗ nào che dấu áp lực tới lòng dạ rối bời, nghĩ ra muốn nói gì đó, ngẩng đầu lên: “Không phải nói mang hoa hồng với tìm em à?”
Biên Tự cúi mắt nhìn cô: “Lương Dĩ Toàn, đừng đứng nói chuyện không đau thắt lưng, tôi làm gì còn tâm tư chia cho hoa hồng.”
Anh nói chuyện đùa, trong giọng lại không có chút ý cười nào, giọng nói khàn khàn như là một ngày một đêm không ngủ.
Cảm giác chua xót ở chóp mũi của Lương Dĩ Toàn không biết vì sao lại dâng lên.
Cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra.
Cô lấy lại tinh thần, đi ra ngoài bấm mật mã phòng trọ, dùng giọng nói thoải mái nhất nói: “Vậy anh hai tay trống không cũng quá kì cục rồi.”
“Tôi mang người đến đây.”
Mật mã thông qua, cửa cụp một tiếng mở ra.
Hô hấp của Lương Dĩ Toàn cứng lại, chậm chạp không nắm tay nắm cửa.
Hành lang im ắng tới cỡ kim rơi cũng có thể nghe thấy, trong giọng nói trầm thấp của Biên Tự ẩn chứa gì đó: “… Em còn muốn chứ?”
Sóng ngầm trong hốc mắt Lương Dĩ Toàn nháy mắt nổi lên.
Im lặng một lúc, cô vứt đi nhẫn nại, quay đầu nhìn anh: “Muốn…”
Biên Tự nhìn cô rơi nước mắt, một tay kéo mở cửa phòng, một tay nắm lấy cổ tay cô kéo vào bên trong.
Cửa đóng lại, lưng Lương Dĩ Toàn dán lên ván cửa, trong bóng đêm cảm giác một đôi tay nâng mặt cô lên.
Cô vẫn chưa kịp theo cảm xúc cuồn cuộn bình tĩnh lại, môi Biên Tự đã áp xuống.
Nóng bỏng dâng lên, ẩm ướt quyện vào nhau, anh tiến quân thần tốc, giống một lữ khách cô độc phiêu bạt trong sa mạc đã lâu tìm được mật ngọt có thể khiến cho anh sống sót.
Lương Dĩ Toàn thậm chí còn cảm giác được, bàn tay anh giữ mặt cô đang run rẩy rất nhỏ.
Đầu óc cô quay cuồng, một hồi ngây ngốc không nhúc nhích, cuối cùng thần chí đã từ từ tìm về, trừng mắt nhìn, nước mắt trong nháy mắt rơi xuống, dơ tay vững vàng đặt ở trên eo của anh.
Nước mắt chảy xuống, bị anh nếm được, thấy vị mằn mặn, Biên Tự bỗng dưng ngừng một lát, chậm rãi thả lỏng cô ra, trong bóng đêm mò mẫm đến khóe mắt cô, dùng lòng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt phẳng: “Đừng khóc, đều là của em.”
Lương Dĩ Toàn trong hốt hoảng mới hiểu được anh đang nói cái gì.
Anh đang nói, anh đem chính mình cho cô rồi.
Con người của anh, tình yêu của anh, tự do của anh, từ hôm nay trở đi, tất cả đều chỉ thuộc về cô rồi.
Lương Dĩ Toàn vừa khóc vừa cười, kiễng chân hôn lên môi anh một lần nữa: “Được, đều là của em.”
(Xin lỗi thầy Biên và cô Lương, em không thể miêu tả cảnh hai người hôn nhau một cách thật hấp dẫn !!!! T^T)